Hồng Diệp cảm thấy thoả mãn, ngồi trên bậc thang đánh ợ một cái.
Không biết có phải do bệnh viện này đã tồn tại lâu lắm rồi hay không, mà ở đây, nó có thể tìm được không ít món ngon.
Có điều, cũng có một thứ khiến nó tạm thời đụng đến được.
Đó là thứ có sức mạnh ngang bằng nó đang ẩn nấp trong chính căn phòng của nó.
Không phải nó không thể đối phó, mà là nó cảm thấy không cần phải tốn sức lực để đối phó.
Hơn nữa nó cũng không muốn gây sự chú ý khi sức mạnh của mình chưa khôi phục hẳn.
Thế giới này đã thay đổi… Hồng Diệp nhìn bầu trời bị gói gọn trong khung cửa sổ.
Nó vẫn nhớ rất rõ về thế giới mà nó đã từng sống… Những vùng đồng cỏ mênh mông vô bờ, đây đó điểm thêm vài chấm nhà tranh, rồi những thị trấn náo nhiệt lưu giữ những con người nam nữ tóc thật dài, khi ấy cuộc sống thật giản đơn, lòng người vẫn còn kính sợ quỷ thần.
Còn thế giới hiện tại… Tuy nó ngủ, nhưng không có nghĩa là nó không biết.
Giữa giấc ngủ, thỉnh thoảng nó cũng sẽ mở mắt nhìn thế giới này.
Chỉ là thời gian ngủ quá dài, khiến nó không thể nhớ ra được bản thân mình rốt cuộc là gì, ai đã phong ấn nó trên hòn đảo nhỏ ấy, và đã phong ấn trong bao lâu.
Có gì đó đang ngăn cản nó nhớ lại, có gì đó đang dùng mọi cách ngăn cản nó thức tỉnh.
Cái cây thần kia là ví dụ rõ ràng nhất! Chẳng qua là cái cây đó dường như cũng không biết nó là ai, chỉ là làm theo mệnh lệnh của chủ nhân, thực hiện tốt mệnh lệnh đó mà thôi.
Chủ nhân của cây thần là ai… Vì sao mình lại không nhớ ra? Một kẻ khốn nạn đáng chết như thế mà quên được ư? Là do mình quá rộng lượng, hay tên hỗn đản kia vẫn chưa đủ sợ? Trên đời này có ai đủ năng lực phong ấn được mình? … Tuy Hồng Diệp còn không nhớ nổi mình là ai, nhưng cái duy ngã độc tôn cuồng ngạo đã khắc thật sâu vào tiềm thức nó. Trong tiềm thức của nó không thể có kẻ nào có thể tồn tại sánh ngang với nó được! Còn Thành Chu kia nữa… Hồng Diệp nhắm mắt nhớ về dư vị cũ.
Một con người vô dụng, nhưng lại có hương vị thơm ngon không gì sánh được.
Nếu là quá khứ, hắn sẽ là món ăn bị vô số yêu ma thần quỷ tranh đoạt.
Thần muốn hắn để chế tạo linh đan diệu dược, quỷ và yêu cần hắn để tăng cường sức mạnh của bọn chúng, còn ma sẽ ăn tươi linh hồn của hắn.
Kỳ lạ là tại sao hắn lại có thể bình an sống đến bây giờ? Lẽ nào thật như lời hắn nói, chỉ sau khi gặp mình thì hắn mới bắt đầu “không may”? Phong ấn của mình bị phá bỏ có liên quan gì đến sự biến đổi của hắn lúc này? Hắn đã dùng cách nào để phá bỏ phong ấn? Và tại sao hắn lại có khả năng phá giải được phong ấn? Hồng Diệp mở mắt.
Chết tiệt! Lại có kẻ đụng vào đồ ăn của nó rồi!
Trong một khắc khi Thành Chu chạm vào bà già, hắn đột nhiên rút tay lại rồi quay người bỏ chạy.
Binh! Trán anh nhà đập mạnh vào cửa gập nhà vệ sinh.
Ra sức kéo! Cố gắng kéo! Điên cuồng kéo!
“Mở cửa ra! Mở cửa ra!” Vừa kéo vừa kêu to.
“Hà Sinh! Hà Sinh!” Thành Chu rống to hết sức chỉ để mong có người nghe thấy.
Hiện tại hắn cũng không quan tâm đến chuyện hư cửa này nọ, lấy tay kéo, dùng chân đạp, tông người vào cửa.
Cửa gập phát ra tiếng rạn, nhưng vẫn không thể mở được!
Mắt cá chân mát lạnh.
Thành Chu cúi đầu.
Một bàn tay đang nắm lấy mắt cá chân của hắn.
Bàn tay này cực kì quen mắt, là thứ hắn vừa mới nhìn qua đây thôi… Thành Chu giơ chân lên, nhưng lại không thể đạp xuống.
Mặc kệ là người hay ma, dù sao đây cũng là một bà già, một bà già chỉ còn da bọc xương.
Như vậy thì Thành Chu làm sao mà đạp xuống được? Ta… Không muốn chết… Cứu ta với… Ta không muốn chết… Ta không muốn chết đâu!
“Bà buông tay đi! Bà buông tay cho tôi! Có nghe thấy không?!”
Bà già có vẻ cảm giác được gì đó, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thành Chu, tay nắm càng chặt.
Thành Chu lạnh run, bỗng cảm giác được máu toàn thân như dồn về phía mắc cá chân bị nắm.
Loại cảm giác này… Hắn nhớ rồi!
“Không──!”
Hai chân Thành Chu đều bị nắm.
Vẻ mặt bà già đầy kinh ngạc và mừng rỡ.
Thân thể bà có sự thay đổi rõ rệt, cứ như máu thịt lại trở về trong thân thể một lần nữa, đầu tiên là bàn tay, sau đó là cánh tay, làn da căng lên từng chút một, không còn nếp nhăn, da dẻ bắt đầu trở nên trơn phẳng.
Tôi… sống lại rồi… Tôi sống lại rồi… Đôi mắt ti hí vui mừng khôn xiết, tay bà già nắm càng chặt!
“Cứu tôi với ──! Hà Sinh! Hồng Diệp! Ai đó cứu với ──!” Thành Chu cố cách nào cũng không thể thoát khỏi hai tay của bà già.
Hắn đã sợ đến nứt tim vỡ mật rồi.
Chỉ cảm thấy thân thể mỗi lúc một lạnh, tay chân mỗi lúc một nặng.
“Aaaaa!” Bà già bỗng hét lên một tiếng thê thảm.
Trong cơn hoảng sợ, Thành Chu nhìn thấy thân thể bà già như bị một vật vô hình lôi tuột thật nhanh vào bồn tắm.
Cúi đầu xuống, một cánh tay bị tách ra khỏi thân thể nhưng vẫn còn bám chặt trên chân hắn.
Trên đỉnh đầu Thành Chu bỗng xuất hiện một gương mặt.
“Cứu… Cứu… Tôi…” Thành Chu bấu vào cửa, yếu ớt cầu cứu.
Gương mặt từng chút một đến gần Thành Chu, trông như đang bị mê hoặc bởi thứ gì đó.
Một đôi tay, một đôi bàn tay xanh đen chợt bóp chặt lấy cổ Thành Chu.
“A… A…” Thành Chu vươn tay muốn vùng khỏi hai bàn tay đang uy hiếp mình, nhưng hai tay hắn hoàn toàn không còn chút sức lực.
Động tác chỉ như gãi ngứa vài cái, sau đó hai tay liền buông thõng xuống.
Ánh mắt Thành Chu rơi xuống trên hai bàn tay đang giữ trên mắt cá chân mình.
Ta sắp chết rồi sao… Hai bàn tay kia dần mất đi máu thịt, da dần khô lại, rồi biến thành một bộ xương trắng xác trước khi biến mất.
“Cộc cộc.”
Nhiệt lượng trong cơ thể bị mất đi rất nhanh, khi Thành Chu cho rằng mình sắp ngủ thì chợt nghe được tiếng cửa chính bị gõ.
“Cộc cộc.”
Tiếng gõ ngày một rõ ràng.
Rõ ràng đến nỗi Thành Chu không thể nào ngủ được
Chậm rãi giơ tay lên, hắn dồn toàn bộ sức lực vào hai tay trên nắm đấm cửa…
Không… Ta không được chết! Ta không được chết! Cứu với! Cứu với!
Tiếng gõ cửa to dần.
Gương mặt phía trên Thành Chu xoay nhìn về phía cánh cửa.
Cười nhạt.
Lạnh lùng cười nhạo đứa gõ cửa bên ngoài không biết tự lượng sức mình! Đã như vậy, thì đành xử đứa phá đám kia trước đã! Tha cho nó một lần, không có nghĩa là sẽ tha nó lần nữa! Dù sao thì thứ trước mắt này sẽ không thể nào trốn được!
Hai bàn tay trên cổ Thành Chu biến mất.
Mất đi sức lực, hai chân Thành Chu mềm nhũn, ngã rạp xuống.
Phải chạy đi, nhất định phải chạy đi… Trong phòng tắm truyền đến tiếng vang, Thành Chu nỗ lực kéo cửa.
Kẽo kẹt, cửa gập bị kéo ra.
Như thấy được ánh mặt trời, cũng không biết lấy khí lực ở đâu ra, hắn vịn tường đứng dậy, lảo đảo tiến ra cửa chính.
“Thành Chu, mở cửa ra!” Hà Sinh? Là Hà Sinh! Thành Chu tựa vào tường, bước đi nhanh hơn.
Tới rồi, sắp tới rồi.
Thành Chu vừa đi vừa bật đèn, bật từng cái một, dễ nhận ra thứ trong phòng kia không hề thích ánh sáng.
Gian khổ lê mình đến cửa chính, tay vừa chạm vào nắm đấm cửa thì một lực mạnh mẽ kéo hắn về phía sau.
Rầm.
Thành Chu nặng nề ngã trên đất.
Cùng lúc đó, cửa chính mở toang, một trận gió ập ào.
Không ngờ mày lại vào được!
Thành Chu!
Trước lúc ngất đi Thành Chu tựa hồ nghe được một tiếng rống giận ngạc nhiên và tiếng Hà Sinh gọi mình.