Khi đoàn người Mộ Dung Vân Thư đi vào Vĩnh Hòa cung, nhìn đến trường hợp trước mắt, mới hiểu được vì sao Nhiếp Thanh dùng "Ngôn ngữ không cách nào diễn tả" để hình dung tình hình hiện tại.
Mộ Dung Vân Thư suy nghĩ thật lâu mới nghĩ đến một từ cũng không hoàn toàn thỏa đáng—— chọi gà.
Hoa Dạ Ly cùng Hoa Thiên Thành lúc này giống như hai con gà trống phẫn nộ, ở trong sân đánh túi bụi, dùng đấu pháp nguyên thủy nhất.
"Nhị vị nói như thế nào cũng là người có thân phận, không thể đổi một loại phương thức văn nhã một chút sao?" Mắt lạnh của Mộ Dung Vân Thư nhìn hai người đang đánh nhau thản nhiên nói.
Nghe vậy, Hoa Dạ Ly cùng Hoa Thiên Thành đang vật lộn liền dừng lại, đồng loạt nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư. "Ngươi đã đến rồi?!" Hai người trăm miệng một lời.
Bọn họ đang đợi nàng sao? Mộ Dung Vân Thư bất động thanh sắc.
Sở Mộ Dung: "Hai người trước kia chê con là tiểu hài tử, không cùng con đàm phán, hiện tại mẹ con đến đây, các người đã nguyện ý nói chuyện chưa?"
Mộ Dung Vân Thư: "Sao lại thế này?"
Sở Mộ Dung giải thích: "Hai tháng trước, bốn người Đông Nam Tây Bắc đưa bọn họ "Thỉnh" đến hoàng cung. Con có ý tốt muốn cùng bọn họ giảng hòa, để bọn họ không náo loạn nữa, lưu ở kinh thành làm Vương gia nhàn tản, con sẽ phụng dưỡng bọn họ. Nhưng hai người bọn họ chê con là tiểu hài tử không hiểu chuyện, ngay cả nói cũng không chịu nói với con. Cho nên con chỉ có cách đem bọn họ giữ lại Vĩnh Hòa cung, chờ sau khi cha mẹ đến đây sẽ định đoạt."
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy có chút hiểu được gật gật đầu, tiếp theo vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Hoa Dạ Ly cùng Hoa Thiên Thành, "Nhị vị Vương gia là xem đối phương khó chịu cho nên ra tay quá nặng, hay là đơn thuần không có việc gì làm lấy đánh nhau làm tiêu khiển?"
Hoa Dạ Ly nghiêm mặt quay đầu không nói. Hoa Thiên Thành nói: "Quân đội của chúng ta sớm muộn gì cũng đánh đến kinh thành."
"Cho nên chúng ta cần tiến hành hòa giải trước khi sinh linh đồ thán." Người nói những lời này là Sở Mộ Dung, giọng điệu vô cùng giống ông cụ non.
Mộ Dung Vân Thư biết tiểu Mộ Dung tuổi còn trẻ mà thành thạo, thấy nhưng không thể trách.
Vẻ mặt Hoa Dạ Ly cùng Hoa Thiên Thành lại kinh ngạc. Bọn họ không dự đoán được những lời này lại xuất phát từ miệng một cậu bé chưa được năm tuổi. Giờ khắc này, trước kia bọn họ vẫn cho rằng thực hoang đường buồn cười gì đó, bỗng nhiên thực sự thấy được. Sở Mộ Dung so với bọn hắn còn thành thục... nhiều hơn.
"Các người có thể sống đến bây giờ, là bởi vì các người là bá phụ của con, mà con không muốn giết thân nhân của chính mình. Nhưng nếu các người khăng khăng một mực, cố tình khiến thiên hạ đại loạn máu chảy thành sông, như vậy cho dù các người là cha ruột của con, con cũng giết chết không từ." Khi nói những lời này, mặt Sở Mộ Dung không chút thay đổi, non nớt trên mặt không làm giảm được uy nghiêm.
Tâm Hoa Dạ Ly bỗng nhiên cả kinh, loại vẻ mặt này giống như đã từng quen biết. "Sở Trường Ca đâu?" Hắn nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư hỏi.
Mộ Dung Vân Thư: "Chàng làm việc bên ngoài chưa về."
"Sự tình gì quan trọng như vậy, lại khiến hắn rời được khỏi ngươi." Tầm mắt Hoa Dạ Ly sâu sắc như chim ưng, bắt giữ một chút bi thương lướt qua trên mặt Mộ Dung Vân Thư. "Hắn đã xảy ra chuyện, có phải hay không?"
Mộ Dung Vân Thư: "Việc này không quan hệ với ngươi."
"Hắn là em ruột của ta." Ngữ khí Hoa Dạ Ly lạnh mấy độ, hiển nhiên thực để ý việc Mộ Dung Vân Thư đưa hắn trở thành người ngoài.
Mộ Dung Vân Thư: "Nếu ngươi còn xem chàng là em ruột, sẽ không khư khư cố chấp. Bốn năm trước ngươi không thể thống nhất Trung Nguyên, hôm nay sau bốn năm ngươi lại thành cá trong chậu. Đây đủ để chứng minh ngươi vô duyên với đế vị."
"Hắn thắng bằng mưu mẹo." Hoa Dạ Ly không phục nói.
Mộ Dung Vân Thư: "Được làm vua thua làm giặc. Thắng như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng ai là người thắng, không phải sao?"
Hoa Dạ Ly không nói.
Mộ Dung Vân Thư lại nói: "Có thể dễ dàng đem ngươi từ quân doanh Tây Thục chộp tới, đây đúng là chỗ cường đại của chàng. Sau lưng của ngươi là ngàn vạn binh lính, mà sau lưng của chàng là ma giáo. Hai người tính chất giống nhau. Chỉ khác là, ma giáo càng cường đại." Dừng một chút, nàng lại nói: "Nếu tướng sĩ của ngươi không ai có thể đủ khả năng đưa chàng hoặc Mộ Dung bắt đi, sao ngươi có thể xưng đế. Thắng bằng mưu mẹo chỉ là người thất bại vì không cam lòng mà tìm cớ thôi."
Những lời nói này khiến Hoa Dạ Ly á khẩu không trả lời được. Hay một câu "Thắng bằng mưu mẹo chỉ là người thất bại vì không cam lòng mà tìm cớ thôi", một đòn tất thắng, đánh trúng điểm yếu.
Không sai, sở dĩ hắn không chịu thua, là vì không cam lòng. Không cam lòng chính mình nhiều năm qua khổ cực dồn tâm huyết mà vô dụng, không cam lòng cứ như vậy không đánh mà thua. Hắn từng bước đạp bao nhiêu xương trắng mới đi tới ngày hôm nay, có người một trận cũng không đánh liền dễ dàng chiếm được hết thảy, thậm chí chỉ phái ra hai người đã đem hắn bắt giữ. Cái này bảo hắn làm sao cam tâm?
Nhưng mà, không cam lòng thì như thế nào? Được làm vua thua làm giặc. Giãy dụa nhiều cũng đều vô ích. Huống chi, sở dĩ từ nhỏ mẫu phi giáo dục hắn tạo phản, chỉ là muốn thay phụ hoàng uổng mạng mà báo thù, đoạt lại ngôi vị hoàng đế thuộc con nối dòng của phụ hoàng. Hiện tại vô luận là Sở Trường Ca hay Hoa Thiên Thành, hoặc là Sở Mộ Dung, đều là đời sau của phụ hoàng. Vô luận ai làm hoàng đế, mẫu phi đều thỏa nguyện như thường.
Còn hắn, kiên trì đến bây giờ, chỉ là thói quen muốn đạt tới một kết quả. Nay thắng bại đã định, kết cục đã có, hắn cũng nên thu tay lại.
"Trận tranh giành đế vị này, đáng ra là cuộc đấu trên chiến trường, ta lại theo phương thức này thua ở trên tay các ngươi, ta không phục, vĩnh viễn cũng sẽ không phục. Nhưng mà ta nhận thua." Nói xong, Hoa Dạ Ly đem tầm mắt dời đến trên người Sở Mộ Dung, nói, "Ta sẽ không làm Vương gia nhàn tản, Đại Nghiệp Vương Triều cũng không cần Vương gia nhàn tản."
Sở Mộ Dung nháy mắt mấy cái, "Ý bá phụ là, ngài phải giúp ta để ý triều chính?" Bên trong con ngươi xinh đẹp lóe ánh sáng kỳ lạ nào đó.
"Ngươi có thể yên tâm. Ta nhận thua, sẽ không lại tạo phản." Tuy rằng Hoa Dạ Ly hỏi một đường trả lời một nẻo, nhưng cũng xem như là cam chịu.
Sở Mộ Dung nghe vậy mừng rỡ, cười hắc hắc nói: "Bá phụ nói gì vậy. Ngài chịu giúp ta, ta cầu còn không được. Làm sao có thể lo lắng về ngài?" Dứt lời, lại nhìn về phía Hoa Thiên Thành, "Ý ngài thì sao?"
Hoa Thiên Thành trầm ngâm một lát, nói: "Ngươi giết ta đi."
Sở Mộ Dung nhíu mày, người này sao lại cố chấp như thế?
Mộ Dung Vân Thư với trả lời của Hoa Thiên Thành tuyệt không ngoài ý muốn. Lấy thân phận một thái tử bị phế do hoàng đế sinh ra, cả đời đều vì đoạt lại ngôi vị hoàng đế mà phấn đấu. Nay sắp thành lại bại, giữa cúi đầu xưng thần và chết, lựa chọn chết, là kiêu ngạo cuối cùng của hắn.
Tình nguyện kiêu ngạo chết đi, cũng không chịu còn sống mà khuất nhục. Điểm này, nàng đã thấy Sở Trường Ca cùng Hoa Dạ Ly từng trãi qua.
Loại huyết thống này, thật sự kỳ diệu.
Trầm tư một lát, Mộ Dung Vân Thư nói: "Mộ Dung, viết một đạo thánh chỉ, tuyên bố Thiên đế chết trận sa trường, cũng lấy nghi thức đế vương đem an táng. Từ nay về sau trên đời sẽ không còn Thiên đế hoặc Thịnh vương."
Sở Mộ Dung: "Được."
"Ngươi quả nhiên rất hiểu ta." Hoa Thiên Thành đầy bụng kích động cùng cảm kích. Đối với nửa đời trên yên ngựa của hắn mà nói, chết ở trên sa trường là một loại vinh hạnh. Mà lấy nghi thức đế vương an táng, đồng nghĩa thừa nhận thân phận Thiên đế của hắn. Cả đời này làm hoàng đế một lần, chết cũng không tiếc.
Mộ Dung Vân Thư: "Từ khoảnh khắc này, ngươi cũng chỉ là Hoa Thiên Thành, thứ dân Hoa Thiên Thành. Ta sẽ phái người đem ngươi vụng trộm xuất cung. Từ nay về sau chân trời góc biển, do ngươi định đoạt."
"Không. Ta chỉ cần ba thước lụa trắng." Hoa Thiên Thành kiên định nói.
Mộ Dung Vân Thư coi như không nghe thấy yêu cầu của hắn, thản nhiên nói: "Nửa đời trước bỏ qua một bên, bắt đầu cuộc sống mới. Ngươi sẽ tìm được thứ quan trọng hơn so với ngôi vị hoàng đế, càng đáng giá cho ngươi theo đuổi. Đến lúc đó, ngươi sẽ phát hiện, còn sống là một chuyện may mắn tốt đẹp cỡ nào."
Dù Mộ Dung Vân Thư che giấu tốt, Hoa Thiên Thành vẫn nghe ra bi thương trong lời nàng. Không chỉ có Hoa Thiên Thành, Hoa Dạ Ly cũng nghe ra.
"Ta đoán quả nhiên không sai." Hoa Dạ Ly nói: "Trong mắt Sở Trường Ca không có chuyện gì quan trọng hơn so với cùng ngươi ở cùng một chỗ. Hắn không xuất hiện bên cạnh ngươi, đã nói lên hắn gặp chuyện gì đó thoát thân không được."
Mộ Dung Vân Thư mỉm cười, tươi cười kia trong mắt Hoa Dạ Ly tràn ngập đau thương kiên cường. "Chàng thoát thân không được, ta liền theo chàng cùng nhau bị nhốt."
Rời khỏi Vĩnh Hòa cung, Sở Mộ Dung về ngự thư phòng viết thánh chỉ, Nhiếp Thanh đưa Mộ Dung Vân Thư về tẩm cung của nàng, An Ninh cung. Hai người một đường không nói gì, cho đến khi An Ninh cung ở ngay trước mắt, Nhiếp Thanh mới nói: "Ta biết cho dù ta nói cái gì, ngươi cũng sẽ không thay đổi tâm ý. Ta chỉ cầu ngươi một chuyện."
Lông mi hẹp dài của Mộ Dung Vân Thư giật giật, "Chuyện gì?"
Nhiếp Thanh trầm mặc một lát, nói: "Nếu ngươi không trở lại hoàng cung, như vậy, đừng cho ta biết tin tức của ngươi, vô luận là sống sót, hay là đã chết."
"Được, ta đáp ứng ngươi."
"Cám ơn." Hắn không phải nàng, chấp nhận không được nổi đau cùng người âu yếm sinh ly tử biệt. Hắn tình nguyện tin nàng ở một nơi nào đó trên thế giới, cùng Sở Trường Ca sống hạnh phúc.
Qua hồi lâu, Nhiếp Thanh bỗng nhiên nghe Mộ Dung Vân Thư nói một câu, "Không khách khí. Đây là ta nợ ngươi."
Trả nợ sao? Không. Nàng không nợ hắn cái gì. Hắn cảm tạ ông trời có thể để cho hắn gặp nàng. Càng may mắn chính mình từng không oán không hối hận vì nàng trả giá. Có thể vì hạnh phúc của nàng bỏ ra một chút cống hiến, là thành tựu lớn nhất đời này của hắn. Cho dù bây giờ hắn đã bất lực, nhưng mà, hắn vẫn sẽ chúc phúc nàng, cũng bảo hộ đứa nhỏ của nàng.
Nhiếp Thanh vẫn còn run rẩy, chợt nghe một âm thanh quen thuộc vang lên phía sau, "Nàng đã đi xa." Nhiếp Thanh giương mắt, Mộ Dung Vân Thư quả nhiên đã đi vào An Ninh cung. Cách xa nhau mấy chục bước, hắn lại cảm thấy, lần từ biệt này, là cả đời. Không khỏi bi thương, thản nhiên thê lương.
"Ngươi đã làm quá nhiều. Đừng quên, phía sau ngươi, còn có một người, cũng giống ngươi yêu Mộ Dung Vân Thư, yên lặng mà thật sâu yêu ngươi."
"Ngươi sớm đã biết?"
"Ngoại trừ Linh nhi, không ai không biết."
"Vậy vì sao ngươi còn đáp ứng đem nàng gả cho ta?"
"Bởi vì nàng không biết tình cảm của ngươi đối với Mộ Dung Vân Thư."
Sau khi trầm mặc thật lâu, Nhiếp Thanh nói: "Ta sẽ đối xử tử tế với nàng."
"Ta biết." Phượng Thành nhẹ nhàng cười, "Nếu không phải chắc chắn điểm này, sao ta lại đem muội muội mình âu yếm nhất gả cho cho ngươi?"
Đông Nam Tây Bắc thủy chung không truyền đến tin tức Vô Hoa cốc, ngay cả chính bọn họ cũng đã mai danh ẩn tích trên giang hồ.
Mộ Dung Vân Thư không biết bọn họ gặp việc gì, hoặc là bọn họ muốn dùng biến mất để nhắn tin tức gì đó cho nàng, nhưng mà, nàng thủy chung vững chắc tin tưởng Sở Trường Ca còn sống. Cho dù là chân trời góc biển, cho dù là ‘thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền’(trích trong Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị), nàng cũng nhất định sẽ tìm được hắn. Sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể.
Hoàn bộ thượng