Tư Đồ đứng đối diện và vươn tay ra cho bóng trắng.
Nhưng nhìn thấy Tư Đồ, bóng trắng dường như vô cùng phẫn nộ, không ngừng biến hóa vặn vẹo, thậm chí còn quấn lấy người anh ta.
Tư Đồ không hề phản kháng, mặc cho bóng trắng gặm cắn linh hồn của anh ta.
“Tư Đồ đang làm gì thế? Bóng trắng kia thì sao? Hình như trông anh ấy rất đau đớn?” Thành Chu lo lắng hỏi.
“Hắn đang dùng linh hồn của mình để làm thức ăn cho đối phương, đương nhiên là đau đớn rồi. Chậc, Tư Đồ và cái bóng đó nhất định có quan hệ rất thân mật, bằng không với tính tình của Tư Đồ làm sao chịu để yên không đánh trả mà còn cho tên đó ăn miễn phí.” Nhìn Tư Đồ đau đớn Hồng Diệp có vẻ rất hớn hở, hơn nữa còn gật gù đánh giá.
“A! Cái bóng trắng đó xông về phía Đỗ Uy kìa! Bóng trắng đó chắc chắn có thù với hai kẻ Tôn, Đỗ, nhưng mà… Lạ thật, Tư Đồ vì sao muốn cản trở bóng trắng? Lẽ nào anh ấy quen với Đỗ Uy?” Thành Chu lấy làm lạ bèn hỏi.
Chẳng lẽ Tư Đồ không buồn phản kháng khiến bóng trắng thấy chán?
Bóng trắng buông Tư Đồ ra, thả cho tóc nhét đầy mồm gã Đỗ Uy đang bị mấy con quỷ quấn vào tay chân.
Những tên cô hồn kia nhìn thấy hành động của bóng trắng thì đều tản ra như đang kiêng kỵ gì đó.
Nhìn thấy bóng trắng kéo caravat của Tôn Quốc Hoằng xuống quấn vào cổ Đỗ Uy, Tư Đồ lại sải bước lướt đến trước mặt Đỗ Uy.
Lũ cô hồn dã quỷ đang tìm cơ hội hóng hớt, thấy Tư Đồ xuất hiện thì chẳng phải kiêng kỵ nữa mà chuyển sang sợ hãi, bỏ chạy tán loạn khắp phòng như ong vỡ tổ.
Kết quả là chỉ trong giây lát, nửa bên phòng Tư Đồ đang đứng chỉ còn lại ba kẻ: Chính anh ta, bóng trắng và Đỗ Uy.
Cổ Đỗ Uy bị caravat siết chặt, gã đưa tay lên túm lấy nhưng cũng vô dụng, cổ gã bị một sức mạnh phi thường kéo lên trần nhà.
Tư Đồ đột nhiên búng tay cái tách, đèn trong phòng sáng bừng lên.
“Tư Đồ Tranh?! KHÔNG THỂ NÀO!!!” Tiếng thét chói tai của Tôn Quốc Hoằng từ đầu bên kia căn phòng vang lên, không biết có phải do quá hoảng hoặc quá sợ hay không mà gã gào lạc cả giọng.
Hai mắt Đỗ Uy trợn lớn, gã muốn kêu la nhưng không thể nào thốt lên thành tiếng.
Nỗi sợ hãi tột độ khiến gã chẳng còn khống chế được tiêu tiểu của mình, Tư Đồ tỏ vẻ ghê tởm lùi lại một bước.
“Tách.” Đèn trong phòng lại tắt đi.
Tư Đồ liếc bóng trắng một cái.
Bóng trắng lóe lên như muốn dằn mặt.
Hai chân Đỗ Uy lập tức rời khỏi mặt đất, trong nháy mắt sắc mặt đỏ bừng, chẳng bao lâu sau đôi mắt dần trắng dã, cuối cùng lưỡi cùng thè hẳn ra ngoài.
“Bật đèn bật đèn! Thả tao ra! Rốt cuộc tụi mày là cái thứ gì? Cứu tôi với! Ai cứu tôi với! Vệ sĩ! Vệ sĩ mấy người biến đi đâu cả rồi!”
Tiếng gào thét thảm thiết của Tôn Quốc Hoằng hai gã vệ sĩ nghe thấy, rõ ràng chạy về phía phát ra âm thanh nhưng lúc nào cũng vồ hục.
“Mẹ nó! Mối này không làm tiếp được rồi!” Một trong hai vệ sĩ la lên.
“Mở cửa sổ ra cầu cứu!” Tên còn lại nhảy phốc lên bàn.
“Cửa sổ ở đâu? Cửa sổ ở chỗ nào? Không thể nào! Rõ ràng cửa sổ ở đây mà.” Gã vệ sĩ đề nghị mở cửa sổ sắp điên lên rồi, những gì trải qua tối nay đều quá mức phản khoa học!
Tôn Quốc Hoằng sắp khóc tới nơi, gã hối hận, hối hận đúng ra không nên rời khỏi căn phòng VIP ban nãy, nếu hai kẻ quái dị kia có mặt thì gã đã không thảm thế này.
“Thầy Thành! Thầy Thành cứu tôi!” Tôn Quốc Hoằng chẳng biết hai người kia có nghe thấy tiếng kêu cứu của gã không, nhưng chỉ có có một phần ngàn cơ hội gã cũng phải thử.
“Mày thật sự không nên thất hứa với ngài ấy, nếu ngài ấy có mặt ở đây thì hai vị bên kia có là gì đâu.” Một tên cô hồn lải nhải bên tai Tôn Quốc Hoằng.
“Cứu tôi với! Ông là do thầy Thành sai tới đúng không?” Tôn Quốc Hoằng mất một lúc mới hoàn hồn, những cô hồn dã quỷ này chắc do thằng nhóc sai tới trừng phạt mình. Khốn nạn! Hai tên đó dám hành hạ mình như vậy! Hãy đợi đấy, chỉ cần qua khỏi đêm nay, gã sẽ cho hai người đó biết tay!
“Bọn tao không phải do ngài ấy phái tới, bọn tao chỉ xứng để ngài sai khiến thôi.”
Tên cô hồn tự giễu rồi hung hăng nhéo tai Tôn Quốc Hoằng, hằn học nói: “Trên người mày âm khí nặng như vậy, bọn tao sớm đã quấn lấy mày. Ngu xuẩn! Chưa thấy ai ngu xuẩn như mày, tự dưng đi chạy khỏi nơi an toàn nhất. Ban nãy ở căn phòng vừa rồi, nếu chẳng phải có ngài ấy trấn giữ thì mày đã sớm bị búa bổ đôi đầu như mày nhìn thấy trong điềm báo tử vong! Bây giờ mày hãy bình tĩnh mà mở to mắt ra nhìn đi, bạn của mày đã bị caravat của mày thắt cổ chết tươi rồi!”
Tôn Quốc Hoằng không nhìn thấy đường, nhưng chẳng biết ai đó bên cạnh đột nhiên bật lửa lên, đúng lúc để gã nhìn thấy cảnh Đỗ Uy bị caravat treo lủng lẳng trên trần nhà.
Đỗ Uy giãy giụa giữa không trung, cái cổ đầy máu thì bị gã dùng móng tay cào cấu, khuôn mặt co rúm bởi không hô hấp được. Những cảnh tượng này khiến Tôn Quốc Hoằng như chìm vào hầm băng.
Tư Đồ Tranh trở về rồi, hắn trở về báo thù bọn họ.
Gã nên tin tưởng người do cha mình giới thiệu, tin tưởng hai kẻ một lớn một nhỏ kia, nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn màng…
Tôn Quốc Hoằng xưa nay chưa từng sợ hãi đến mức này, vào giây phút đó gã nghĩ tới rất nhiều chuyện, nhưng chẳng ngờ nghĩ đến nhiều nhất lại là Tư Đồ Tranh.
Con người ấy khi còn sống khiến gã phải run rẩy tay chân, chết rồi vẫn không ngừng hại gã mơ thấy ác mộng, khó khăn lắm mới chịu đựng qua mấy năm, những tưởng ngày tháng yên bình cuối cùng cũng tới, kết quả hồn ma của Tư Đồ Tranh lại quay về rồi!
“A a a!!!” Tôn Quốc Hoằng ân hận gào lên. Gã hối hận không phải vì mình không chịu trả một vạn tệ, mà hối hận vì dù có không tin, gã cũng nên bắt hai người kia giải quyết nguy cơ cho mình rồi hẵng tính tiếp.
Bên kia, thấy Đỗ Uy sắp không xong thật rồi, Tư Đồ mới chịu dùng ngón tay rạch một nhát trên caravat.
“Bặc!” một tiếng, caravat đứng lìa, Đỗ Uy ngã xuống cái rầm.
Bóng trắng phẫn nộ gào thét với anh ta.
Đỗ Uy nằm co quắp trên mặt đất ho sù sụ, không biết vì do ho quá dữ dội hay vì tiếng thét chói tay của bóng trắng mà mũi chảy đầy máu tươi.
Tôn Quốc Hoằng cũng chẳng tốt lành gì hơn, lũ cô hồn dã quỷ đang quấn lấy gã nghe thấy tiếng thét thì đồng loạt bịt tai. Tôn Quốc Hoằng gào lên một tiếng rồi ôm đầu rên rỉ không ngừng.
Hai gã vệ sĩ xui xẻo không kém, họ cùng bịt chặt tai, đau đến oằn người xuống.
Phong Thu và Triệu Cảm rõ ràng không nhìn thấy bóng trắng nhưng cũng bịt tai, mặt lộ vẻ đau đớn.
Thành Chu nghe thấy tiếng thét nhưng không có phản ứng gì nhiều, chỉ gãi tai và khó chịu nói một câu: “Âm thanh này chói tai quá.”
“Tiếng thét của linh hồn? Đúng là càng ngày càng thú vị.” Lúc Hồng Diệp bảo “thú vị”, nó không nhìn vào chuỗi hình ảnh trên bàn mà là nhìn Thành Chu. Dường như nó rất hiếu kỳ vì sao Thành Chu không có phản ứng gì với tiếng thét của linh hồn, lẽ nào nhờ nó mỗi đêm lén rèn đúc linh hồn của anh?
Chẳng biết Hồng Diệp nghĩ tới chuyện gì mà phì cười đầy vẻ quái lạ, vung tay vẽ trong không khí mấy nét.
Phong Thu và Triệu Cảm bất chợt cảm thấy thứ âm thanh xuyên thẳng vào não ban nãy đã biến mất, có điều vẫn còn chút di chứng, đầu óc thấy hơi lùng bùng.
Tiếng thét của linh hồn là cái gì? Thành Chu muốn hỏi Hồng Diệp nhưng lại sợ bỏ lỡ mất hành động nào của Tư Đồ.
Hồng Diệp tự động giải thích: “Tiếng thét của linh hồn còn được gọi là tiếng thét của linh hồn phẫn nộ, loại âm thanh này có thể khiến linh hồn của của người lẫn quỷ chung quanh chịu tổn thương ở những mức độ khác nhau. Nhưng con đã phong bế căn phòng đó, vì vậy trừ bốn tên xui xẻo cùng với lũ cô hồn bên trong, Phong Thu và Triệu Cảm chỉ bị ảnh hưởng một chút.”
“Vậy tổn thương của Phong Thu và Triệu Cảm có nghiêm trọng không?” Thành Chu nhớ lại hồi đầu Hà Sinh có dạy mình thuật xoa dịu và điều trị linh hồn. Hồng Diệp rất rõ Thành Chu đang nghĩ tới chuyện gì, “Chẳng có chuyện gì nghiêm trọng, nhưng ba có thể giúp họ điều trị chốc lát cũng được.” Cũng để luyện tập cách sử dụng cho quen tay.
Sau lần đầu thử nghiệm thành công trên người Tôn Quốc Hoằng, Thành Chu có chút nóng lòng muốn thử lần nữa xem xem có phải mình đã nắm vững đạo thuật cơ bản cùng với nền tảng bùa chú hay chưa.
Hôm nay linh hồn của Phong Thu và Triệu Cảm bị thương nhẹ chính là cơ hội tốt nhất để anh học hỏi.bg-ssp-{height:px}
Vì vậy anh Thành nhà chúng ta bởi kích động nhất thời mà quên bẵng không theo dõi tình hình bên kia nữa, nhanh tay lấy hai lá bùa trong ngực ra và hỏi Phong, Triệu: “Hai vị nếu tin tôi có thể cho tôi biết ngày sinh bát tự không? Như vậy tôi làm phép sẽ chính xác hơn.”
Phong Thu xoa trán, tuy chẳng biết gì về phép thuật nhưng cũng hiểu rõ ngày sinh tháng đẻ với mấy vị thầy bà này rất quan trọng, phối hợp với tóc, móng tay, da vân vân là có thể điều khiển một người.
Triệu Cảm cũng nghĩ như vậy, Triệu Cảm và Phong Thu đưa mắt nhìn nhau.
Thành Chu ngừng lại một chút rồi nói: “Không có cũng không sao, hai anh cứ thả lỏng đừng gồng người hiệu quả vẫn vậy, nhưng hơi kém một tí thôi.”
Phong Thu vỗ đầu một cái rồi sang sảng cười bảo: “Được thầy Thành giúp đỡ miễn phí là chúng tôi lời lắm rồi. Xin lỗi, ban nãy là chúng tôi nghĩ quá nhiều.”
Nói xong, Phong Thu lập tức báo ngày tháng năm sinh của mình ra.
Triệu Cảm chỉ biết ngày dương, Thành Chu giúp Triệu Cảm đổi sang lịch âm.
Phong Thu và Triệu Cảm nào có biết, ban nãy hai người vừa thoát khỏi một kiếp nạn nhỏ.
Hồng Diệp tính tình bốc đồng vô cùng, mới phút trước nó có thể có hảo cảm với anh và mời anh ăn cơm, nhưng nếu phút tiếp theo anh đắc tội với nó, đặc biệt là ông già nhà nó, nó sẽ trở mặt bất cứ lúc nào.
Lúc hai người Phong, Triệu do dự, Hồng Diệp đã muốn bảo họ cút xéo, nhưng cũng may thời gian họ do dự không lâu lắm, thái độ còn tỏ ra tôn trọng Thành Chu nên nó mới rộng lượng bỏ qua chuyện này.
Nhưng Hồng Diệp nhỏ mọn thành tính, nó liếc nhìn mấy tấm bùa và bảo Thành Chu: “Một lá là được rồi.”
Thành Chu cất một lá đi. Bùa không phải dễ vẽ, tiết kiệm được tấm nào hay tấm nấy.
Thành Chu dùng ngón trỏ và ngón giữa tay phải kẹp lấy lá bùa, lẩm bẩm niệm chú, cổ tay vung lên rồi điểm vào Phong Thu và Triệu Cảm mỗi người một cái.
Lá bùa tự nhiên bốc cháy, khói tỏa ra chia thành hai đường bay về phía Phong Thu và Triệu Cảm như có ai dẫn lối.
Phong Thu và Triệu Cảm vừa cố gắng thả lỏng theo lời dặn của Thành Chu nhưng cũng không tránh được thấy hơi hồi hộp.
Làn khói màu xám bay đến trước mặt hai người, khi họ hít thở, làn khói bay theo vào mũi Phong Thu và Triệu Cảm.
Phong Thu và Triệu Cảm chẳng dám mảy may động đậy, lần này họ có hối hận cũng muộn rồi, khói đã theo hơi thở đi vào người.
Hai người tim đập thình thịch, thật ra họ đang đánh cược, cược rằng hai cha con Thành Chu không phải kẻ xấu, cược rằng mình không nhìn nhầm người.
“Hai anh cảm thấy thế nào?” Thành Chu còn hồi hộp hơn cả Phong Thu và Triệu Cảm, nhưng vì giữ thể diện nên cố ra vẻ thờ ơ lạnh nhạt giống cao nhân, hôm nay làm phép thành công thì khó nén vui mừng hỏi ngay.
Triệu Cảm lắc đầu nhè nhẹ rồi lộ vẻ kinh ngạc, “Thần kỳ quá, đầu tôi chẳng còn đau chút nào nữa. Vả lại…”
“Vả lại tôi cảm giác hình như thị lực và thính lực… đều đã hồi phục?” Phong Thu cả kinh ngồi thẳng người lên.
Hai người họ từng là quân nhân tốt nhất, khả năng khống chế mạnh hơn người bình thường. Họ có thể cảm giác được những thay đổi trên cơ thể mình, sau khi rút khỏi quân đội, tuy trong công ty vệ sĩ vẫn duy trì luyện tập nhưng năm giác quan đã không còn như xưa.
Ngoài cường độ huấn luyện và cuộc sống hằng ngày, tuổi tác cũng góp phần rất lớn.
Phong Thu không có gánh nặng gia đình, ngoài công việc vệ sĩ, về nhà là lao đầu vào game, có ảnh hưởng rất lớn tới thị giác của gã. Tuy gã cố gắng khống chế thời gian chơi game, nhưng thị lực vẫn bị giảm sút, nhưng hôm nay…
Thành Chu mỉm cười, Hà Sinh từng nhắc về tình huống này với anh.
“Điều trị linh hồn có thể giúp linh hồn hồi phục đến mức tối đa, linh hồn và thân thể lại đi đôi với nhau, sau khi điều trị có thể khiến người ta cảm thấy tai thính mắt tinh, nhưng chỉ như khi anh vừa được nghỉ ngơi tử tế xong thường thấy trạng thái cơ thể đặc biệt tốt. Thời gian dài thân thể lại mệt nhọc, vậy thì ngoài linh hồn, những giác quan khác đều trở lại với trạng thái bình thường.”
“Tiếc quá nhỉ. Nhưng vẫn thần kỳ vô cùng, ban nãy đầu tôi đau quá chừng, giờ hết rồi, còn thấy tỉnh táo lắm. Phong Thu nè, nếu giờ đi thi cấp ba, tin tao đi, chắc chắn tao sẽ đỗ vào đại học Bắc Kinh.” Triệu Cảm nói một cách nghiêm túc.
Phong Thu phá ra cười, “Thôi đi, nếu mày còn mơ mộng tới đại học Bắc Kinh thôi thì đặt hy vọng vào con gái tương lai của mày thì hơn.”
“Đừng xem thường tao! IQ của anh mày đây chắc chắn cao hơn mày nhé!”
“Phải phải phải, mày là người thông minh nhất trên đời.” Phong Thu ha hả cười nói.
“Ba ơi, mấy thầy cô kêu con đi kiểm tra IQ.” Hồng Diệp ngẩng đầu bảo với Thành Chu.
“Hả? Thầy cô nào? Tại sao?” Thành Chu lấy khăn giấy lau đi vết tương dính trên mép nó.
“Là cô Hà dạy vẽ đó. Cô nói IQ con cao quá, giống như thiên tài vậy đó.”
“Hả? Cô ấy nói hồi nào? Sớm nói… Đó là lời giáo viên nên nói ra sao? Cô giáo kia có đạo đức không hả? Phủi mồm phủi mồm! Đừng nghe cô ta nói nhảm.” Thành Chu giận điên người, định bụng tuần sau đi khiếu nại cô giáo kia.
“Ừ!” Hai người như có cùng chung mối thù, Hồng Diệp gật đầu lia lịa, tiện thể giấu luôn nguyên nhân và quá trình tại sao cô Hà lại nói như vậy. Với nó mà nói, kết quả là quan trọng nhất.
Thành Chu cảm thấy đứa con bé bỏng của mình chắc chắn đã thiệt thòi nhiều – Người làm cha thường chọn mắt nhắm mắt mở kiêm mất trí nhớ chọn lọc.
Thành Chu xót con ôm nó vào lòng, hôn chùn chụt lên gương mặt của bé con, cầm lấy tay nó và dịu dàng nói: “Cục cưng, trí thông minh của con là được trời cho, năng lực của con là món quà thần linh ban tặng, con là con cưng của trời, gặp chuyện gì chỉ cần có con là tai qua nạn khỏi hết. Dù con có thế nào ba cũng cùng con gánh gác, tương lai con nhất định sẽ sống vui vẻ, khỏe mạnh và thọ tới trăm tuổi.”
“Thọ tới trăm tuổi?” Hồng Diệp phì cười, chọc chọc cổ họng của ông già nhà nó, “Ba nè, ba đang trù con ấy hả?”
“…” Thành Chu câm nín, sau đó thử thăm dò: “Vậy thì thọ tới ngàn tuổi?”
“Dù sao trái đất có tận thế con cũng không bị diệt vong.” Hồng Diệp bắt lấy tay Thành Chu cho vào mồm. Dạo này nó rất thích lấy Thành Chu mài răng, về phần dùng bộ phận nào nó chẳng kén chọn đâu.
Hai “cha con” âu yếm với nhau khiến hai gã độc thân trông mà đỏ mắt vì ganh tỵ.
Họ cũng muốn có một đứa con đáng yêu như thế, con gái cũng được, chỉ cần nó sống khỏe mạnh họ chẳng đòi hỏi gì hết.
Nhưng giờ bà xã họ ở chốn nào họ còn chưa biết nữa là.
“Sao Hồng Loan của hai người chuyển động, sắp tới rồi.” Hồng Diệp tâm trạng tốt nên thuận miệng phán tặng một câu.
“Hả? Thật sao? Chuyện này mà ngài cũng biết?” Triệu Cảm nhảy dựng lên trước.
“Thầy nhỏ à, không không không, tiểu thần tiên, ngài xem giùm bọn tôi với, chừng nào bọn tôi mới tìm được vợ?”
“Ừm? Để ba ta xem cho ngươi.”
Thành Chu vừa nghe thấy thế thì lập tức ngứa tay, “Nào nào nào để tôi xem cho nhé.”
Hình ảnh trên bàn vẫn đang chạy không ngừng, chẳng qua bốn người trong phòng tạm thời quên không để ý tới.
Hồng Diệp ngại xảy ra chuyện khác nên dọn hết chúng đi.
Kết quả là khi Tư Đồ bi thương xuất hiện trong phòng, anh ta nhìn thấy cả đám đang vui vẻ tám chuyện mối quan hệ giữa số đào hoa, cung hoàng đạo và ngày sinh tháng đẻ.
Hồng Diệp gãi lòng bàn tay ông già nhà nó, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên quan sát mặt mũi của anh, miệng lẩm bẩm gì đó, gương mặt bé bỏng trông vô cùng nghiêm túc – Nó phải cắt đứt tất cả khả năng ba nó tìm được mẹ kế cho nó!
Thành Chu thì đang dùng Chu Dịch bói giúp Phong Thu và Triệu Cảm xem chừng nào kết hôn.
Phong Thu và Triệu Cảm vừa hồi hộp trông mong Thành Chu cho họ biết kết quả, vừa đấu võ mồm công kích nhóm máu và chòm sao của đối phương, thi nhau lấy cả đống ví dụ nói xem nhóm máu của người kia có tác hại thế nào trong quân đội.