“Không dám ly hôn thì mua đôi bông tai kim cương này để đuổi tôi đi sao, anh làm như tôi không biết đôi bông này giá bao nhiêu vậy? Một vạn tệ mà muốn xua đuổi tôi à!” Tôn Quốc Hoằng vừa đi khỏi, cô gái xinh đẹp đã ném hộp bông tai xuống đất.
Nhưng lần sau khi gặp lại gã, cô gái đã đeo đôi bông lên tai, chẳng khác nào chú mèo ngoan ngoãn và nghe lời nhất trên đời, lúc nào cũng quấn quýt lấy chủ mình.
“Mẹ, con chịu hết nổi rồi. Cái thằng nhát chết đó không dám ly hôn, miệng thì ca cẩm hay lắm, nói cái gì mà yêu con nhất, rồi thì bà xã chỉ là vật trưng bày, chờ vài năm nữa con nhỏ đó bệnh chết sẽ lấy con, mẹ nghe xem, tức là nếu bà xã hắn không bệnh chết, vậy con cứ phải trốn chui trốn nhủi cả đời này à? Con mới hai mươi hai tuổi thôi đó mẹ.”
“Con biết là tự con chọn con đường này, nhưng ngay từ ban đầu nếu hắn ta không gạt con, bảo hắn chưa kết hôi, làm sao con chịu yêu hắn chứ.”
“Mẹ, con không biết con còn yêu hắn không nữa, con thấy mệt mỏi quá. Hắn không thích con gái cáu kỉnh, không thích con gái xài tiền lung tung, không thích nghe lời con gái, hắn thích con gái cứ phải lệ thuộc vào hắn như vậy, lúc rảnh rỗi tới vuốt ve vài cái, không rảnh thì thôi.”
Cô gái xinh đẹp vừa gọi điện thoại vừa khóc cứ như bị uất ức vô cùng.
“Con, con không muốn chia tay với hắn. Con không cam tâm mẹ à! Bây giờ có bao nhiêu bạn học đều biết chuyện con cua được một tên lắm tiền, họ tưởng con không biết sau lưng con họ nói con thế nào ư, chẳng phải là chửi con đi làm kẻ thứ ba sao? Chẳng phải chửi con đê tiện sao? Hừ, họ chỉ đang ghen ghét vì con tìm được một tên vừa có tiền vừa có địa vị như Tôn Quốc Hoằng thôi.”
“Hai đứa con nhất định phải dính lấy nhau. Con phải để họ ghen ghét đến chết, con không thèm làm nhân tình nhân ngãi gì nữa, con muốn đường đường chính chính làm bà Tôn! Con muốn những người đó phải nịnh bợ ton hót con, phải tự tát vào mặt mình!”
“Con tính thế nào ư? Con tính mang thai con hắn ta, tên nhát cáy kia cẩn thận lắm ạ, sợ dính bầu nên lần nào cùng chuẩn bị kỹ lắm. Nhưng con ngoan ngoãn theo hắn được hai năm rồi, giờ hắn đã bớt cảnh giác với con, con muốn chờ xem khi con có thai, hắn còn như bây giờ được nữa không.”
“Mẹ, con có thai rồi! Mỗi tháng hắn cho con thêm một vạn, mẹ xem, hắn dựa hơi ông già nắm được bao nhiêu là cổ phần, nhưng lại keo kiệt với con như vậy! Bình thường chẳng khi nào dắt con đến bệnh viện kiểm tra, cứ để con tự đi một mình, bảo hắn sợ ông già phát hiện. Hắn thậm chí còn muốn con phá thai, bảo con còn trẻ còn nhiều cơ hội, hu hu!”
“Mẹ ơi, hôm nay siêu âm xong rồi, trong bụng con là bé trai, mẹ không biết thằng chết nhát ấy khi biết tin con trai mừng đến mức nào đâu. Hừ, bà xã hắn bệnh lên bệnh xuống, vốn chẳng sinh nở gì được, hôm nay con có con trai, con không tin còn thua cả một con bệnh!”
“Mẹ, hắn lại bắt con phải đợi. Hắn nói để con sinh con xong sẽ ly hôn với bà xã, nhưng mẹ ơi con không muốn đợi nữa đâu, nếu con sinh đứa bé ra, hắn chỉ cần con trai mà không cần mẹ nó thì biết sao bây giờ?”
“Mẹ, giờ con có thai mà hắn không thèm ghé thăm. Mẹ nói xem có phải hắn nuôi con khác bên ngoài không? Mẹ, con hận lắm!”
Tôn Quốc Hoằng xem được một nửa thì không chịu nổi, muốn bảo Hồng Diệp ngừng những hình ảnh trên bàn lại nhưng lạ thay, cơ thể gã như bị ai ấn chặt vào ghế không thể động đậy.
Gã muốn la lên nhưng không thể nào cử động, miệng há to lại không thể phát ra tiếng.
Nỗi nhục nhã và xấu hổ cộng thêm nỗi sợ hãi vì không nói chuyện được khiến Tôn Quốc Hoằng vã mồ hôi lạnh.
Khi Tôn Quốc Hoằng nhìn thấy người tình của mình lén lút liên lạc với vợ mình là Tư Đồ Dao, cơn giận của gã bị đẩy lên đến cực điểm.
“Đủ rồi!”
Tiếng gã vang lên như sấm, cuối cùng gã cũng đã phát ra âm thanh được rồi.
Nhưng hình ảnh cũng đã chấm dứt.
“Đi tìm xem trong phòng hay bên ngoài có máy chiếu hay không!” Tôn Quốc Hoằng thở dốc, đỏ mặt tía tai ra lệnh cho vệ sĩ đứng sau lưng.
Vệ sĩ thấp ở lại, vệ sĩ cao lập tức đi kiểm tra quanh phòng – Lúc đến đây họ từng kiểm tra một lần rồi.
Dưới bàn, hộc tủ chung quanh, vách tường, cả máy điều hòa đặt trên trần nhà… Gã vệ sĩ còn mở cả ván trần ra kiểm tra nhưng vẫn chẳng thấy.
Hồng Diệp bĩu môi nhìn bụi bay tứ tung khi ván trần bị gỡ ra, những món ăn khác của nó đều bị bụi rơi vào không ăn được nữa rồi!
Hồng Diệp giận dỗi liếc Tôn Quốc Hoằng, bất cứ tội đồ nào dám gây rối khi nó đang ăn cũng đều không thể tha thứ được!
Kiểm tra trong phòng xong, vệ sĩ lại mở cửa sổ kiểm tra ngoài ban công. Ba phút sau, gã vệ sĩ quay về lắc đầu với Tôn Quốc Hoằng.
“Không có? Cả lỗ kim cũng không tìm thấy?” Tôn Quốc Hoằng bắt đầu nghi ngờ hai gã vệ sĩ.
“Có lẽ là điều khiển từ xa.” Nói xong câu này, tự gã vệ sĩ dáng cao cũng thấy không đáng tin.
Tôn Quốc Hoằng không để ý chuyện cà phê bị bụi rơi vào, gã nhấc cốc lên hớp một ngụm. Sau đó gã dằn mạnh cốc xuống bàn nghe cạch một tiếng, hung hăng trừng mắt thằng bé ngồi đối diện trông cứ như muốn bóp chết nó.
Thành Chu theo bản năng ôm lấy con trai, hung hăng trừng lại, ý bảo làm dữ với một thằng bé hay ho lắm sao? Đồ xấu xa!
Hồng Diệp gõ vào chén thủy tinh nghe “tinh” một cái, ngẩng đầu tỏ vẻ ngây thơ hỏi gã: “Ông có muốn xem nữa không?”
Tôn Quốc Hoằng chợt thấy ớn lạnh, không ngờ gã không dám nhìn thẳng vào mắt của một đứa bé.
“Mày làm cách nào vậy? Mày… Mày có phải là người của nhà Tư Đồ sai đến theo dõi tao và Trân Trân không?”
Ái chà, vẫn còn đủ bình tĩnh để phân tích vấn đề, chưa mù quáng tin hết tất cả, xem như có chút đầu óc. Thành Chu trong lòng thầm tán dương gã này.
Nhưng tiếc rằng họ không phải là người của nhà Tư Đồ, họ có bản lĩnh thật sự đó nha, ha ha ha!
Khoan đã, nhà Tư Đồ?
Thành Chu chợt nghĩ đến Tư Đồ nhà mình. Rốt cuộc Tư Đồ là họ Tư tên Đồ, hay là họ Tư Đồ nhỉ? Nhà Tư Đồ này có dính líu gì đến Tư Đồ không ta?
Thành Chu ngẫm nghĩ rồi lại bật cười. Đều tại Tư Đồ vốn là họ hiếm, nếu là Trương Vương hay Lý anh cũng đã không xâu chuỗi hai việc này lại.
Hồng Diệp uể oải nói: “Ta không biết ông đang nói cái gì? Theo giao hẹn, ta đã cho ông xem chuyện ông muốn xem, giờ xin mời Tôn tiên sinh đây trả đúng thù lao đã bàn.”
Sắc mặt Tôn Quốc Hoằng lại thay đổi, “Tao không tin trên đời này thật sự có quỷ thần. Nếu không thì bằng vào thủ đoạn này của các người, còn cần gì đến cảnh sát nữa?”
Càng nói Tôn Quốc Hoằng càng cảm thấy mình suy nghĩ rất có lý, “Tất cả những chuyện này chắc chắn do người nào đó lén lút giả ma giả quỷ! Các người đặt camera ở nhà Trân Trân có đúng không?”
Hả? Thành Chu ngẩng đầu lên, giọng điệu này hình như có gì sai sai?
“Nếu không phải ba tao bắt tao ra đây, hôm nay tao chẳng buồn đến gặp bọn bây. Không ngờ bọn bây lại cho tao xem một màn kịch hay đến vậy!”
Tôn Quốc Hoằng đứng dậy, chỉ tay vào… Không dám chỉ vào Hồng Diệp bèn đổi sang chỉ vào Thành Chu, lạnh lùng nói: “Tao sẽ sai người điều tra bọn bây, nếu bọn bây có dính líu với nhà Tư Đồ, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn bây đâu!”
Hồng Diệp nheo mắt hỏi: “Ông muốn quỵt tiền?”
Tôn Quốc Hoằng khựng lại nhưng vẫn ưỡn ngực, khí thế cười lạnh, “Bọn bây không xứng để tao quỵt đâu! Nhưng cũng không có nghĩa là các người có thể dễ dàng gạt cho tao xem tiền như rác! Bọn bây hùa nhau với nhà Tư Đồ đến chơi khăm tao, giờ còn muốn tao trả tiền, xem tao như thằng ngốc à?”
Hồng Diệp nghiêng đầu trông vô cùng đáng yêu, nó hỏi lại một lần nữa: “Ông muốn quỵt tiền?”
Tôn Quốc Hoằng không dám đối diện với ánh mắt của nó nên vờ nó đi, quay lại gọi đám vệ sĩ: “Đi!”
Gã vệ sĩ lùn hơn cau mày, gã cảm thấy không nên làm mếch lòng hai người này, nhất là đứa bé nọ. Gã tin bạn mình, nếu bạn gã đã bảo trong ngoài phòng đều không có gì khác thường, vậy những hình ảnh ban nãy không phải được phát ra từ máy chiếu như trong tưởng tượng của họ.
Nói cách khác, dù có nghi ngờ đối phương dính líu đến nhà Tư Đồ, ông chủ của gã vẫn nên trả một vạn tệ tiền thù lao đã hứa cho họ.
Gã vệ sĩ lùn hơn tuy không rành mấy ngành nghề bên thầy pháp này nọ nhưng gã biết rõ những kẻ có bản lĩnh thật sự tính tình thường quái dị, hơn nữa đặc biệt phản cảm với khách hàng không giữ chữ tín. Dù có là công ty vệ sĩ bình thường như bên họ còn có cách đối phó với những khách hàng không chịu trả tiền, huống chi đến các vị kia?
Nhưng ông chủ của gã rõ ràng không phải loại người chịu nghe khuyên bảo, nếu gã thật sự mở lời, không chừng ông chủ còn hoài nghi gã thông đồng với đám đồng bọn của nhà Tư Đồ.
Nhưng ai bảo gã là vệ sĩ của Tôn Quốc Hoằng cơ chứ, dù họ Tôn có hoài nghi gã vẫn phải mở miệng khuyến cáo, chứ đợi đến khi xảy ra chuyện thật thì người hứng mũi chịu sào lại chẳng phải đám vệ sĩ hay sao.bg-ssp-{height:px}
Kể ra thì dài nhưng những lời này chỉ lướt qua thật nhanh trong đầu gã. Khi gã vệ sĩ lùn hơn nghe Tôn Quốc Hoằng gọi họ rời đi, gã lập tức đến cạnh Tôn Quốc Hoằng và thì thầm vào tai ông chủ: “Anh Tôn, trước khi biết rõ về hai người họ, tôi thấy vẫn chớ nên gây mích lòng họ trước đã.”
Tôn Quốc Hoằng cau mày, thô lỗ hỏi: “Ý cậu là sao?”
Gã vệ sĩ lùn gắng nhịn và đáp: “Nếu anh không định nhờ cậy người ta thì nên nói rõ luôn, chứ nếu đã nhờ cậy thì phải trả tiền đúng lệ, như vậy mới hợp tình hợp lý. Một vạn cũng không phải quá nhiều mà…”
“Cậu bị sa thải.”
“Hả?” Gã vệ sĩ lùn không dám tin vào tai mình.
“Hai người các người đều bị sa thải. Tôi sẽ thông báo cho công ty của hai người để họ đổi kẻ khác đến!”
“…Tôi có thể hỏi một câu không, tại sao chúng tôi lại bị sa thải?”
“Hai người còn dám hỏi tại sao?” Lửa giận của Tôn Quốc Hoằng đổ hết lên người hai gã vệ sĩ.
Tôn Quốc Hoằng rống lên: “Những hình ảnh đó! Những hình ảnh bữa giờ và cả hôm nay tao nhìn thấy rõ ràng là do có người cố ý dọa tao! Vậy mà chúng mày chẳng ai phát hiện được gì!”
Lửa giận của Tôn Quốc Hoằng xộc thẳng lên não, gã quay ngoắt sang chỉ vào Hồng Diệp nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt nó mà vẫn gườm gã vệ sĩ lùn, luôn mồm quát mắng: “Thằng quỷ con này vừa tới thôi là những hình ảnh đó đã biến mất, nhưng nó lại cho tao xem những hình ảnh khác, vậy chẳng lẽ chưa đủ để chứng minh có người lén lún hãm hại tao hay sao?”
“Những hình ảnh đó còn chưa xác định có được có phải do người ta cố ý tạo ra hay không, nhưng nếu bọn tôi đã không thể phát hiện ra thì người khác…”
“Đủ rồi! Tao đã quá tin hai đứa chúng mày! Người khác kiểm tra không ra? Giờ tao đổi người đó, tao muốn xem xem tên kia bí ẩn đến mức nào mà khiến cho lũ lính đặc chủng đã xuất ngũ như bọn bây cũng phải chào thua!”
Tôn Quốc Hoằng lấy di động gọi cho công ty vệ sĩ Bảo Toàn, vừa có người nhấc điện thoại gã đã nói liên thanh: “Người của các người tôi không cần nữa! Các người tìm loại vệ sĩ gì cho tôi vậy? Vô dụng quá là vô dụng! Đổi người! Nếu còn thế này thì khỏi làm ăn gì nữa!”
Không biết bên kia nói gì mà Tôn Quốc Hoằng trông chẳng có vẻ nguôi giận tí gì, “Đổi người ngay cho tôi! Ngay bây giờ! Còn nữa, tiền lương của họ đừng hòng tôi trả! Các người điều động cho tôi hai tên vô dụng đến lừa tiền tôi ấy à? Cái gì mà giỏi nhất, như vậy mà gọi là giỏi nhất? Đủ rồi! Tôi không cần công ty các người nữa, đợi người bên bố tôi đến thì người bên mấy người xéo đi được rồi!”
Gã vệ sĩ cao siết chặt nắm đấm, trán nổi gân xanh.
Gã vệ sĩ lùn giữ tay bạn mình lại và lắc đầu.
Tôn Quốc Hoằng gọi cho cha mình, đầu tiên là than vãn một lúc, trách ông sao lại tìm hạng trời ơi thích giả thần giả quỷ đến cho mình, sau đó lại mắng các vệ sĩ vô dụng, cuối cùng bảo ông già nghĩ cách điều hai người đáng tin cậy khác đến.
Bố Tôn đồng ý rồi thì Tôn Quốc Hoằng mới nguôi ngoai đôi chút, gã bỏ điện thoại xuống và nhấn chuông gọi nhân viên phục vụ.
Hồng Diệp ngồi chăm chú xem kịch, thỉnh thoảng còn dùng nĩa gõ vào chén thủy tinh.
Tiếng keng keng cứ vang lên không ngớt hết sức ồn ào, nhưng chẳng có ai dám ngăn cản nó, ngoài Thành Chu ra.
Thành Chu giữ cái nĩa lại, trách nó: “Không cho gõ nữa! Muốn ăn cơm mới phải gõ chén chứ!”
Hai mắt Hồng Diệp đảo tròn, nó bất chợt quăng mất cái nĩa, nâng cái chén nhỏ lên trước mặt ông già nhà nó và tỏ vẻ đáng thương, “Ông chủ ơi, thương tình bố thí cho tôi bát cơm với.”
Thành Chu phì cười, vươn tay ôm thằng con trai phá phách vào lòng và xoa đầu nó.
Gã vệ sĩ lùn thấy điện thoại di động run lên thì lấy ra nghe, cuối cùng chỉ trả lời một câu: “Biết rồi.”
Nhân viên phục vụ bước vào, Tôn Quốc Hoằng lập tức ra lệnh cho đối phương: “Đổi phòng khác!” Chốc nữa gã còn phải gặp người khác, nhưng gã tuyệt đối không ở lại căn phòng này.
“Dạ được ạ, anh Tôn.” Nhân viên phục vụ lập tức đi chuẩn bị.
Tôn Quốc Hoàng vênh mặt, ưỡn ngực rời khỏi căn phòng khiến gã đau khổ.
Hai gã vệ sĩ trước khi có người mới đến vẫn có trách nhiệm đi theo bảo vệ Tôn Quốc Hoằng sang phòng mới.
Gã vệ sĩ lùn đi chậm hơn một bước, trước khi ra ngoài còn gật đầu và mỉm cười chào Thành Chu cùng Hồng Diệp.
“Nè.” Hồng Diệp đột nhiên gọi gã.
Gã quay đầu lại.
“Hắn vẫn ở đây, nhưng ta không thích Tôn Quốc Hoằng nên cũng chả đuổi hắn đi.”
Gã vệ sĩ lùn ngẩn ra rồi cười khổ, cuối cùng không nhịn được vẫn tò mò hỏi: “Hắn là thứ gì? Trên đời này thật sự có ma quỷ sao?”
Hồng Diệp đặt một ngón tay lên môi.
Gã vệ sĩ lùn mỉm cười.
“Ta không ghét ngươi, ta sẽ bảo hắn đợi khi người mới đến rồi mới tiếp tục.”
Đợi khi người mới đến rồi sẽ tiếp tục cái gì? Gã vệ sĩ lùn không hỏi mà chỉ nghiêm túc nói hai chữ: “Cảm ơn!”
Trong căn phòng chỉ còn lại hai cha con Thành Chu.
Thành Chu lập tức hỏi con trai: “Em bảo hắn luôn ở đây, cơ mà ở đâu chứ? Hắn có phải là một cái bóng trắng không? Anh thấy hai lần mà chỉ thấy bóng thôi.”
“Tên đó thật sự khá thú vị, hắn không phải hồn ma hoàn toàn, anh nhìn thấy cái bóng đã khá lắm rồi. Nếu là thầy pháp khác tới chắc chắn không thấy gì cả.” Hồng Diệp xoa mũi, ra dấu bảo Thành Chu nhấn chuông gọi nhân viên phục vụ.
“Tụi mình chưa đi hả?”
“Anh đã ăn cái gì đâu, gọi nhân viên phục vụ lên dọn dẹp, anh chọn vài món điểm tâm ăn chơi rồi tiện thể ở lại xem kịch luôn.”
“Kịch xem xong rồi mà, khỏi gọi đồ ăn nhé, về nhà ăn cơm là được rồi.”
“Nhưng mà ta vẫn muốn ăn! Có mấy khi anh dắt ta ra ngoài ăn đâu.”
“Được rồi được rồi, em chọn đi.” Thành Chu đau đớn đồng ý, hôm nay chẳng kiếm được đồng nào mà còn phải tự trả tiền cơm.
Hồng Diệp càu nhàu, “Keo thế không biết! Chả phải vừa kiếm hơn trăm vạn sao, tiêu tí tiền đã xót của.”
“Em thì biết cái quái gì.” Thành Chu nhéo cái mỏ đang bĩu ra của con trai, trong mắt tràn ngập yêu thương cưng chiều, “Tiền đẻ ra tiền mới càng có nhiều tiền, giờ em còn nhỏ, đừng thấy trăm vạn mà tưởng nhiều lắm, lần trước anh tính rồi, nhiêu đó chỉ đủ cho em học hành thôi. Nhưng nếu sau này em muốn đi du học hay mở công ty, mua nhà mua cửa thì phải làm sao?”
Hồng Diệp hất tay anh đi, “Anh nghĩ lắm thứ thật!”
“Anh là ba em mà, không nghĩ nhiều sao được? Người làm ba là anh đây cả đời này chẳng làm nên chuyện gì, anh chỉ hy vọng bồi dưỡng em thành tài, để em khỏi phải lo nghĩ chuyện tiền nong, cho em học tất cả những thứ em thích. Ông già nhà em là anh đây chả phải con ông cháu cha gì sất, không thể cho em nhiều vốn liếng, nhưng anh sẽ cố gắng mang lại thật nhiều hạnh phúc cho em.” Những gì anh không có anh đều sẽ mang lại cho em tất thảy!
“…Ba nè, ba sến chảy nước luôn á.” Hồng Diệp không đời nào chịu nhận nó đang cảm động đâu.
“Thằng quỷ sứ!” Bố Thành đang cảm xúc dạt dào lại bị thằng con chơi cho một vố tỉnh mộng.