Nhân Thường

chương 1: một kiếp trầm luân

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong một đại thành đông đúc vô số người qua lại, tiếng xe ngựa lộp cộp ngày đêm liên miên không dứt.

Tại một phủ phía đông, một trong ba nơi phồn hoa nhất đại thành, bên trong đại sảnh có hơn mười thân ảnh đang ngồi.

Trên chủ vị một nam nhân mặc áo bào trắng, đầu đeo kim quan khoảng chừng trên ba mươi, khuôn mặt tuấn tú mang vẻ uy nghiêm lại có chút cung kính. Mà phía bên trái một lão giả đang ngồi khoảng tầm năm mươi, đầu đội kim ô xa, thân bào hai màu trắng đen, sau lưng đồ án tứ tượng, hông đeo thanh trường kiếm cũ kỹ màu nâu nhạt, nếu mà nhìn kỹ thi thoảng lại có chút dao động quanh thân, rõ ràng đây là một thanh Pháp Khí.

"Thanh Khư đạo trưởng, không biết đạo trưởng tới thăm xin thứ lỗi cho Hàn gia chúng ta sơ xuất."

Nam nhân áo bào xanh thần sắc cung kính, tựa hồ có chút lấy lòng.

"Hàn gia chủ không cần khách khí, lão phu tới đây quấy rầy còn mong gia chủ bỏ quá cho."

Lão đạo tên gọi Thanh Khư mỉm cười nói một câu, cũng không có mang thần sắc lạnh nhạt.

Lão nhân ấy vốn là phong chủ một Phong của Tru Thiên Môn, một trong tứ đại tông môn nổi danh nhất tại thế gian. Tông môn trải dài vạn dặm, vốn là một mảnh sơn mạch nhưng khi xưa lão tổ Tru Thiên Môn tới đây khai tông lập môn đã cải tạo qua dựng lên. Địa bàn trải dài ngàn vạn dặm, người bình thường cưỡi ngựa có đi vài chục năm cũng không hết.

Hôm nay vị Thanh Khư lão đạo tới Hàn gia chính là để thu môn hạ, điều này làm đám cao tầng Hàn gia náo động một phen.

Phải biết rằng muốn làm môn hạ Tru Thiên Môn rất khó, vốn dĩ mỗi một tòa thành nhỏ trong địa phận Tru Thiên Môn quản lý, mỗi mười năm mới tổ chức thi đấu bài danh một lần. Nam hoặc nữ tuổi từ mười một đến mười bốn tham gia phải đạt Luyện Khí tầng mới được, hơn nữa chỉ có danh ngạch.

Đối với những tòa thành lớn hơn danh ngạch sẽ nhiều hơn, quản lý mỗi thành trì như vậy đều là trưởng lão ngoại môn của Tru Thiên Môn, hoặc giả những người ít nổi bật trong tông môn.

Khi cảnh giới chưa tới mà quá độ tuổi tông môn quy định đều phải rời môn, một số đó chọn trở về gia tộc trở thành gia chủ một phuơng. Có số lại chọn quản lý một địa bàn nhỏ do tông môn quy định.

Tuy là vậy nhưng đứng trước đám người cùng cấp bọn họ vẫn được xem là cao thủ, so với những người không xuất thân tông môn hay tán tu, bọn họ có thể nói là vô địch đồng cấp.

Cũng có một số người tranh đoạt chức vị trưởng lão không thành, không chọn ở lại tông môn làm chức vị thấp hơn mà ra ngoài thay tông môn toạ trấn đại thành trì, mỗi người như vậy đều là thành chủ, trong thành trì quản hạt đó bọn họ chính vương giả.

Lại có kẻ ra ngoài tự lập thế lực riêng, dưới cái danh nghĩa phụ thuộc Tru Thiên Môn, không ít kẻ vì thế mà phải nhường cơm chia thịt.

Môn hạ có đến chục vạn nhưng thực lực chân chính chỉ vài ngàn, thậm chí ít hơn, vậy mà một vị chủ Phong lại chạy tới tận đây thu môn hạ không khỏi làm cho người ta thất kinh.

"Hàn lão đệ, sau này cần gì cứ nói Triệu mỗ sẽ hết lòng. Ha ha… Không biết chừng sau này Triệu mỗ còn nhờ hơi Hàn lão đệ đây nữa đấy."

Một vị nam trung niên ngồi phía dưới ha hả cười nói với người được gọi là Hàn gia chủ.

"Nào có nào có, Triệu thành chủ, Hàn gia còn ở Thanh Phong thành ngày nào vẫn mong Triệu thành chủ vạn phần chiếu cố."

Gia chủ Hàn gia cuời sảng khoái đáp lễ, trong ánh mắt có chút được khen mà sợ.

Những người còn lại cũng là một dạng chắp tay chúc mừng lẫn nhau, trong đó họ đều là bô lão Hàn gia.

"Hàn gia chủ, trước hết có nên không cho lão phu gặp qua đứa nhỏ..."

Thanh Khư trưởng lão nhàn nhạt lên tiếng, y nóng lòng muốn xác định thực hư nên có phần nóng vội.

"Tất nhiên tất nhiên rồi, xin đạo trưởng chờ cho một lát, tại hạ liền gọi người dẫn ra ngay."

Nói đoạn Hàn gia chủ phân phó hạ nhân.

"Gọi phu nhân đưa hai vị tiểu thiếu gia ra đây."

Đám hạ nhân bên ngoài lập tức chạy như bay về phía tiền viện.

Vị Thanh Khư đạo trưởng khi nghe thấy vậy khuôn mặt lại có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lại bình đạm như cũ, cũng không biết lão đang suy nghĩ gì.

Lại nói vị Hàn gia chủ tên gọi Hàn Thanh Đại, tuổi đã ngoài ba mươi mới lấy vợ sinh con, một thân tu vi đạt tới Ngưng Khí trung kỳ, cũng được coi là cường giả tại Thanh Phong thành.

Thanh Phong thành là một thành trì tầm trung trong địa bàn Tru Thiên Môn, dân số có đến năm chục vạn. Thành trì như vậy mỗi năm cũng chỉ có tám danh ngạch được đến Tru Thiên Môn khảo hạch. Chân chính bái làm môn hạ còn chưa nói quá nửa bàn tay.

Mà đây cũng chỉ là thu ngoại môn mà thôi.

Hàn gia một trong hai đại gia tộc lớn tại thành, cùng Mộc gia và Triệu thành chủ chính là ba nhà độc đại. Vốn dĩ hai nhà Hàn, Mộc tranh chấp làm ăn trong sáng ngoài tối mấy chục năm nay đã là chuyện ai ai cũng biết, hiện giờ Hàn gia lại đang đứng trước cánh cửa một bước lên trời.

Sở dĩ Hàn Thanh Đại còn trẻ, tu vi không quá nổi bật mà đã lên làm gia chủ cũng một phần là có chút năng lực quản lý sinh ý, phần còn lại nhờ Hàn lão gia chủ trong một lần vào núi Hung Địa sơn tìm bảo vật gặp phải yêu thú tập kích mà qua đời.

Y còn có một vị đại ca Hàn Thành Tuấn đang làm môn hạ trong Tru Thiên Môn, nên địa vị gia chủ của y mới bảo toàn như vậy.

Đại sảnh im ắng không tiếng động, vừa qua một chén trà nhỏ liền có hai phụ nhân trên tay mỗi người ẵm một đứa bé đi vào.

"Thiếp thân Diên Vĩ bái kiến phu quân, ra mắt đạo trưởng, ra mắt thành chủ cùng chư vị trưởng lão."

Phụ nhân cung trang màu hồng, mi thanh mục tú tiến lên hành lễ.

So với các nữ tú trong thành cũng được coi là hạng mỹ mạo thiên hương. Mà phụ nhân đằng sau gương mặt xấu xí lại quỳ một chân, hẳn rõ ràng là một bà vú mẫu.

"Hàn phu nhân không cần đa lễ, hẳn lão phu đến đây hôm nay các vị đã biết, nhưng thân là người tông môn, ta cần xem đánh giá qua một lần nữa."

Thanh Khư đạo nhân thấy hai đứa bé thì lộ vẻ vui mừng nhưng cũng rất nhanh khuôn mặt lại bất động thanh sắc.

"Hàn phu nhân."

Triệu thành chủ và mấy vị Hàn gia lão cũng đáp lễ.

"Hiển nhiên là như vậy rồi, còn mong đạo trưởng chiếu cố."

Hàn Thanh Đại tươi cười đứng lên đón lấy một đứa bé trong tay vị vú mẫu kia đang bế, mọi người bắt đầu chăm chú đánh giá hai đứa nhỏ.

...

Lại nói ngày hôm đó trên bầu trời xuất hiện mây vần, rồi một tia sét vô cùng cường đại giáng xuống Thanh Phong thành.

Tia sét này vừa vặn đánh trúng cây Mộc Giong Thụ trước tiền viện nhà Hàn gia, đúng lúc này vang lên tiếng khóc của trẻ con.

Cũng đúng là lúc mà hai vị tiểu công tử của Hàn Thanh Đại cùng chào đời, sau khi mây vần tan đi trời quang một mảnh.

Vừa hay khi dị tuợng xảy ra vị Thanh Khư đạo trưởng của Tru Thiên Môn đi ngang qua, nhìn dị tuợng lão bói một quẻ thì cả kinh.

"Thiên địa hàng lâm

Một kiếp trầm luân".

Vị Thanh Khư đạo nhân trong tông môn năng lực có hạn, tu vi một thân Vương cảnh trung kỳ, rõ ràng còn rất kém so với trưởng lão nội môn, nhưng lại nổi danh thần bói quỷ toán.

Hơn nữa năm xưa lão từng vô tình dùng quẻ bói cứu một vị thái trưởng lão quan trọng trong môn, nhờ vậy được lão tông chủ thu quan môn, ngay cả tông chủ cũng phải gọi một tiếng sư đệ.

Sau này là chủ một Phong trong chín Phong.

Sự việc hệ trọng như vậy, lão liền chạy gấp vào trong thành, chỉ vừa gặp Triệu thành chủ lão đã gấp gáp đến độ bóp cổ vị thành chủ này nghẹn họng.

Dị tượng có chút lớn, nên sau nửa ngày đã điều tra được ra tại Hàn gia, sau đó lão lại chạy như bay đến.

Nói đùa nếu mà chậm chễ, bị một tên khác mang đi mất không biết lão có hộc máu hay không.

Nhìn qua hai đứa nhỏ, lão đạo không ngừng đánh giá, lúc thần sắc vui mừng khi lại thâm trầm mặt ủ mày chau. Đến khi bấm đốt tay xong cũng không nhịn được mà thở dài cảm khái một tiếng.

"Haiz, thế gian này thật đúng là phúc họa tương liên."

Nhìn vị đạo trưởng thở dài, Hàn gia chủ lấy làm ngạc nhiên, thần sắc cả đám vừa mới tươi tỉnh bỗng chốc đã thành âm u bất định.

"Đạo trưởng... Ừmm... không biết là…."

Hàn Thanh Đại không nhịn được hỏi một câu, ngoài mặt cung kính nhưng trong lòng y một mảnh thất sắc.

Có thể nói, một lời của vị lão đạo trước mắt này có thể quyết định vận mệnh của cả gia tộc y.

Mọi người cũng là nghi hoặc vài phần hướng lão đạo nhìn lại, mấy vị tông lão Hàn gia vẻ mặt ngưng trọng.

"Tất cả ra ngoài, ta có lời riêng muốn nói với Hàn gia chủ."

Thanh Khư lão đạo không để ý vẻ mặt mọi người mà hướng tới Hàn Thanh Đại mở lời.

Mộc dong thụ đại: cây giống cây đa

Kim ô quan : mũ giống hình chữ nhật, đội rất đẹp nhé :))

Truyện Chữ Hay