Nhân Thường

chương 28: huyết hầu yêu lang

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Minh Lạc thành là một tiểu thành nằm gần với điểm cuối của sơn mạch Trường Sơn, từ Minh Lạc hướng về Tru Thiên Môn cũng chỉ còn cách hai đại thành nữa mà thôi, mục tiêu của đám người Hàn Tông đã rất gần rồi.

Dẫu vậy có đi bộ cũng mất vài tháng, nhưng nếu phi hành pháp khí chỉ nửa tháng là cùng. Thậm chí dùng truyền tống trận chắc là mất một khắc thôi.

À không, phải nói là mục đích của tên nam tử kia. Hàn Tông cũng chưa rõ ràng y muốn tới đó làm gì? Một tên ma đạo tới gần thánh địa chính đạo, y đang tập ngộ đạo trong hung hiểm hay sao?.

Mặc dù nơi này cũng gần sát vài dãy núi như vậy nhưng mà lại khá hoang vu hẻo lánh, rất ít tu giả tới kiếm ăn. Đơn giản nơi này địa hình toàn núi đá rất phức tạp, không phù hợp với tu giả săn bắt như những rừng núi nguyên sinh cho thảo dược phát triển, có chăng chỉ một hai loại đặc thù.

Ngay cả đệ tử tông môn lịch lãm hay thử thí luyện cũng không tới đây mấy, bởi vì cái nơi chó gặm đá gà ăn sỏi này chẳng có gì mà kiếm, chẳng thà tới cuối nguồn sơn mạch vừa gần vừa thí luyện lại tiện tay nhặt chút thảo dược vẫn tốt chán. Nơi đó lại đa dạng phong phú yêu thú, tài liệu dễ kiếm.

Hơn nữa nơi này chỉ có một loại yêu thú cư ngụ, chính là Huyết Hầu Yêu Lang, chúng sống trên những hang đá nhỏ quanh các núi đá, dần dần vì thế mà gọi là quần sơn Huyết Thạch Hầu.

Chúng là dạng phát triển bầy đàn lại không có thiên địch ở gần, vì vậy sinh trưởng với quy mô lớn và cực nhanh.

Đám người Hàn Tông vừa bước tới cửa thành liền nhìn vô số binh sĩ mặc giáp cảnh giới vô cùng nhiều, khắp nơi đều là lập rào chắn chạc nhọn chống đỡ.

Bởi là tiểu thành vì thế dân cư chỉ có chục vạn, sinh ý khó phát triển nên không có kinh phí xây dựng tường thành . Còn có một lý do khác...

Trải qua hai ngày mới tới nơi để cho bọn hắn hiếu kỳ chính là từng đoàn thôn dân người phàm nô nức kéo về, bước chân nhanh vội cùng một bộ dáng vô cùng khẩn trương.

"Các ngươi từ đâu đến?".

Khi vừa tới cửa chắn một binh sĩ gác cổng, tay cầm một tinh cầu to hơn nắm tay tiến tới hỏi nam tử tóc dài.

"Bọn ta ở Hà thành muốn đi tới Trường Minh thành."

Y bình tĩnh đáp

"Hiện tại các ngươi không thể đi được, nơi này sắp có thú triều, phàm là tu giả không kể cảnh giới đều phải trưng dụng ở lại thủ thành . Các ngươi đi theo ta."

Tên binh sĩ này nói xong khoát tay quay đầu đi thẳng.

Nam tử cũng không có nói thêm mà đi theo, Tuấn Nghĩa càng là nhíu mày, y khổ quá. Đã xui xẻo phải vác Hàn Tông trên lưng hai ngày không nói, lại còn tới đây chưa kịp nghỉ ngơi đã bị cưỡng chế đi làm công.

Nhưng mà cũng không có cách khác, bọn họ đơn lẻ, đứng trước thế lực không thể đối kháng.

Hàn Tông hiện đã gần như bình phục, bởi đao kiếm bình thường gây ra không có nghiêm trọng như chưởng pháp hay pháp khí. Khi xưa đọc qua cái quyển Sơ Lược ấy hắn có biết, thú triều là một số bầy đàn yêu thú công kích vào lãnh địa của kẻ khác nhằm mở rộng địa bàn.

Minh Lạc thành lại nằm trên một bình nguyên rộng lớn cách hạp cốc không quá xa, rất hợp lý cho yêu thú ăn thực vật như Huyết Hầu Yêu Lang cư ngụ.

Tuy nói là nơi này không quá quan trọng nhưng cũng không phải bỏ hoang như thế, nơi này một số đoàn giao thương phía rìa sơn mạch phía trên muốn đi xuống đều phải đi qua đây. Bởi thế thành chủ án ngữ ở đây không yếu dù cứ vài chục năm một đợt thú triều, thành cũng không có bị phá, chỉ là số người chết qua từng đợt vẫn không giảm đi mà thôi.

Được đưa đến một quảng trường rộng lớn nằm phía tây thành, nơi này rất nhiều tu giả, hầu hết đều là Luyện Khí cảnh, số lượng Ngưng Khí chỉ lác đác. Nam tử tóc dài nhìn quanh cũng là không thấy có tu giả Hợp Linh, tuy vậy vẫn làm cả bọn ngạc nhiên.

Chỉ là tiểu thành mà có hơn năm mươi tu giả ở đây, đấy là Hàn Tông còn chưa tính đám thủ vệ đệ tử điều phái tới đây trấn thủ, hắn có hơi thắc mắc.

Nam tử trầm tư rất lâu, chỉ có Tuấn Nghĩa là hồ hởi nhìn xông xáo, đây là lần đầu y nhìn thấy rất nhiều tu giả cảnh giới cao như vậy, không khỏi có chút hứng thú.

Hàn Tông khi này đã có cái nhìn khác về thế gian, về nơi này.

Cái gọi là trưng dụng tu giả để thủ thành, thực chất là tiết kiệm bớt chi phí, lại muốn giảm bớt đi nhân số thừa thãi của đôi bên mà thôi. Tài nguyên ít ỏi, tranh bữa nay giết bữa mai, yêu thú ở đây càng là như thế, bớt đi một con, cơ hội sinh tồn sẽ lớn hơn một chút.

Yêu thú muốn tăng địa bàn, tu giả muốn bớt miệng thừa, bớt phiền toái, cứ như vậy tạo nên thú triều cùng trấn thủ giao tranh suốt mấy ngàn năm qua. Bằng không chỉ cần cường giả tông môn xuất động sao lại không diệt được cái mối hoạ nhỏ này, mọi người đều hiểu chỉ là đứng trước thực lực cường đại, đúng sai có quan trọng gì đâu.

Lại nói tại sao một nơi có thú triều như vậy vẫn có người tới ở, nguyên do là chế độ của những đại thành gần đó. Mỗi một thời gian, một mốc định kỳ, một đại thành sẽ lại tiến hành thanh tẩy một lượt.

Chính là những kẻ vô gia cư, kẻ chịu phạt, chịu áp thế hoặc vì hình thức nào đó mà buộc phải rời khỏi đại thành tới đây.

Nói là được bảo hộ cuộc sống mới, có nơi mới giúp ăn cư lập nghiệp nhưng thực chất đâu phải ai cũng nhìn ra.

Tông môn hay thế lực nào mà không có chuyện xấu

"Ngoài sáng lưu thanh danh

Trong tối đày vấn đục

Truyền hậu thế vạn năm

Vết nhơ cũng sẽ tàn".

Bởi vậy dù nhiều lão sói có nhận ra một chiêu mượn đao giết người này nhưng mấy ai có đủ can đảm vạch trần, mấy ai trước lợi ích mà chịu thiệt thân.

Người chịu thiệt chỉ có phàm nhân .

"Mấy ai có thể thấu lòng

Mấy ai lên tiếng rủ lòng từ bi

Mấy ai có thể không đi

Mấy ai ở lại giang tay cứu người."

...

"Chư vị, tiểu thành xảy ra biến cố thú triều, tại hạ Mạc Văn Tư thay mặt toàn thể con dân Minh Lạc thành cảm tạ các vị đã không quản an nguy sinh tử bản thân mà tới đây cứu giúp, thật sự vô cùng cảm kích."

Âm thanh vang lên từ trên đài, một trung niên nhân thân hình gầy gò trong bộ áo bào đen, đai quan đỏ chắp tay vái xuống quảng trường.

Đám đông bên dưới quay lại nhìn lên, một số người nhận ra người trên đài kia là vị thành chủ tại thành này, bất quá không ít kẻ khóe miệng co giật một hồi, cũng có nhiều kẻ xua nịnh một phen.

"Thành chủ đại nhân, không cần phải khách khí, chúng ta đều sống trong lãnh địa của tông môn, của bản thành, giúp một phần sức cũng là lý phải làm, tại hạ nguyện tử để cầu sinh cho con dân trong Minh Lạc thành."

Một tên trung niên cỡ hơn ba mươi mặc áo bào xám lên tiếng phụ hoạ, số đông khác cũng đồng thanh hô theo.

Cái mùi diễn văn này Hàn Tông đã quá quen thuộc rồi, bởi vậy mà không có buồn nôn.

"Vừa muốn lưu danh lại muốn sạch

Chỉ có chính đạo mới dám tranh."

"Thành chủ đại nhân, không biết đám yêu thú bao giờ sẽ tới đây?".

Một gã nam tử hô to, đây cũng là câu hỏi rất nhiều người muốn biết nhất.

"Chư vị, theo như thám báo truyền về, bọn chúng cách đây gần trăm dặm, chậm nhất là rạng sáng mai sẽ tới."

Gã thành chủ hô lên

"Các vị yên tâm, tông môn cũng đã thông cáo xuống cho một số đại thành gần đây tới tương trợ, thậm chí một số đệ tử ra ngoài lịch luyện ở gần cũng đang gấp rút về đây, gần nhất là nhóm ở trấn Trường Thọ, tại hạ dám đảm bảo kịp thời gian đám yêu thú công thành".

"Hơn nữa các vị cũng biết, yêu thú cũng giống tu giả chúng ta, trong đám đó hơn nửa là dã thú. Chúng ta cũng vậy ngoài trừ tu giả các vị còn có hơn ba vạn binh sĩ tinh nhuệ bản thành chiêu mộ nữa, vả lại đợt thú triều lần này quy mô không bằng lần trước."

Gã nói thêm.

Chỉ thấy phần đông mọi người đã là an tâm thở phào hướng bằng hữu người thân bên cạnh cười nói, chỉ có số ít như nam tử và Hàn Tông còn đang nhíu mày.

Gã thành chủ thấy mọi người đã bình tĩnh trở lại liền nói tiếp.

"Được rồi tại hạ không phiền các vị nghỉ ngơi, gia nô sẽ đưa các vị trở về phòng của mỗi người. Còn nữa, ở bản thành cũng có một số quy củ, còn mong các vị chớ đi lung tung."

Gã hướng mọi người chắp tay.

Tiếp đó có rất nhiều gia nô đi tới cung kính chắp tay mời các tu giả rời khỏi quảng trường, nam tử và Hàn Tông cũng thế đi theo một gia nô. Cả đám đến một khu nhà nhỏ nhiều dãy, nơi này rất nhiều phòng ốc nhỏ giống như vừa tạo dựng qua, mỗi gian đủ cho một tu giả.

Hàn Tông thấy còn chẳng rộng bằng một nửa phòng ở khách trọ khi trước, nhưng hắn cũng không có dám ý kiến, đành vào chọn một căn bên cạnh nam tử và Tuấn Nghĩa.

Ngồi khoanh chân trên giường hắn cũng đoán ra, tên nam tử này thương thế chưa khỏi, cùng hai tên Luyện Khí tầng , tầng bọn hắn tham gia thú triều mà an toàn trở ra là không thể nào.

Chưa nói bị thương, tu giả ma đạo không sử dụng ma công cũng là đã mất đi năm thành thực lực rồi. Để hắn đoán tên này đến tám phần là tính kế hoặc tìm cách bỏ trốn.

Ngay từ lúc ở thôn trang nhận ra dị trạng nhưng không có để ý lắm, tới đây cả đám mới biết là người quan thôn đều di cư vào Minh Lạc thành lánh thú triều. Để bọn hắn nhận ra sớm, đi đường vòng tuy có chút khổ sở nhưng cũng không có tiến thoái lưỡng nan thế này.

Truyện Chữ Hay