Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Phép Ta Khóc

chương 02

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mưa lớn từ trên trời rơi xuống tự giác tránh được Úc Lễ, không dám dính ướt trên người hắn mảy may.

Đầu óc Ninh Diệu trống rỗng nhìn nhau với Úc Lễ một lát, lúc này mới phản ứng lại, rụt về phía sau.

Hơi thở nước mưa bên ngoài xe hỗn hợp một mùi máu tươi nồng đậm phiêu đãng vào trong xe, trong nháy mắt xua tan mùi hương nhạt nhẽo trong xe.

Mùi máu ở đâu?

Đây là lần đầu tiên Ninh Diệu đối mặt với mùi máu tươi của người khác, ngón tay trắng nõn dưới chăn của y xoắn chặt, đuôi mắt nhìn Úc Lễ cũng bắt đầu phiếm hồng.

Bên trong xe có ánh đèn nhu hòa, có thể chiếu sáng dung mạo của Ninh Diệu rõ ràng. Tình cảnh này đổi lại bất cứ một người nào, đều sẽ mềm lòng, dùng ngữ khí nhu hòa nhất để dỗ dành người khác vui vẻ.

Nhưng Úc Lễ hiển nhiên không phải người bình thường.

"Ta đã nói với ngươi, ngoan ngoãn chờ ta trở về." Úc Lễ nhếch khóe miệng cười, trong đôi mắt đen kịt như giếng cổ lại không có nửa điểm nhiệt độ, "Ninh tiểu thiếu gia, đem lời nói của ta từ tai này qua tai kia?"

Ngữ khí Úc Lễ nghe tùy ý, nhưng Ninh Diệu không chút hoài nghi, y trả lời không tốt, đầu sẽ trong nháy mắt rơi xuống đất.

"Không có... Vào tai này ra tai kia." Ninh Diệu trong lúc nóng nảy sinh trí, dịch sang bên cạnh, nhường ra một vị trí: "Bên ngoài mưa to quá, có lạnh hay không? Mau vào tránh mưa, ta chuẩn bị đầy đủ đồ đạc cùng ngươi lên đường."

Giọng nói của Ninh Diệu từ trước đến nay vẫn mang theo chút mềm mại, cậu ngước mắt cẩn thận nhìn Úc Lễ, một lát sau lại chậm rãi dời tầm mắt đi, nhìn chằm chằm những bông hoa chạm trổ trên vách xe.

Dựa theo trong sách nói, tốc độ gϊếŧ người của Úc Lễ nhanh như vậy, chỉ cần y không nhìn Úc Lễ, có thể dưới tình huống mình còn chưa kịp phản ứng thì chết đi?

Thật là may mắn trong bất hạnh.

Không biết qua bao lâu, Ninh Diệu nghe thấy Úc Lễ không rõ giọng điệu cười một tiếng, ngay sau đó toa xe hơi nhoáng lên, Úc Lễ vốn đứng ở ngoài xe liền ngồi xuống bên cạnh y.

Cỗ mùi máu tươi kia càng thêm nồng đậm, Ninh Diệu nhịn xuống cảm giác buồn nôn muốn nôn, tận lực nhìn xuống dưới mà không dấu vết, nhìn thấy mặt đất sạch sẽ lúc trước, bị in mấy dấu giày máu màu sắc dày đặc.

Ninh Diệu: "..."

"Nguyên bản trong này, cũng sẽ xen lẫn máu của ngươi." Úc Lễ nói, "Đáng tiếc."

Ninh Diệu: "..."

Cứ như vậy nói những lời này trước mặt người bị hại tương lai như y, thật sự tốt sao?

Ninh Diệu có nhận thức sâu sắc hơn về trình độ ma đầu của Úc Lễ, y cảm giác mình giống như một con cừu bị ép ở bên cạnh sói dữ, vì thế nước mắt sợ hãi lại bắt đầu muốn rơi xuống.

Nhưng lần này không đợi nước mắt rơi xuống đất, đầu gối Ninh Diệu liền bị đặt một cái rương gỗ.

Rương gỗ to bằng ba bốn bàn tay, một cái tát dựng thẳng cao như vậy, nước mắt Ninh Diệu rơi vào trong rương gỗ biến thành bảo thạch, cũng chỉ chiếm cứ một góc nho nhỏ.

Ninh Diệu ôm rương gỗ ngẩng đầu, không rõ nguyên nhân nhìn về phía thủ phạm nhét vào rương cho y.

"Về sau, ngươi mỗi ngày đều phải khóc đầy ít nhất nửa rương linh thạch, " Úc Lễ nói, "Nếu không..."

Úc Lễ không nói hết lời, nhưng cho dù ai cũng có thể nghe hiểu ý chưa nói hết của hắn.

Ninh Diệu nhỏ giọng tranh thủ sự bình an cuối cùng cho mình: "Bắt đầu tính từ ngày mai sao?"

Khóe môi Úc Lễ nhếch lên, lời nói lạnh như băng đánh nát tia ảo tưởng cuối cùng của Ninh Diệu: "Từ giờ trở đi."

----

Mưa rào vừa nghỉ, mặt trời mọc, xe ngựa tự động vẫn như cũ không biết mệt mỏi chạy đi, chạy xuống thành trì tiếp theo.

Trong xe ngựa, thanh niên mặc y bào màu nhạt ôm một cái rương gỗ, thần sắc ưu sầu.

Da thịt thanh niên vốn trắng nõn trong suốt, một mảnh trắng này làm cho hốc mắt phiếm hồng có vẻ càng thêm điềm đạm đáng yêu, chỉ tiếc hiện tại không có người thưởng thức.

Ninh Diệu thở dài.

Một ngày sản xuất nửa hộp đá quý, thực sự khó khăn...

Y cũng không phải là máy chế tạo bảo thạch cả năm không nghỉ, vẫn luôn ép buộc bách tín chín chín sáu sẽ rất nhanh phế đi!

Chín chín sáu:

Bên cạnh không có một ai, Ninh Diệu ôm hòm gỗ lắc lư, vụиɠ ŧяộʍ lấy bảo thạch mình cất giữ trước đó từ trong túi đựng đồ ra, đổ vào hòm gỗ.

Rất nhanh, rương gỗ đã được lấp đầy một nửa, Ninh Diệu nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định Úc Lễ không phát hiện, thở phào nhẹ nhõm.

Úc Lễ cũng sẽ không ở bên cạnh y mãi, chỉ ngẫu nhiên xuất hiện, kiểm tra y có hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày hay không, thời gian khác đều không thấy bóng dáng.

Ninh Diệu cũng không cảm thấy kỳ quái về chuyện này. Dù sao trong nguyên tác, Úc Lễ sau khi trải qua đủ loại phản bội đã quen với việc độc thân một mình, không ai có thể chân chính đến gần bên cạnh hắn. Tuy rằng hiện tại Úc Lễ này chỉ trải qua một phần thất bại, nhưng không thích người khác gần cũng rất bình thường.

Ninh Diệu cũng từng hỏi Úc Lễ bọn họ tiếp theo đi đâu, Úc Lễ chỉ nói đi thành trì tiếp theo sẽ gặp cố nhân một hồi.

Đọc như cố nhân, viết ra kẻ thù.

Nghĩ đến kẻ thù trải rộng khắp thiên hạ của Úc Lễ, Ninh Diệu liền không nói lời nào.

Ninh Diệu dựa vào gian lận hoàn thành nhiệm vụ hôm nay sau một hồi ngẩn người, đột nhiên nhớ tới một chuyện: [Hệ thống, tôi còn có cơ hội trở lại thế giới của mình không?]

Hệ thống: [Có.]

Ninh Diệu cả kinh: [Sao mi không nói sớm? Phải làm thế nào tôi mới có thể trở lại?]

Hệ thống vẫn là âm thanh máy móc lạnh lẽo: [Thời cơ chín muồi chúng tôi sẽ đưa ngài trở lại, ngài chỉ cần cố gắng sống sót.]

Không có nhiệm vụ trong tưởng tượng, Ninh Diệu hoang mang nhíu mày, suy nghĩ một chút vẫn đem chuyện này ném ra sau đầu.

Dù sao cho dù hệ thống không nói, y cũng phải cố gắng sống sót.

Xe ngựa tiếp tục lộc cộc đi tới, không bao lâu sau, Ninh Diệu xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy một mảnh hồ nhỏ.

Mặt hồ bình tĩnh trong suốt, làm cho người ta chỉ nhìn thôi đã tâm tình suиɠ sướиɠ.

Ánh mắt Ninh Diệu sáng ngời, quyết đoán dừng xe ngựa, từ trên xe đi xuống.

Không đi được hai bước, y nhìn thấy Úc Lễ tựa vào thân cây cách đó không xa.

Đại ma đầu vẫn một thân đen như cũ, tùy ý liếc mắt một cái vẫn có thể làm cho Ninh Diệu run lên.

"Ta muốn đi rửa mặt." Ninh Diệu cố gắng trấn tĩnh lại, dụi dụi mắt: "Khóc lâu như vậy, cảm giác trên mặt rất bẩn."

Ninh Diệu càng nói càng cảm thấy ủy khuất: "Nếu như vậy cũng không cho đi, ngươi dứt khoát chém chết ta đi."

Nghĩ đến mình trở nên bẩn thỉu, Ninh Diệu liền muốn nhảy hồ ngay tại chỗ.

Tiểu thiếu gia kỳ thật hiện tại thoạt nhìn cũng là sạch sẽ, nửa điểm cũng không bẩn. Úc Lễ đánh giá y vài lần, không nói gì, tự mình đi về phía xe ngựa.

Đây chính là thái độ ngầm đồng ý, Ninh Diệu tiếp tục cao hứng đi về phía hồ.

Úc Lễ trở lại trong xe ngựa, xuyên qua cửa sổ nhìn Ninh Diệu đi đến bên hồ ngồi xổm rửa tay, trong mắt toát ra vài phần lãnh ý.

Một mảnh hồ này, nhìn như bình thường, kì thực bình tĩnh dưới mặt hồ, cất giấu một con yêu thú có thể đem tu sĩ dưới Kim Đan kỳ trong nháy mắt nuốt vào bụng.

Người biết chuyện này không nhiều lắm, hắn sống lại chính là một trong số đó.

Úc Lễ không dừng tầm mắt lại trên người Ninh Diệu nữa, hắn mặt không chút thay đổi ngồi xuống, mở hộp gỗ đặt trên bàn nhỏ.

Rương gỗ một khi mở ra, trong nháy mắt phiêu tán ra linh khí nồng đậm, có thể thấy được độ tinh khiến bên trong linh thạch.

Úc Lễ tùy ý cầm lấy một viên, đem linh thạch nắm ở trong lòng bàn tay, linh lực trong linh thạch kia liền cuồn cuộn không ngừng truyền tới, tẩm bổ kinh mạch bị thương của hắn.

Linh lực sung túc tiếp tế làm cho Úc Lễ có thần trong nháy mắt, nhớ lại kiếp trước.

Cách đây không lâu, hắn vẫn là ma đầu khiến cả thiên hạ run rẩy, đứng ở đỉnh cao.

Tất cả những người khi dễ hắn, làm nhục hắn, phản bội hắn, mưu toan cướp đoạt tính mạng của hắn, kéo hắn vào trong bóng tối, toàn bộ đều bị hắn nhất nhất chấm dứt.

Hắn dần dần quen với việc độc thân một mình, quen với trên đời này người đối với hắn tản mát ra chỉ có ác ý.

Mà việc hắn phải làm chính là chặt đứt tất cả.

Tu vi Úc Lễ không ngừng tăng tiến, mà trong mỗi một lần tiến giai, Úc Lễ đều sẽ nhận thấy được ác ý đến từ phía trên.

Úc Lễ cuối cùng đã hiểu được.

Trên thế giới này, đối với hắn ác ý sâu nhất, không phải là người khác, mà là Thiên Đạo.

Đã như vậy, hắn liền hủy Thiên Đạo.

Úc Lễ thành công, trước khi Thiên Đạo sắp tiêu tán, hắn nghe thấy thanh âm phẫn nộ của Thiên Đạo.

Thiên Đạo nói, muốn cho hắn hối hận, để cho hắn gặp phải chú định không vượt qua được, có thể lấy mạng của hắn.

Lại tỉnh lại, chính là mang theo khiêu chiến Thiên Đạo qua đi thân thể bị thương trở về quá khứ.

Tất cả mọi thứ giống như trước đây, chỉ ngoại trừ... Tiểu thiếu gia khóc lên sẽ rớt linh thạch.

Úc Lễ dám xác định, Ninh Diệu lúc trước bị hắn gϊếŧ chết, là không có loại bản lĩnh này, dung mạo khi bị kinh hách cũng càng thêm xấu xí.

Bàn tay hơi dùng sức, một viên linh thạch bị nắm trong lòng bàn tay trong nháy mắt nghiền nát thành bột phấn, từ trong khe tay trượt xuống.

Úc Lễ đem bột phấn linh thạch từ cửa sổ xe ném xuống, tầm mắt lần thứ hai trở lại cái bóng người mảnh khảnh bên hồ kia.

Đây chính là lời Thiên Đạo nói, có thể cướp mạng của hắn.

Hắn tò mò chuyện sẽ phát triển, muốn biết người này làm sao có thể lấy mạng của hắn, cho nên không có lập tức động thủ với người này, mà là mang theo bên người.

Nhưng nếu là người này, chính mình tự mình gϊếŧ chết thì sao?

----

Nước hồ mát mẻ, có thể dễ dàng rửa sạch dính nhớp trên da.

Ninh Diệu rửa tay, lại nhắm mắt lại, cúi người xuống rửa mặt.

Lúc rửa mặt không nhìn thấy gì, nhưng cổ Ninh Diệu ngứa ngáy, cảm giác giống như có thứ gì đó lông lông xù xù đang cọ cọ mình.

Ninh Diệu: "?"

Ninh Diệu ngẩng đầu, lau sạch nước mở mắt ra, chỉ thấy một con vật toàn thân lông tơ vàng nhạt, đại khái lớn hơn nắm tay một chút dán lên người y, ánh mắt như đậu đen nhìn y không chớp.

... Một con vịt con?

Ninh Diệu nhìn xung quanh, không có động vật nào khác, càng không có vịt lớn.

Ninh Diệu sờ sờ lông tơ màu vàng nhạt của con vịt con, nhẹ giọng hỏi: "Bảo bối, mẹ mi đâu?"

"Chip chip!" Con vịt con tiếp tục dán lên người Ninh Diệu, một lát sau nhảy lên đùi Ninh Diệu, đổi chỗ dán.

"Mi muốn đi theo ta sao?" Ninh Diệu sờ sờ đầu con vịt con, buông nó xuống: "Không được, một người rách nát như ta, làm sao có thể cứu được một người không rách nát như mi, người nhà mi nhất định vẫn còn ở gần đó."

Hoàn cảnh nơi này tốt như vậy, nhìn thế nào cũng tốt hơn đi theo y, ở bên cạnh Úc Lễ tốt hơn nha. Nói không chừng Úc Lễ tay cầm đao rơi xuống, đem vịt làm thành vịt quay, đem y làm thành máy chế tác bảo thạch vô cảm.

... Mặc dù bây giờ y gần như đã đúng rồi.

Ninh Diệu sờ sờ túi tiền, sờ được một túi đồ ăn vặt mang theo bên người, vì thế lấy ra cho vịt con ăn, không khí vui vẻ hòa thuận.

Ninh Diệu không hề phát giác, trong xe ngựa cách đó không xa, ánh mắt Úc Lễ khó có được kinh ngạc.

Ninh Diệu tu vi thấp, rất nhiều thứ nhìn không thấu, nhưng với tu vi cảnh giới của Úc Lễ, lại liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.

Đó là vịt con gì, rõ ràng là yêu thú hung danh lừng lẫy dưới đáy hồ!

Rõ ràng bản thể rất lớn, vừa mở miệng là có thể không tốn chút sức nuốt vào một người, hiện giờ lại hóa thành thú non, giống như sủng vật, vì để cho người nọ vui vẻ, ngoan ngoãn ăn những món ăn bình thường cực kỳ chướng mắt?

Trăng: mùi tự vả nặng lắm^^

Truyện Chữ Hay