Nhàn Thê Tà Phu

quyển 2 chương 182: chàng còn sống

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi tiễn Hoa Thiên Thành, Mộ Dung Vân Thư luôn nhớ lại tối hôm qua, rất mơ hồ, lại thực rõ ràng.

Tối hôm qua, nàng nhớ rằng hắn nhận ra được nàng. Vì sao đột nhiên lại biến mất? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Mộ Dung Vân Thư nghĩ nghĩ, không khỏi có chút đau đầu.

"Tiểu thư, uống trà." Lục nhi thấy thế đưa trà lên.

"Ừ." Mộ Dung Vân Thư tiếp nhận trà hớp một ngụm, bỗng nhiên nhướng mày, nhìn chằm chằm vào chén trà.

"Trà có vấn đề sao?" Lục nhi khẩn trương hỏi.

Mộ Dung Vân Thư chậm rãi lắc đầu, sau một lúc lâu, nói: "Đi gọi Vân Tứ Nương tới."

Lục nhi: "Hôm nay trong tửu lâu làm ăn tốt lắm, chỉ sợ nàng không chịu đến." Từ sau khi Vân Tứ Nương đến tửu lâu làm chưởng quầy, nàng mới biết được cái gì là ‘nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên’. Tiểu thư vơ vét của cải so với Vân Tứ Nương, quả thực chính là gặp sư phụ. Tiểu thư gọi là kiếm tiền, Vân Tứ Nương gọi là giựt tiền.

"Vậy đóng cửa ngừng buôn bán. Tiền lợi nhuận này, cũng không phải không thể kiếm lại." Mộ Dung Vân Thư thản nhiên nói.

"..." Lục nhi rất muốn nói, từ sau khi Vân Tứ Nương gia nhập liên minh Cửu Quẻ lâu, tiền kiếm được đã chạy lòng vòng. Nhưng mà tiểu thư đối với việc kiếm tiền hẳn là không có hứng thú.

Chỉ chốc lát sau, Vân Tứ Nương ném việc trong tay, đi vào thư phòng của Mộ Dung Vân Thư, vừa đổ ập xuống là thầm oán. "Hiện tại giang hồ đều ở trong tửu lâu. Bán tin tức, mua tin tức đều ở chỗ này ăn uống. Ta đang vội vàng kiếm tiền nha. Rốt cuộc ngươi có chuyện gì?" Cuối cùng, lại bổ sung một câu, "Chuyện này tốt nhất có thể bù lại mấy ngàn lượng bạc ta không kiếm được kia."

Mộ Dung Vân Thư tức giận liếc nhìn nàng một cái, thản nhiên hỏi: "Há mồm ngậm miệng là tiền, trong mắt chỉ thấy tiền?"

"Ta trước giờ vẫn luôn luôn để tiền trong mắt nha!" Vân Tứ Nương nói như đương nhiên, tuyệt không cảm thấy làm người tham tiền có gì đáng xấu hổ.

"..."

Vân Tứ Nương lại nói: "Ngươi đầu thai trễ, gặp thời cơ tốt, vừa sinh ra đã bắt đầu có vận khí tốt. Phía trước có Mộ Dung phủ đại diện, phía sau có Sở Trường Ca là chỗ dựa, không thiếu tiền không thiếu tình, đương nhiên sẽ không biết nhân gian khó khăn. Nếu ngươi cũng giống ta, trời sinh không có cha mẹ thương, ăn bữa trước lo bữa sau, cả đời không gặp được nam nhân tốt, sau đó chờ khi ngươi bằng tuổi ta, ngươi sẽ phát hiện: Không có gì đáng tin cậy hơn so với tiền."

Vân Tứ Nương nói thật nhàn nhã, Mộ Dung Vân Thư nghe lại lo lắng không thôi. Giữa những hàng chữ cô đơn, thế nào cũng không thể xem nhẹ. Thì ra không phải tất cả mọi người ngay lần đầu tiên, gặp trúng người là mục tiêu cuối cùng. Có người đợi hơn nửa đời người, lại chờ đến lúc tim từ từ chết lặng. Mà có người cái gì cũng không làm, liền dễ dàng như vậy, chỉ liếc mắt một cái, đã định nửa đời. Nàng thuộc loại người cái gì cũng không làm, hết thảy đều đến dễ dàng.

Một chớp mắt này, đáy lòng Mộ Dung Vân Thư rộng mở trong sáng. Thì ra, cùng Sở Trường Ca chia lìa chính là đến hồi đau khổ. Ông trời dữ dội cũng nhân từ, nhưng lại khiến nàng trước có niềm tin, sau gặp mưa gió. So với việc phiêu bạc nửa đời nhưng vẫn không nhìn thấy như Vân Tứ Nương mà nói, nàng may mắn rất nhiều.

"Ngươi cười cái gì?" Vân Tứ Nương kỳ quái hí mắt nhìn Mộ Dung Vân Thư. Đây là lần đầu tiên nàng thấy Mộ Dung Vân Thư cười đến sáng lạn như vậy. Rất đẹp, nhưng cũng thực quỷ dị.

"Ngươi tin mệnh trời không?" Mộ Dung Vân Thư không đáp hỏi lại, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười.

"Không tin."

"Vậy ngươi tin ‘khổ tẫn cam lai’ không?"

"Tin."

"Vậy thì rất nhanh sẽ có người đem theo tiền lôi đến trước mắt ngươi." Mộ Dung Vân Thư nói.

Vẻ mặt Vân Tứ Nương kì lạ, "Ngươi đang nói lung tung gì vậy?"

Mộ Dung Vân Thư lại hé môi cười cười, nói: "Đem thời gian địa điểm từ khi Vân bất đầu giết người liệt kê thành một danh sách đưa cho ta."

"Ngươi vẫn kiên trì cho rằng Vân chính là Sở Trường Ca?"

"Không phải cho rằng," ánh mắt Mộ Dung Vân Thư hơi trầm xuống, "Là chắc chắc."

Ngươi nói chắc chắc thì chắc chắc. Vân Tứ Nương nhíu mày, nói: "Việc này đơn giản. Khi nào thì muốn?"

Mộ Dung Vân Thư: "Càng nhanh càng tốt."

Vân Tứ Nương: "Được, chờ đêm nay, sau khi tửu lâu đóng cửa, ta sẽ làm."

Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, "Ta nói càng nhanh càng tốt."

"Cho nên ta mới nói đêm nay liền làm." Vân Tứ Nương trương ra biểu tình "Ngươi còn muốn như thế nào nữa".

"Làm bây giờ, không phải nhanh hơn sau?" Mộ Dung Vân Thư thản nhiên nói.

"..." Vẻ mặt Vân Tứ Nương đen thui, "Đại tỷ, ông trời trước khi mưa còn phải giáng vài tia sét. Ngươi cho ta là lừa kéo xe sao, roi vừa đánh liền bước đi."

"Nói như vậy..." Mộ Dung Vân Thư nhìn chằm chằm nàng, dừng một lát, sau đó, nhẹ giọng nói: "Lục nhi, lấy roi đến."

Khóe miệng Vân Tứ Nương nhất thời nhăn nhúm, "Ngươi, ngươi, ngươi... Ngươi rất không có tính người!"

Con ngươi xinh đẹp của Mộ Dung Vân Thư lóe lóe, vẻ mặt từ chối cho ý kiến.

"Vân chưởng quầy, ngươi rất oan uổng tiểu thư nhà ta. Không phải tiểu thư nhà ta không có nhân tính, chính là ánh sáng của nhân tính không chiếu rọi đến trên người ngươi. Trước kia khi cô gia nhà ta còn bên cạnh, nàng đặc biệt giống người." Lục nhi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ thay tiểu thư nhà mình bênh vực kẻ yếu.

Vân Tứ Nương đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức ôm bụng cười to, "Đúng, đúng, đúng, nàng hiện tại cũng đặc biệt giống người."

Vẻ mặt Lục nhi kì lạ, nàng nói có gì đáng cười sao? Sao Vân Tứ Nương lại cười vui vẻ như vậy?

Mộ Dung Vân Thư nhăn thái dương, "Đi lấy bản đồ đem đến."

"Dạ." Lục nhi mơ hồ cảm giác được chủ tử nhà mình có biểu tình không đúng, lại không biết không đúng chỗ nào, lúng ta lúng túng xoay người đi lấy bản đồ.

Lúc này, một tiếng cười từ cửa truyền đến, "Lục nhi cô nương, bản lĩnh văn học không có, tốt nhất không nên tùy tiện mở miệng."

Vẻ mặt Lục nhi kỳ quái, quay đầu, "Lí công tử, ngươi càng ngày càng không giống hòa thượng." Có hòa thượng nào cả ngày hi hi ha ha? Trụ trì của Thiếu Lâm gì chứ, căn bản chính là người ngoài của Thiếu Lâm.

"... Ngươi đừng tùy tiện mở miệng."

"Ta không tùy tiện mở miệng. Là đã thận trọng suy nghĩ."

"..."

"Đừng ba hoa, lấy bản đồ đem đến." Mộ Dung Vân Thư nói.

Lục nhi ngượng ngùng le lưỡi, "Dạ." Sau đó lại hướng Lý Vô Nại làm mặt quỷ, mới từ giá sách dưới cùng lấy ra một bản vẽ —— bản đồ mà Mộ Dung Vân Thư muốn.

Lục nhi đem bản đồ, mở ra trãi trên bàn, sau đó lui đến một bên.

"Đây là cái gì?" Vân Tứ Nương tò mò nhìn nửa ngày, đột nhiên cả kinh kêu lên, "Đây không phải là bản đồ của Đại Nghiệp Vương Triều sao?"

"Ừ." Mộ Dung Vân Thư nói, "Hiện tại ngươi cứ dựa theo trình tự thời gian Vân giết người, dùng bút đem địa điểm đánh dấu đi."

Vân Tứ Nương giống như không nghe thấy Mộ Dung Vân Thư nói, nhìn chằm chằm bản đồ cả buổi, mới trương vẻ mặt vờ háo hức hỏi, "Sao ngươi có thể có cái này?" Hừ hừ, Mộ Dung Vân Thư cũng không phải là chính nhân quân tử gì. Loại bản đồ này không phải người bình thường nào cũng có thể có.

Mộ Dung Vân Thư nhìn nàng liếc mắt một cái, thản nhiên nói: "Từ đại nội mượn ra."

"Mượn?" Giọng Vân Tứ Nương kỳ quái nâng cao, rõ ràng không tin lời Mộ Dung Vân Thư.

Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, đổi từ ngữ. "Lấy đến."

"Lấy? Ngươi làm như đại nội là hoa viên phía sau nhà của ngươi!" Trộm thì nói là trộm. Nàng cũng chỉ cười nhạo một chút thôi.

Mộ Dung Vân Thư hé miệng, không nói gì.

"Đại nội chính là hoa viên phía sau nhà của nàng." Lý Vô Nại nói.

"... Mộ Dung phủ đã đem ma trảo hướng về phía hoàng cung? Sao ta lại không nghe nói?" Vẻ mặt Vân Tứ Nương tức cười.

Lý Vô Nại: "Chuyện này ngoại trừ vài trọng thần triều đình cùng người trong Mộ Dung phủ biết, không hề truyền ra, ngươi không biết là bình thường."

Vân Tứ Nương thấy Lý Vô Nại nói rất nghiêm trang, không khỏi tin vài phần. "Chuyện gì cơ mật như vậy? Nói nghe một chút." Nàng lấy việc buôn bán thông tin mà sống, không thể bỏ qua một tin tức có thể có giá trị nào.

Lý Vô Nại nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư, thấy nàng không có ý phản đối, nhân tiện nói, "Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là, hoàng đế nhỏ tuổi đang tại vị, là con của nàng cùng Sở Trường Ca."

"Cái gì?!" Vân Tứ Nương cả kinh cằm cũng đã trật khớp. Tin tức lớn như thế, nàng lại chưa từng nghe nói qua! Công tác giữ bí mật cũng làm thật tốt quá đi?! "Không đúng lắm..." Vân Tứ Nương liên tục lắc đầu, "Ta nhớ rõ khi đương kim hoàng đế kế vị, có nói là "Đời sau con mồ côi của Tiên đế"... Đợi chút... Đời sau con mồ côi của Tiên đế... Hay Sở Trường Ca là con mồ côi của Tiên đế, cùng Hoa Lăng Thiên là huynh đệ?!"

Thấy Mộ Dung Vân Thư cùng Lý Vô Nại đều không phủ nhận, Vân Tứ Nương bừng tỉnh hiểu ra, "Khó trách, khó trách... Lúc trước ta cảm thấy cách nói "Đời sau con mồ côi của Tiên đế" này có điểm khó đọc, trước từ con Tiên đế thêm ‘mồ côi’, còn thêm "đời sau" làm cái gì. Lúc ấy còn nghĩ rằng đại thần là cố lộng huyền hư (cố làm ra vẻ cao siêu)!"

"Ừ. Là cố lộng huyền hư, nhưng mà không phải đại thần làm ra." Lý Vô Nại nhìn Mộ Dung Vân Thư có ý ám chỉ, nói.

"Quay lại việc chính." Mộ Dung Vân Thư thản nhiên nói, không muốn lãng phí thời gian nói chuyện đã qua.

Vân Tứ Nương cũng không muốn buông tha, "Sở Trường Ca là huyết mạch hoàng thất, chuyện lớn như vậy, lúc trước sao lại không truyền ra. Kỳ quái, thật là kỳ quái."

"Do ngươi chưa nghe thôi." Lý Vô Nại liếc mắt xem thường, "Lúc ấy truyền ra ồn ào huyên náo, sao ngươi lại không biết. Uổng cho ngươi là bà chủ Bát Quái lâu."

"Á..." Ồn ào huyên náo sao? Nàng thực chưa từng nghe qua.

Lý Vô Nại: "Thật ra chuyện hoàng đế nhỏ tuổi là con của Sở Trường Ca, bởi vì mọi người cố ý tìm từ mơ hồ, tránh đi lực chú ý của dân chúng, cho nên thực ít người biết."

Thực ít người biết? Đây là nói... Tin tức này vô giá? Ánh mắt Vân Tứ Nương bắt đầu tỏa sáng, cái loại ánh mắt nghĩ đến tiền liền vô cùng tỏa sáng.

Nhưng mà Mộ Dung Vân Thư đối với loại biểu tình thấy tiền sáng mắt này lại quen thuộc. Cũng không thèm nhìn nàng liếc mắt một cái, không mặn không nhạt nói: "Tiền và mạng, ngươi có thể chọn một."

"..." Vân Tứ Nương lui lui cổ, "Vẫn là mạng đi." Aizzz, mẹ ruột của hoàng đế nhỏ tuổi vì sao là Mộ Dung Vân Thư? Nếu là người khác, lúc này nàng đã có thể kiếm lớn!

Lý Vô Nại cũng nhìn người đẹp hết thời một thân nhuốm hơi tiền liếc mắt một cái, nói: "Quay lại việc chính đi." Không cảm thấy người nào đó nhẫn nại đã đến cực hạn sao?

Vân Tứ Nương phẫn nộ cười cười, sau đó cầm lấy bút bắt đầu khoanh vòng trên bản đồ, bên cạnh dùng "Một, hai, ba, bốn" làm dấu hiệu thời gian.

Chỉ chốc lát sau, trên bản đồ đã đầy những vòng tròn.

"Xong rồi." Vân Tứ Nương buông bút, nói: "Không đếm không biết, đếm xong thật dọa người nhảy dựng. Chỉ trong vòng hai năm Vân đã giết nhiều người như vậy. Cơ hồ hàng tháng đều ‘khai sát giới’ một lần. Kỳ quái, vì sao không phải mỗi ngày, mỗi mười ngày hoặc là nửa tháng, mà là hàng tháng chứ?"

Trong lòng Lý Vô Nại cũng rất khó hiểu. Sở Trường Ca trước kia rất ít khi giết người, không phải vì hắn không muốn giết, mà là khinh thường không muốn tự mình ra tay. Hơn nữa, từ sau khi hắn cùng Mộ Dung Vân Thư thành thân, cơ hồ chưa từng giết người. Hiện tại vì sao hàng tháng đều ‘khai sát giới’ một lần? Giống như tế lễ.

Đang lúc hai người có trăm điều khó hiểu, chợt nghe Mộ Dung Vân Thư nói một câu —— "Quả thế."

"Quả thế cái gì?" Hai người trăm miệng một lời.

"Địa điểm mỗi lần chàng giết người, đều rất gần vị trí của ta, có đôi khi thậm chí là cùng một thành trấn." Mộ Dung Vân Thư nhìn bản đồ nói.

"Việc này cho thấy điều gì chứ?"

Mộ Dung Vân Thư: "Cho thấy chàng vẫn luôn ở bên người ta, chưa bao giờ rời đi."

Ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng, chưa bao giờ rời đi.

Thì ra, tối hôm qua thật sự không phải mộng. Sở Trường Ca quả thật đã tới.

Nhưng mà, nếu đã trở lại, vì sao lại muốn đi? Đi, sẽ đi tới nơi nào? Bỗng nhiên, linh quang chợt lóe trong đầu Mộ Dung Vân Thư, "Chàng ở gần đây!"

"Ai ở gần đây? Ngươi nói Sở Trường Ca hay là Vân?" Vân Tứ Nương khó hiểu hỏi.

"Là Vân, cũng là Sở Trường Ca." Mộ Dung Vân Thư lúng ta lúng túng nói.

Vân Tứ Nương: "Vì sao nghĩ như vậy?"

Mộ Dung Vân Thư không trả lời nàng, mà nhìn về phía Lý Vô Nại, đang muốn hỏi hắn có ý gì không, cũng đúng lúc thấy được ánh mắt do dự của hắn. Mắt phượng của Mộ Dung Vân Thư nhất thời hơi trầm xuống, "Tứ nương, ngươi ra ngoài trước đi."

Vân Tứ Nương tuy rằng cảm thấy một bụng kì lạ, nhưng thấy mặt Mộ Dung Vân Thư lộ vẻ không vui, trong lòng biết không có chuyện tốt gì, liền vô cùng phối hợp chuồn mất. Trước khi đi ném cho Lý Vô Nại một ánh mắt "Tự cầu nhiều phúc".

"Lục nhi, em cũng đi ra ngoài." Mộ Dung Vân Thư lại nói.

"Dạ." Lục nhi nghe lời ra cửa, từ bên ngoài đóng cửa lại.

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai người Mộ Dung Vân Thư cùng Lý Vô Nại.

Lý Vô Nại biết Mộ Dung Vân Thư đã phát hiện điều gì, chột dạ gục đầu xuống, không biết nên đối mặt với nàng như thế nào.

Trầm mặc giây lát, Mộ Dung Vân Thư thản nhiên mở miệng, "Tối hôm qua ngươi cũng gặp chàng, phải không?"

Lý Vô Nại nghe vậy thở dài một hơi, "Ngươi thông minh như vậy. Bảo người bên ngoài sống thế nào đây!"

Mộ Dung Vân Thư cũng không quản hắn là tán dương hay là châm chọc, tiếp tục hỏi: "Hiện tại chàng ở nơi nào?"

Lý Vô Nại: "Ta không biết."

Lại là một trận trầm mặc.

"Vậy... Hiện tại chàng sống tốt không?"

"Ta cũng không biết." Lý Vô Nại thở dài.

"Vậy ngươi biết cái gì?" Mộ Dung Vân Thư có chút sốt ruột.

Lý Vô Nại: "Ta chỉ biết là, bây giờ hắn vẫn còn sống."

Truyện Chữ Hay