Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

chương 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thành trấn tại phương Nam xưa nay tinh xảo, tường gạch mái ngói đầu ngựa xanh (), hành lang gấp khúc trên ô vuông cửa sổ treo hoa rơi, nét đẹp thanh tú dường như không chịu nổi bao nhiêu đao quang kiếm ảnh. Nhưng mà, chính là địa phương thanh tĩnh điển nhã như vậy, lại là vùng tiếp giáp gần nhất với Ma Châu hiếu chiến giữa năm châu, trăm năm qua chưa có được an bình chân chính.

Tường gạch mái ngói đầu ngựa xanh

(Đại loại là kiến trúc như vầy)

Kỷ Mạch từ Lâm Quang Thành lên đường thi hành nhiệm vụ, lúc đó nơi này vẫn là cảnh xuân tươi đẹp, cỏ xanh tươi tốt, chính là thời điểm sinh động nhất trong một năm, hôm nay tiết khí không đổi, ánh mặt trời như cũ, nhưng những đình viện này lại là nhà không lầu trống, đường phố chỉ còn lại một mảnh hoang vu yên lặng.

Phương thức làm việc của Ma Châu không khó suy đoán, Hạo Thiên Thần Châu mỗi thành trấn đều có phân điện dùng để cúng tế, nếu bọn họ muốn lập uy, liền muốn chọn địa điểm có thể khiêu khích Hạo Thiên Thần Điện nhất để xử tử thần thị. Quả nhiên, khi Kỷ Mạch cùng Dạ Minh Quân ẩn thân đi tới Lâm Quang Thành phân điện, thần thị ngụy trang thành đủ loại dân chúng đều bị treo ở trước cửa điện, bách tính không kịp trốn đến bến đò bị binh lính Ma Châu dồn lại một nơi, muốn cho bọn họ làm chứng quá trình hành hình giết gà dọa khỉ.

Trong không khí mùi máu tanh vẫn không tản đi, người định phản kháng, thi thể cũng bị qua loa chất ở một nơi, những người còn lại ngoan thuận nghe theo binh lính chỉ huy, trên khuôn mặt chỉ có chết lặng.

Nhưng mà, ngay tại một mảnh tử khí trầm trầm, Thanh Diệp bị treo lại không có phân nửa nhượng bộ, cho dù cổ tay đã bị siết tím bầm, vẫn là mặt mũi dữ tợn, “Ma Chủ cùng Đại Tế Ti ước hẹn, trong vòng ba mươi năm không xâm phạm lẫn nhau, bây giờ bất quá mới mười năm Ma Châu lại chiếm thành trì giết hại bách tính, như vậy bội tín nghĩa khí, tất bị trời tru!”

“Buồn cười, thế gian từ xưa người mạnh là vua, mười năm đầu lão già Tô Cách kia chống cự lợi hại, phụ hoàng ta liền thả các ngươi một con ngựa, bây giờ Ma Châu mạnh hơn, chúng ta đánh tới, các ngươi lại có thể như thế nào?”

Sau khi Câu Xà nuốt thành chủ vào đã không có mấy người dám lên tiếng, Thanh Diệp vừa mở miệng, hoa y thiếu niên ngồi ở trên đầu rắn liền nhìn lại, trên mặt tràn đầy ý châm chọc,

“Các ngươi tin thần, nhưng không có thần tới cứu các ngươi, ta chỉ tin phụ hoàng, phụ hoàng liền cho ta đại quân yêu thú đủ để đạp bằng thiên hạ. Trên đời này, cường giả chính là trời, phụ hoàng ta mạnh nhất, cho nên người nói chính là thiên lý!”

Hoa y thiếu niên này chính là con trai Diệp Phá của Ma Chủ, tuy tuổi tác cùng Thanh Diệp tương đối, nhưng hai người lại có cảnh ngộ khác nhau một trời một vực. Ma Châu chỉ tôn cường giả, đối với địch nhân chưa bao giờ hạ thủ lưu tình, nói riêng về năng lực giết hại cũng là đời này mạnh nhất, nhưng mà đối mặt Hoàng Tử Ma Châu hung danh bên ngoài, Thanh Diệp trong ấn tượng của Kỷ Mạch luôn có nụ cười ngại ngùng, nhưng giờ đây lại không có bất kỳ sợ hại nào, thiếu niên trên mặt lộ ra thần sắc châm chọc mà Kỷ Mạch chưa từng thấy qua, “Nếu Ma Chủ thật sự vô địch thiên hạ, trên đời lại như thế nào có bốn châu khác tồn tại? Ta lại nhìn ngươi ở dười quyền của Đại Tế Ti có kết cục thảm bại như thế nào!”

“Ngươi tiểu tử này ngược lại cũng có chút cốt khí, đáng tiếc, thực lực quá yếu.”

Tựa hồ không nghĩ tới trên đời còn có người phàm có gan dám đối kháng với thiên nhân, Diệp Phá nhướng lông mày một cái. Trước khi đi, Ma Chủ âm thầm cho hắn nhiệm vụ, bất luận trả giá cao như thế nào nhất định phải bắt sống Thần Tinh Tế Ti Kỷ Mạch. Hắn không hiểu phụ hoàng mình không gì không thể làm tại sao lại coi trọng một vị tế ti tại Thần Châu như vậy, nhưng hắn tuyệt đối không thể để cho phụ hoàng thất vọng.

“Phụ hoàng sớm muộn sẽ đưa Tô Cách đi xuống cùng các ngươi làm bạn, tới lúc này, nếu Thần Tinh Tế Ti không thèm để ý sống chết của các ngươi, vậy thì đừng trách ta hạ thủ vô tình.”

Trên mặt lộ ra nụ cười tàn khốc, Diệp Phá tầm mắt dời về phía nam tử quỳ dưới đất, cao ngạo nâng cằm hỏi, “Ngươi là chấp pháp giả am hiểu tra hỏi nhất tại Lâm Quang Thành?”

Ở Thần Châu, chấp pháp giả mỗi thành là người phụ trách duy trì pháp kỷ, vậy mà lúc này chẳng qua là ở trước mặt địch nhân cung thuận quỳ trên đất, thậm chí đối với người phá hư thành trì lộ ra nụ cười lấy lòng, “Đúng vậy, hoàng tử điện hạ.”

Tên đàn ông kia cười lên để cho Diệp Phá có chút chán ghét, ngươi Ma Châu bọn họ một đời chỉ cầu hai chữ thống khoái, cho nên không coi trọng nhất là người Thần Châu luôn sống theo quy củ của Thần Điện, bất quá hắn lúc này lại có một chủ ý tuyệt cao, khiêu khích liếc mắt nhìn Thanh Diệp trên mặt lộ thần sắc chán ghét mốt chút liền nói: “Mỗi người lăng trì một trăm lẻ tám đao, liền bắt đầu từ trên tiểu tử có cốt khí này, nếu như hắn mở miệng cầu xin tha thứ, ta liền lưu ngươi một mạng.”

Lời này vừa nói ra, chấp pháp giả cơ hồ là mừng rỡ móc ra đao hành hình, ánh mắt khát vọng nhìn thiếu niên thần thị trước đây không lâu còn động thân bảo vệ tòa thành trì này, “Thanh Diệp đại nhân, dù sao ngươi nhất định sẽ chết, không bằng hạ mình một cái cứu ta một mạng, bất quá cũng coi là vì bách tính Thần Châu hiến thân…”

Thanh Diệp rốt cuộc chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, đây là hắn lần đầu tiên đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ, đi theo bạch y tế ti Kỷ Mạch cũng là chưa bao giờ tiến hành chiến đấu, hôm nay đối mặt lăng trì chi hình khó tránh khỏi có chút sợ hãi, nhưng mà chân chính để cho hắn không biết nên như thế nào đối mặt lại là người hành hình.

Từ nhỏ tiếp nhận thần điện giáo dục tin tưởng vững chắc làm người phải vì quang minh dâng hiến hết thảy, thiếu niên thần thị hướng về phía Hoàng Tử Ma Châu cũng dám trợn mắt nhìn, thế nhưng hắn không hiểu, tại sao mình không tiếc lấy tánh mạng bảo vệ cửa thành, tại sao chấp pháp giả ở thời điểm này một câu cũng không dám nói, vốn nên cùng hắn thủ vệ thành thị như thế nào lại y như chó dữ mà phục tùng với địch nhân. Hết thảy các thứ này đối với thiếu niên hướng tới quang minh mà nói quá mức hắc ám. Hắn rốt cuộc mê mang đứng lên, thế nhưng hắn không cầu xin tha thứ, cuối cùng chỉ có run rẩy rủ ánh mắt xuống, giống như trước đây, mỗi ngày ở thần điện dậy sớm, tràn đầy hy vọng nói ra một tiếng, “Thần phù hộ thế nhân.”

“Thanh Diệp đã là cao cấp thần thị, nếu như không phải lưu lại thủ thành, nhất định có thể ngồi lên một chiếc thuyền rời đi.”

Hết thảy mọi chuyên phát sinh, trên mặt Kỷ Mạch cũng không có dao động nào, chuyện như vậy cậu gặp nhiều, từ trước khi lên đường liền cảnh cáo qua thuộc hạ, một khi nhiệm vụ thất bại lập tức phân tán trở lại thần điện hướng Đại Tế Ti báo cáo tình huống, những thần thị bị bắt lần này rất lạ mặt, vậy đây là nhóm người mới, cho nên mới quên lời dặn dò của cậu mà lại hiện thân thủ thành, rơi vào kết cục hôm nay.

Trong đội ngũ còn có rất nhiều người không ở nơi này, đoán chừng là theo phân phó của cậu trở về thần điện, thật ra thì Kỷ Mạch cũng biết những người trở về đó sau này hơn phân nửa là không có tiền đồ, người chân chính có thể trở thành một phe hào kiệt đều bị Hoàng Tử Ma Châu treo ở nơi đây, rất nhanh liền trở thành một cỗ thi thể. Nhưng mà, từ khi thiên nhân không ngừng xuất hiện tại thế giới này, phàm nhân mới là vật không đáng tiền nhất, bọn họ coi như bỏ ra cả đời cố gắng tu luyện, lại như thế nào bù đắp với nhân vật chính có kèm theo bàn tay vàng.

Biết rõ cứu bọn họ đối với mình không có chỗ gì tốt, dù gì cậu cũng đã trở về, nếu đã tới, liền phải lấy được kết quả hoàn mỹ, lúc này mới phù hợp với thiết lập Thần Tinh Tế Ti duy lợi.

Nâng Vô Yếm trên mặt, Kỷ Mạch nhìn về phía bạch y tiên nhân bên cạnh, “Xin hỏi tiên quân chuẩn bị lúc nào xuất thủ?”

“Bây giờ.”

Dạ Minh Quân thói quen trực lai trực vãng, lúc này cũng không ngoại lệ, tiếng nói vừa dứt thì đã mang Kỷ Mạch hiện thân trước mọi người, còn không đợi Kỷ Mạch kịp phản ứng.

Đột nhiên trước mắt liền xuất hiện hai người sống sờ sờ, Diệp Phá ngược lại thì bị sợ hết hồn, lập tức quát lên: “Người tới là người nào?”

Cho đến khi tiếng chất vấn lọt vào tai, Kỷ Mạch mới hiểu được chuyện gì xảy ra, Dạ Minh Quân cuối cùng đều không chuẩn bị cái gì liền mang theo cậu vọt vào giữa địch quân bao vây. Một giây phân tích ra thế cục, Kỷ Mạch trên mặt tuy duy trì thái độ dửng dưng trước sau như một, dường như trong lòng có dự tính căn bản không đem Hoàng Tử Ma Châu coi ra gì, nhưng nội tâm vẫn cảm giác có chút choáng váng,

Người này cứ như vậy ping A () đi lên? Chỉ có hai phần trăm tu vi liền mang theo một tế ti võ lực trị giá là cùng Hoàng Tử Ma Châu đánh đoàn chiến? Bây giờ nhân vật chính cũng đều phóng túng như vậy sao?

平A [Ping A]: Trong liên minh huyền thoại. Ping A có nghĩa là tấn công thông thường. Ping có thể hiểu là thông thường, bình thường. A là chữ viết tắt của từ ATTACK (tấn công). Và phím A trong trò chơi cũng là nút tấn công cho nên người chơi gọi tắt là Ping A.

Trong lúc tất cả mọi người tại đây đang khiếp sợ, ngược lại người khởi xướng rất ổn định, chỉ dùng giọng nói thân thiện trước sau như một đối với Diệp Phá mở miệng nói: “Làm phiền đem những người này cho ta.”

Vô Yếm trên mặt Kỷ Mạch là thần khí thiên hạ vô song, nhìn một cái Diệp Phá liền nhận ra thân phận cậu, hơi phỏng đoán liền biết bạch y nam tử này nhất định là thiên nhân mới tới. Mỗi một vị thiên nhân cũng không đơn giản, trên đời trừ Kỷ Mạch không ai biết bọn họ rốt cuộc có cái năng lực kỳ quái gì, Diệp Phá tuy ngạo nhưng cũng không dám khinh thường thiên nhân, lúc bọn họ xuất hiện liền gọi Câu Xà tới hộ thể, thấy Dạ Minh Quân không có động tác mới vừa cười lạnh nói: “Lại hướng Ma Châu ta đòi người, nếu như ta không đáp ứng thì sao?”

Mỗi một con Câu Xà đều là vật khổng lồ, bây giờ vừa đúng hai mươi con đang quanh quẩn ở nóc nhà, rắn là động vật máu lạnh, chỉ ánh mắt của chúng đã làm cho không ít dân chúng vây xem bị sợ ngất đi, Dạ Minh Quân nhưng không có phản ứng gì, chỉ mặt đầy bình tĩnh trả lời: “Ta sẽ ôn nhu bắt ngươi lại.”

Lời này vừa nói ra mọi người đều kinh hãi, ngay cả Kỷ Mạch cũng không đoán ra ý tưởng chân chính của Dạ Minh Quân, chỉ có thể làm ra hình dáng cung kính hỏi: “Tiên quân, ta có thể hỏi một câu hay không, tại sao là ôn nhu?”

Chẳng lẽ ngay cả Diệp Phá loại đức hạnh này hắn đều cảm thấy khả ái? Thẩm mỹ này cũng quá kỳ quái được không?

Nhưng mà bị vạn chúng chú mục, tiên nhân vẫn không có bất cứ ba động gì, chỉ ôn hòa nhìn cậu nói: “Ta đã lâu rồi không dùng thuật pháp cấp thấp, nếu xuất thủ nặng chút, sợ rằng sẽ hù dọa ngươi.”

Ngươi liền giả bộ đi, còn dọa ta, hai phần trăm tu vi ngươi có thể dùng cái đại chiêu gì?

Nội tâm tuy chửi thầm, Kỷ Mạch vẫn là phối hợp nhân vật chính giả bộ diễn xuất, chỉ kính ngưỡng đáp lời thở dài nói: “Tiên quân nhân từ, tại hạ bội phục.”

Diệp Phá là con trai Ma Chủ cũng hết sức anh tuấn, hơn nữa ở trong máu tanh mưa máu dưỡng ra khí tức tà mị, cho dù ai thấy đều phải sợ trên ba phần, hôm nay nam tử bạch y này cuối cùng không đem hắn coi ra gì, cho dù bị bao vây cũng đầy bình thản cùng Kỷ Mạch chuyện trò vui vẻ, chỉ sợ không phải là thiên nhân bình thường.

Thần tinh tế ti Thần điện có thể bói quá khứ đoán tương lai, người này nếu là cứu binh Kỷ Mạch tìm tới, năng lực nhất định không bình thường. Nhìn nữa, bạch y tế ti Kỷ Mạch địa vị này không thấp, nhưng lại đối với Dạ Minh Quân biểu hiện cung kính như thế.

Diệp Phá trong lòng càng cảnh giác, chẳng qua hắn là Hoàng Tử Ma Châu, bên ngoài chính là mặt mũi Ma Châu, lúc này tuyệt không thể lui về phía sau, chỉ có làm ra hình dáng tức giận phái Câu Xà ra dò xét hư thật, “Câu Xà, ăn hắn ôn nhu cho ta! Nhất định phải nhai nhuyễn nuốt chậm!”

Nội tâm Diệp phá đánh giá phức tạp, ngược lại Kỷ Mạch không biết, thấy Câu Xà đánh tới trong nháy mắt liền khẩn trương lên, vội vàng liếc mắt nhìn Dạ Minh Quân một cái, kết quả người này lại vẫn là hình dáng không hoảng không vội vàng, chỉ giương mắt nhìn những đại xà kia một chút, tròng mắt có vài tia lưu quang sáng ngời vạch qua, cau mày liền nói: “Các ngươi dáng dấp thật khó nhìn.”

Không nghĩ tới thời khắc này hắn để ý lại là vấn đề như vậy, Kỷ Mạch thầm nghĩ nhân vật chính này quả nhiên không nhờ vả được, mở ra vòng tay trữ vật liền xuất ra lá bài tẩy của mình, ai ngờ liền trong nháy mắt này, vốn là hai mươi con Câu Xà thế tới hung hãn đột nhiên đồng loạt ngã xuống đất, cẩn thận nhìn một chút, cuối cùng toàn bộ mất đi ý thức.

Mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Dạ Minh Quân có xuất thủ qua sao? Chẳng lẽ những con Câu Xà này cũng bởi vì những lời này của hắn bị mười ngàn điểm bạo kích xấu hổ đến hôn mê?

Câu Xà sinh ra ở độc đàm tự nhiên không phải yêu thú có nội tâm yếu đuối như vậy, chẳng qua là hết thảy phát sinh quá nhanh, ngay cả Kỷ Mạch cùng Dạ Minh Quân đứng ở một nơi cũng không phát hiện bất kỳ đầu mối nào, nội tâm không kìm hãm được liền dâng lên ý niệm hoang đường như vậy.

Người này dọc theo đường đi chẳng lẽ là tận lực ẩn giấu, thật ra thì tu vi của hắn cũng không bị phong ấn?

Trong lòng hoài nghi như vậy, Kỷ Mạch âm thầm xê dịch Vô Yếm, tầm mắt thử quan sát động tĩnh đối phương, nhưng mà Dạ Minh Quân vẫn là thần sắc bình thản, tựa hồ là phát giác động tác của cậu, còn tò mò đưa ngón tay ra chọt chọt mặt nạ của cậu. Vội vàng tránh hành đồng hùng hài tử của người này, Kỷ Mạch quả thực tìm không ra sơ hở, cũng chỉ bất đắc dĩ than thở.

Cái thiết định quỷ dị này của Dạ Minh Quân, cậu quả thật là không nhìn thấu a…

Ngay cả Kỷ Mạch là người hiểu rõ thiên nhân nhất cũng không nhìn ra Dạ Minh Quân hư thật chứ đừng nhắc tới người ngoài, nhất là Diệp Phá biết rõ thực lực của Câu Xà rất khiếp sợ, trong lòng đối với hắn xem là đại địch, lúc này cũng sẽ không để ý đến vẻ ngoài phong quang, lập tức liền lui vào trong nhóm hộ vệ rất là kiêng kỵ hỏi: “Ngươi rốt cuộc là người nào?”

_______________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Phá: Người đối diện tuyệt đối là vương giả đoạn vị, mọi người cẩn thận bị bắt!

Kỷ Mạch: Ha ha, phía trước tranh thủ thời gian đi. (nhìn ổn định như mội lão cẩu, thực thì là một nhóm hoảng loạn.)

Dạ Minh Quân: Nhìn những tiểu khả ái này một chút, tại sao phải khi dễ bọn họ?

Kỷ Mạch: Tin tưởng ta, trận này mà thua, ngươi nhất định sẽ mất đi đối tượng mình công lược

Dạ Minh Quân: Được rồi, những con rắn này dáng dấp thật xấu xí, ta đánh bọn nó.

Câu Xà: MMP!

妈 卖 批: Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP.

Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY”.

Nguồn chú thích:

Truyện Chữ Hay