Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Trái tim Ngô Kỳ như muốn rớt ra khỏi lòng ngực.
Nghĩ lại, người thanh niên ngoài cửa sổ trông rất quen.
Chờ Ngô Kỳ tỉnh táo lại, lần thứ hai lấy hết dũng cảm nhìn ra cửa sổ thì…”Ha ha!” Ngô Kỳ cười to.
Khuôn mặt xác thực rất quen thuộc, bởi vì cậu đã nhìn qua khuôn mặt này cả trăm nghìn lần rồi.
Thả lỏng những ngón tay đang giữ chặt cuốn lịch, cậu phát hiện tấm lịch treo trên biên tường đã bị mình làm nhăn mất rồi.
Ngô Kỳ cười ngượng hai tiếng, lẩm bẩm: “Thực sự là dọa người ta chết mất thôi… Việc này mà để cho Trần Sảng biết tụi nó không cười chết mới là lạ.”
Đùng.
“Ai vậy?!” Ngô Kỳ xoay người thật nhanh.
Không có ai cả.
Phòng chỉ có một mình cậu thôi.
Nuốt nước bọt, dò xét một vòng, tìm không được nơi thanh âm phát ra.
Ngô Kỳ cảm thấy không chịu nổi bầu không khí dị thường này nữa, cậu quyết định đi xem thử hai người kia có ngủ hay không.
Mở cửa phòng mình, cậu đi tới cửa phòng Lưu Lượng ở sát vách.
Ngô Kỳ nhẹ tay gõ cửa.
Đợi một hồi, không nghe động tĩnh bên trong.
“Lưu Lượng.” Bất đắc dĩ, Ngô Kỳ nhẹ giọng gọi.
Vẫn không nghe được tiếng động nào trong phòng Lưu Lượng.
Lạ thật, Lưu Lượng ngủ say như thế sao?
“Lưu Lượng!” Ngô Kỳ nâng giọng.
Âm lượng này đừng nói đến phòng của Lưu Lượng mà ngay cả phòng khách và Trần Sảng cũng có thể nghe thấy rõ ràng mới đúng.
Thế nhưng không ai trả lời cậu.
Dù là Lưu Lượng hay Trần Sảng.
Nếu là bình thường, Trần Sảng đã sớm chạy đến hỏi han này nọ rồi.
“Lưu Lượng! Mở cửa ra, có nghe thấy không! Lưu Lượng!” Ngô Kỳ vừa hét to vừa đập cửa.
“Mày giỡn gì kì vậy?! Mau mở ra! Ngủ chết luôn rồi hả?!” Ngô Kỳ vừa vội vừa tức, nhịn không được chửi ầm lên.
“Trần Sảng! Trần Sảng! Mày ra đây cho tao!” Ngô Kỳ chạy đến cửa phòng Trần Sảng.
“Trần Sảng ──! Tụi bây có nghe không?! Không vui chút nào hết nha! Tụi bây lăn ra đây cho tao ngay!” Ngô Kỳ vội đến phát điên! Hai gian phòng đều như bị khoá bên trong, mặc cho cậu vặn nắm đấm thế nào, cả hai cánh cửa đều không có dấu hiệu sứt mẻ.
Nghĩ rằng bọn chúng có thể trốn trong phòng vệ sinh, Ngô Kỳ chạy ngay đến cửa phòng vệ sinh.
Cửa đóng.
Đẩy, không đẩy ra được.
Đây là loại cửa gập, trừ khi khoá ở bên trong, còn bên ngoài thì không thể nào khoá được.
“Lưu Lượng, Trần Sảng, tụi bây có ở bên trong không vậy?!” Ngô Kỳ dán tai mình lên cửa, bên trong là một mảnh im ắng.
Nếu người không ở bên trong thì tại sao không mở cửa được? Cậu nhớ trước khi nhận phòng đã kiểm tra rất kĩ mà.
“Lưu…”
Cốc cốc.
Ngô Kỳ dừng mở cửa, nghiêng tai lắng nghe âm thanh mơ hồ truyền đến.
Cốc cốc.
Tiếng vang thật rõ ràng.
Có người đang gõ cửa.
Từ bên ngoài.
Ngô Kì vô cùng vui mừng, vội vã chạy đến phòng khách, cậu chợt dừng bước, do dự nhìn qua cái lỗ nhỏ trên cửa.
Bên ngoài tối đen như mực.
Lối đi nhỏ được lắp đèn cảm ứng, nếu có âm thanh lớn truyền tới mới có thể tự động thắp sáng.
Ngô Kỳ thu hồi ánh mắt, lùi về sau vài bước.
Không ai cả.
Không hề có khí người.
Tuy cậu không nhìn thấy, nhưng có thể cảm giác được.
Đứng chết lặng một hồi, khi nghe tiếng gõ cửa vang lên lần thứ ba, Ngô Kỳ chạy như điên về phía phòng Lưu Lượng, điên cuồng kêu to: “Trần Sảng! Lưu Lượng! Tụi bây có nghe thấy không?! Nếu tụi bây không ra thì tao cắt đứt tình anh em luôn! Tao không ở chung với tụi bây nữa đâu! Mai tao dọn đi luôn! Tụi bây có nghe thấy không?! Tụi bây lăn ngay ra đây cho tao!”
“Hai đứa chết tiệt! Dám chọc tao như vậy! Giỏi lắm! Mở cửa nhanh, có nghe thấy không ──?!” Cậu đá cửa, làm cánh cửa rung rung.
Ồn như vậy, ngay cả người chết cũng phải thức dậy, nhưng kỳ lạ là hai người Lưu, Trần vẫn im lặng trong phòng.
Điện thoại! Điện thoại đâu? Điện thoại di động của mình đang ở đâu? Ngô Kỳ chạy ào vào phòng mình, tìm điện thoại di động khắp nơi.
Điện thoại di động đâu? Nó ở đâu nhỉ?! Vỏ bao đựng trống không, toàn bộ ngăn tủ bị mở, giường chiếu cũng bị lật lên hết.
Căn phòng vừa mới dọn dẹp xong thì lại bừa bộn lần nữa.
Mồ hôi lạnh trên trán Ngô Kỳ chảy xuống.
Cậu không dám ngẩng đầu.
Nắm lấy khăn trải giường, Ngô Kỳ lùi xa cánh cửa.
Chiếc rèm cậu quên buộc lại tung bay phấp phới.
Vừa đảo mắt qua, cậu thấy một hình ảnh trên cửa sổ.
Lúc đầu, cậu tưởng đó là ảnh phản chiếu của mình.
Nhưng cho dù cậu chuyển động, hình ảnh của cậu lại không chuyển động theo.
Hình ảnh kia vẫn vững vàng trên cửa sổ, vẫn không nhúc nhích.
Ngô Kỳ lui về cửa chính, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu mà ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ.
Cậu đang nhìn “cậu”.
Cậu đã nhìn qua gương mặt mình vô số lần.
“Cậu” trên cửa sổ nhếch miệng cười.
Ngô Kỳ biết mình không hề cười, cơ mặt của cậu lúc này đang cứng ngắc như vừa bị cho vào tủ lạnh ba bốn ngày chưa lấy ra.
Đừng nói cười, ngay cả cảm xúc của mình mà cậu cũng không thể hiện được nữa.
“Cậu” giơ tay lên, trong tay đang cầm cái gì đó, đưa đến bên tai, lệch ra….
Y hệt như điện thoại của cậu.
Đó là điện thoại của cậu! Ngô Kỳ xoay người tới cửa chính.
Mở chốt khoá đầu tiên, rồi mở chốt khoá thứ hai.
Cậu không chịu nổi nữa rồi! Cậu phải rời căn phòng này ngay! Cậu phải rời căn phòng ma quỷ này ngay! Đẩy, cửa không mở được.
Lại đẩy, vẫn không mở được.
Sao vậy trời?! Ngô Kỳ vội vã cúi đầu xem chốt khoá cửa, không bị gì cả, đều bị cậu mở khoá ra hết cả rồi.
Cậu nghĩ chỉ cần xem như bình thường, giữ cửa đẩy ra là được.
Đẩy! Đá! Gào to! Cố sức đẩy! Đá! Đá! Đập! Nước mắt Ngô Kỳ rơi xuống.
Câu luôn không phải là một người dũng cảm, không giống như Trần Sảng thích những thứ có tính kích thích.
Cậu vừa mới tốt nghiệp đại học, vừa mới tìm được một khu nhà xinh đẹp và hợp túi tiền để ở, đang chuẩn bị duỗi tay chân để bắt đầu một cuộc sống mới thì … Cửa sổ! Ngô Kỳ nhớ tới chiếc cửa sổ gần sàn nhà trong phòng khách.
Vọt tới trước cửa sổ gần sàn, Ngô Kỳ vừa kéo rèm lên thì thấy “cậu”.
Ngô Kỳ không nghĩ ngợi gì nữa, đứng dậy tiện tay lấy một cái ghế, dùng hết sức mình ném ra cửa sổ.
Lưu Lượng và Trần Sảng đồng thời giật mình tỉnh giấc.
Hai người đều đang nằm trên giường trong phòng mình, không biết chuyện gì xảy ra, cũng không biết vì sao mình tỉnh lại.
“!!” Cho đến khi bọn họ nghe được tiếng thủy tinh vỡ vụn thật to từ phòng khách truyền đến, hai người liền nhảy xuống giường lao ngay ra phòng khách.
Chỉ thấy một mớ hỗn độn trong phòng khách.
Cửa sổ sát sàn nhà hướng ra ban công có một lỗ hổng lớn.
Gió từng đợt thổi vào phòng.
Lạnh buốt.
Một người nằm vắt lên cửa sổ sát sàn nhà, quanh thân đều là những mảnh vỡ thủy tinh.
Lưu Lượng ngơ ngác nhìn, đứng chết trân.
“Ngô Kỳ!” Trần Sảng hét lớn một tiếng, lao về phía thanh niên nơi cửa sổ.
Lưu Lượng bị tiếng hét lớn của Trần Sảng làm giật mình, vội vã khập khiễng chạy đến chỗ Ngô Kỳ.
Lưu Lượng vừa mới chuẩn bị nâng Ngô Kỳ dậy thì đột nhiên bị Trần Sảng đang quỳ gối bên cạnh kéo ra.
“Mau… Gọi … Mau!” Giọng Trần Sảng bỗng trở nên khàn khàn.
Chất lỏng đậm đặc, đỏ sậm đang chảy ra từ thắt lưng Ngô Kỳ, tựa như có ý nghĩ của riêng mình, máu từ bệ cửa sổ chảy dọc xuống bệ tường.
Những mảnh thuỷ tinh không đồng đều dựng so le trên bệ cửa phần nào đã nói rõ tình trạng của Ngô Kỳ lúc này.
Trần Sảng không biết rốt cuộc có bao nhiêu mảnh thủy tinh ghim trong thân thể Ngô Kỳ, chỉ có thể nhẹ nhàng nâng cậu, ngay cả động cũng không dám động mạnh đến cậu.
Lưu Lượng nhìn dòng máu chảy, biểu cảm thất thần.
“Lưu Lượng! Nó ngất rồi kìa! Còn không mau gọi xe cứu thương!” Rùng mình một cái, Lưu Lượng bị Trần Sảng nạt cho tỉnh, vội vã quay về phòng lấy di động gọi .
Liên tiếp ba lần ấn trượt phím, cậu vô pháp khống chế những ngón tay đang run rẩy, cuối cùng đến lần thứ tư mới gọi được…