Khi Phượng Thành nhìn thấy Mộ Dung Vân Thư, nàng đã hôn mê ba ngày ba đêm.
Còn cứu được không? Tất cả mọi người muốn biết đáp án, lại không ai dám hỏi ra miệng.
Sau khi chẩn đoán thật lâu, Phượng Thành thu hồi tay, không dám nhìn ánh mắt Sở Trường Ca.
Sở Trường Ca lại vô cùng bình tĩnh, canh giữ ở bên giường hỏi: "Độc này nên giải như thế nào?"
Phượng Thành cúi đầu, thật có lỗi nói: "Không giải được."
"Ngươi nói dối." Ngữ khí Sở Trường Ca chắc chắn.
Trong lòng Phượng Thành sợ hãi, "Độc này ta thật sự không giải được." Không khỏi có chút lo lắng.
Sở Trường Ca nói: "Phượng Thành, nói cho ta biết." Nếu thực không giải được, hắn sẽ không chẩn đoán lâu như vậy.
"Không, nhất định còn có biện pháp khác..."
"Phượng Thành!" Sở Trường Ca đánh gãy hắn, "Có lẽ còn có biện pháp khác, nhưng ta chờ không được, một khắc cũng chờ không được. Nói cho ta biết, rốt cuộc là biện pháp gì?"
Dương tả sứ cùng Hướng hữu sứ cũng đều nhìn về phía Phượng Thành, chờ hắn mở miệng.
Phượng Thành không thể dấu diếm, đành phải nói ra tình hình thực tế, "Cực hàn độc kỳ thật không phải là không thuốc nào cứu được, nhưng phương pháp giải độc cùng thuốc giải, là người."
Sở Trường Ca: "Nói trọng điểm."
Phượng Thành nhếch miệng, nói: "Phương pháp giải độc chính là lấy mạng đổi mạng. Nhưng thực ít người nguyện ý hy sinh tánh mạng chính mình vì người khác mà giải độc, cho nên mới có cách nói cực hàn độc không có thuốc nào cứu được." Mà sở dĩ ngay từ đầu hắn không nói, là vì hắn biết Sở Trường Ca khẳng định sẽ dùng chính mạng của mình thay Mộ Dung Vân Thư giải độc. Một mạng đổi một mạng, đây cũng không phải kết quả hắn muốn nhìn thấy.
Quả nhiên. Nghe xong lời Phượng Thành nói, Sở Trường Ca lập tức hỏi: "Nên làm như thế nào?"
Phượng Thành: "Nàng khẳng định không hy vọng ngươi làm như vậy."
"Ta hỏi ngươi nên làm như thế nào?!" Sở Trường Ca gầm nhẹ.
Phượng Thành run run, còn muốn khuyên hắn. Lại nghe Hướng hữu sứ nói, "So với tánh mạng chính mình, giáo chủ càng để ý tánh mạng phu nhân. Loại tâm tình này, Phượng công tử nên hiểu rõ mới phải."
Phượng Thành ngẩn ra, nhắm mắt trầm mặc một lát, nói: "Cho dù ngươi muốn dùng mạng chính mình thay nàng giải độc, cũng không thể lập tức tiến hành, còn cần trân châu đen cùng cỏ linh chi làm thuốc dẫn. Cỏ linh chi rất dễ tìm, dùng tiền có thể mua được, nhưng trân châu đen ngàn vàng khó kiếm, ở chợ không có bán."
"Phải đi đâu tìm trân châu đen?" Sở Trường Ca hỏi.
Phượng Thành nói, "Tìm trân châu đen, chỉ có thể đi mò ngọc trai, vận khí tốt có thể gặp được. Trong sách có ghi lại trân châu đen đều xuất hiện ở Bắc Hải. Nên phái người đi Bắc Hải vớt, có lẽ có một chút hy vọng." Tuy rằng là mò kim đáy biển, nhưng so với cách khác dễ tìm được hơn.
Dương tả sứ: "Ta lập tức phái người rời bến tìm vớt trân châu đen!"
Sở Trường Ca lại giống như không nghe thấy, hỏi Phượng Thành, "Người trúng cực hàn độc, sống được lâu nhất là bao lâu?"
"Nửa tháng." Ngữ khí Phượng Thành trầm trọng.
Sở Trường Ca: "Nửa tháng tìm vớt trân châu đen, khả năng tìm được là bao nhiêu?"
Phượng Thành không nói gì để chống đỡ. Nửa năm còn không biết có thể tìm được một viên không, huống chi là nửa tháng.
Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng —— "Ngươi muốn bao nhiêu?"
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Thu Thủy m không biết từ khi nào xuất hiện ở cửa.
Sở Trường Ca đột nhiên nhớ lại nàng từng hàng năm sống trên đảo, trong lòng nhất thời dâng lên một tia hy vọng, "Ngươi có trân châu đen?"
"Ngươi muốn bao nhiêu?" Thu Thủy m không đáp hỏi lại.
Sở Trường Ca vội vàng nhìn về phía Phượng Thành, "Muốn bao nhiêu?"
Phượng Thành: "Hai viên."
Thu Thủy m nghe vậy từ trên đầu lấy ra một cái cái trâm cài đầu đưa cho Phượng Thành.
Phượng Thành tiếp nhận vừa nhìn thấy, liền kinh hãi. Trên trâm cài đầu nhưng lại gắn hai viên trân châu đen mượt mà. "Sao ngươi có trân châu đen?" Lại còn làm thành cái trâm cài đầu.
Thu Thủy m lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Có thể cứu mạng Mộ Dung Vân Thư là tốt rồi."
Phượng Thành nhíu mày, trong lòng biết nàng sẽ không trả lời vấn đề của mình, liền không thèm hỏi thêm.
Sở Trường Ca lại không có hứng thú với lai lịch của trân châu đen, hắn chỉ quan tâm một sự kiện —— thay Mộ Dung Vân Thư giải độc.
Phượng Thành đem hai viên trân châu đen mài nhỏ cùng cỏ linh chi hầm thuốc pha chế sẵn, chia ra cho Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca ăn vào.
"Dùng nội lực đem độc trong cơ thể nàng hít vào bên trong thân thể của ngươi. Phải tránh, không thể chống đỡ độc tính lan tràn, một khi thân thể của ngươi sinh ra chống đỡ với độc tố, độc tố sẽ đi ngược lại, một lần nữa trở vào trong cơ thể của nàng. Đến lúc đó, cho dù ngươi muốn dùng mạng đổi mạng, cũng không còn kịp nữa." Phượng Thành dặn dò.
Sở Trường Ca gật đầu. Chỉ cần có thể làm cho nàng tỉnh lại, đừng nói là độc khí công tâm, cho dù là vạn tiễn xuyên tâm, hắn cũng sẽ không một chút nhíu mày. Nhưng mà, trước khi giải độc, hắn còn có một việc muốn biết.
Sở Trường Ca: "Sau khi hút độc trong cơ thể nàng ra, khi nào thì nàng có thể tỉnh?"
Phượng Thành: "Việc này phải xem số mệnh của nàng. Nhanh thì hai, ba ngày, chậm thì mười ngày nửa tháng. Bởi vì thân thể của nàng đã bị hàn độc gây thương tích, cho nên nhất thời vẫn chưa thể tỉnh lại."
Sở Trường Ca: "Ta đây sẽ như thế nào?"
Phượng Thành trầm mặc vài giây, nói: "Việc này cũng phải xem số mệnh của ngươi. Thể chất của ngươi bách độc bất xâm, tuy rằng lúc này đây là chính mình đem độc dẫn vào trong cơ thể, nhưng mà thế nào cũng sẽ có một ít tác dụng, hẳn là tình huống so với người thường... đỡ hơn."
Sở Trường Ca: "Ta muốn nghe kết quả tệ nhất."
Phượng Thành: "Kết quả tệ nhất chính là chết. Về phần khi nào thì chết, chết như thế nào, ta cũng không rõ ràng lắm."
Xem ra, động tác cần mau một chút. Sở Trường Ca trầm tư một lát, nói: "Đừng nói cho nàng chuyện ta vì nàng giải độc."
"Cho dù ta không nói, với trí tuệ của nàng, vẫn sẽ đoán được." Phượng Thành lại thở dài: "Cho dù không thông minh, kẻ cả ngày lượn quanh bên người đột nhiên không thấy, cũng sẽ phát hiện."
Sở Trường Ca nói: "Ừ, ta đột nhiên biến mất nhất định sẽ làm nàng nghi ngờ. Nhưng mà chỉ cần ngươi không cho nàng câu trả lời khẳng định, nàng sẽ vẫn tìm kiếm. Một ngày tìm không thấy ta, nàng sẽ không buông tay."
"Ngươi nhẫn tâm khiến nàng dùng cả đời đi tìm một... Người chết sao?"
"Không đành lòng. Nhưng mà ta lại càng không nhẫn tâm thấy nàng không còn muốn sống. Dùng cả đời đi tìm một người chết, so với không ngừng muốn chết thì tốt hơn. Ta muốn nàng còn sống, mà phải còn sống thật tốt." Khi nói câu cuối cùng, Sở Trường Ca trịnh trọng nhìn Phượng Thành.
Phượng Thành nhìn qua một bên, nói: "Đừng nói lời trăn trối. Người có thể khiến nàng sống thật tốt chỉ có mình ngươi, ta nhiều nhất chỉ có thể cam đoan nàng còn sống, về phần sống được hay không, chỉ có chính nàng biết."
"Nàng sẽ sống rất tốt, nàng vẫn là một người rất yêu cuộc sống, nhất định có thể sống rất tốt, tốt lắm..." Sở Trường Ca một lần một lần nhỏ giọng, không biết là đang thuyết phục Phượng Thành, hay là thuyết phục chính hắn.
Không biết ngủ bao lâu, giống như mơ một giấc mộng dài, rất dài. Trong mộng, có một người ở bên tai một lần lại một lần nói "Ta yêu nàng". Nàng biết người kia là ai, cũng rất muốn đáp lại hắn, muốn nói cho hắn nàng cũng yêu hắn, nhưng thế nào cũng không phát ra được âm thanh. Cho dù nàng dùng hết sức mà kêu, thủy chung cũng không phát ra được âm thanh. Sau đó, người kia đột nhiên từ trong mộng biến mất, không còn bóng dáng. Nàng cảm thấy chính mình giống như mất cái gì rất quan trọng, muốn kêu, muốn đưa tay bắt lại, mà kêu không được, động đậy không được.
Rốt cục, nàng mở mắt.
"Mẹ! Mẹ! Mẹ! Cuối cùng mẹ cũng tỉnh! Phượng thúc thúc, mẹ mở to mắt!"
Mộ Dung Vân Thư vốn đang chưa rõ ràng tình huống, nghe được tiểu Mộ Dung kinh hỉ thét chói tai, nhất thời hiểu được. Khó trách trước mắt giàu sang lộng lẫy như thế, thì ra là trong hoàng cung.
"Cảm giác thế nào? Có gì không thoải mái không?" Phượng Thành một mặt thay nàng bắt mạch một mặt hỏi.
"Vị không thoải mái." Mộ Dung Vân Thư nói.
Phượng Thành nghe vậy vẻ mặt trầm xuống, nói: "Chẳng lẽ hàn khí ảnh hưởng đến vị giác?" Dứt lời, yên lặng một lần nữa thay nàng bắt mạch. "Mạch tượng thực bình thường mà." Hắn khó hiểu lầm bầm lầu bầu, tay còn đặt trên cổ tay Mộ Dung Vân Thư, tiếp tục chẩn mạch. "Không thoải mái thế nào? Cụ thể là cảm giác gì?"
Mộ Dung Vân Thư nghĩ nghĩ, nói: "Ta nghĩ, hẳn là cảm giác đói."
Phượng Thành: "..."
Sở Mộ Dung: "Người tới! Đi chuẩn bị đồ ăn. Gà vịt ngang, tổ yến vây cá, tóm lại lấy thứ ngon nhất!"
Mộ Dung Vân Thư thấy thế dở khóc dở cười, "Mộ Dung, Mộ Dung phủ ta mặc dù không phải dòng dõi thư hương, nhưng tổ tiên cũng đã từng là tú tài, được cho là văn nhân. Con nói phải có chút nhã nhặn, đừng ra dáng nhà giàu mới nổi."
Sở Mộ Dung chép chép miệng, nói: "Nhiếp Thừa tướng nói thân là quân vương nói chuyện phải có khí phách. Con đây là đang luyện khí phách."
Mộ Dung Vân Thư liếc mắt xem thường, cả ngày tiếp xúc với tiền đã đủ tục, luyện ra khí chất một nhà giàu mới nổi, còn nhìn được sao. "Lần sau Nhiếp Thanh lại nói chuyện khí phách với con, con liền nói cho hắn, loại khí phách này khi sinh đã có. Con trời sinh có khí thế đế vương. Hắn không thấy được, đó là mũi hắn không đủ linh."
Sở Mộ Dung: "Mẹ, Nhiếp Thừa tướng là phụ chính đại thần của con, con không thể ám chỉ hắn là chó."
Mộ Dung Vân Thư: "Con, hiện tại con đã là hoàng đế, nói chuyện lịch sự một chút."
Phượng Thành nhìn hai mẹ con, mẹ một lời con một tiếng nói thật vui vẻ, hoàn toàn không nhìn đến anh vợ của "Nhiếp Thừa tướng" là hắn, nhịn không được khóe miệng nhăn lại, nói: "Còn có thể tổn hại người, xem ra thật không có gì đáng ngại. Một khi đã như vậy, trước hết ta nên đi. Sáng mai lại đến tái khám cho ngươi."
Mộ Dung Vân Thư hơi hơi vuốt cằm."Làm phiền."
Phượng Thành nhíu mày, "Sao lại đột nhiên trở nên khách khí như vậy?" Trước kia tìm hắn chẩn mạch, đều vắt óc tìm mưu kế chế nhạo vài câu, hôm nay sao lại đột nhiên sửa tính?
Khóe miệng Mộ Dung Vân Thư khẽ run. Có vài người chính là muốn bị mắng như vậy. Đối với hắn khách khí một chút còn chưa quen.
"Tổ tiên nhà con từng là tú tài." Sở Mộ Dung thay mẫu thân sâu kín giải thích.
"..." Phượng Thành quyết định vẫn là không cần so đo loại việc nhỏ này. Việc cấp bách là chuồn mất. Nếu không, chờ nàng nghĩ đến, còn phải đối phó vấn đề khó khăn hơn.
Một chân Phượng Thành vừa nâng lên, chỉ nghe Mộ Dung Vân Thư đột nhiên hỏi: "Cha con đâu?" Khoảnh khắc, thân mình Phượng Thành lay động hai cái.
Sở Mộ Dung: "Không biết. Nghe Phượng thúc thúc nói cha có việc muốn làm, cho nên không cùng nhau đến kinh thành."
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy nhíu mày, ngồi xuống nhìn về phía Phượng Thành, "Sao lại thế này?"
Ánh mắt Phượng Thành mơ hồ, không dám cùng nàng đối diện, "Trước khi hắn đi không nói là chuyện gì."
"Phải không?" Chân mày Mộ Dung Vân Thư nhăn càng nhanh, trực giác nói cho nàng, Phượng Thành có chuyện gạt nàng. "Vậy chàng có nhắn lại gì cho ta không?"
Bảo ngươi sống thật tốt. Trong lòng Phượng Thành nói như vậy, trên miệng lại nói: "Không có."
"Có nói khi nào thì trở về không?"
"Cũng không có."
"Phượng Thành." Khuôn mặt Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên lạnh lùng, hỏi: "Độc của ta sao mà giải được?"