Đông hộ pháp vô cùng đồng tình vỗ vỗ vai Bắc hộ pháp, đưa cho hắn một ánh mắt "Huynh đệ, nén bi thương", sau đó hỏi Sở Trường Ca, "Có phải Giáo chủ có an bài khác hay không?"
"Ừ." Sở Trường Ca khen ngợi liếc hắn một cái, nói: "Các ngươi chia làm hai tổ, cùng nhau đem Thiên đế và Dạ đế thỉnh đi gặp đứa cháu nhỏ của bọn họ ở kinh thành."
Bốn người nhất thời mừng rỡ. "Tuân mệnh!" Loại sự tình ‘mời người’ này, bọn họ sở trường nhất.
Sau khi bốn người Đông Tây Nam Bắc rời đi, Mộ Dung Vân Thư nhân tiện nói: "Chàng làm như vậy, không sợ Lưu lão tướng quân quay về Kim Lăng chém chàng sao? Lúc trước hắn nói với các quan lại, ai chủ trương giải hòa liền chém chết."
Sở Trường Ca nhíu mày: "Cho nên ta phong hắn làm đại nguyên soái." Chờ hắn từ tiền tuyến trở về, đại cục đã định.
Mộ Dung Vân Thư bừng tỉnh đại ngộ, thì ra lúc trước hắn chấp nhận đề nghị của Lưu lão tướng quân, phái binh trấn áp liên quân của Hoa Dạ Ly cùng Hoa Thiên Thành, là điệu hổ ly sơn. Mượn thăng để gián (chức), đẩy đi biên cương.
"Thiếp đột nhiên phát hiện chàng kỳ thực rất thích hợp làm hoàng đế." Làm việc luôn chứa ẩn tình, giữ kín như bưng, mượn chuyện phong Lưu lão tướng quân làm đại nguyên soái này mà nói, ngay cả nàng cũng không phát hiện dụng ý chân chính của hắn. Quả nhiên là lòng vua khó dò.
Sở Trường Ca trầm mặc một lúc, bỗng nhiên mỉm cười, cười nói: "Nếu không gặp được nàng, những lời này có thể thành sự thực."
Mộ Dung Vân Thư nghe hiểu ý tứ của hắn, yên lặng nắm lấy tay hắn, trong lòng cảm động không thôi.
Một người đem cảm tình cá nhân nhìn xem quá nặng, sẽ không thích hợp làm hoàng đế, mà Sở Trường Ca là một người như thế.
Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca ở lại Kim Lăng ngoại trừ an bài việc chuyển trung tâm kinh doanh của Mộ Dung phủ đến kinh thành, còn có một chuyện quan trọng phải làm —— cùng Phương Hồng Phi kết thúc mọi việc.
Phương Hồng Phi tựa như đầu xương cá mắc ở bên trong cổ họng, một ngày hắn chưa chết, bọn họ liền một ngày không thể an tâm.
Đây là thời điểm nên kết thúc mọi việc.
Khi đã xác định Sở Mộ Dung an toàn đến kinh thành, Sở Trường Ca liền thả ra tin tức: hắn ở Mộ Dung phủ chờ võ lâm minh chủ Phương Hồng Phi đại giá quang lâm.
Tin tức này như một khối đá lớn, đem biểu hiện bình tĩnh giả dối của giang hồ ném vỡ.
Rất nhanh, người trong giang hồ lui tới bốn phía của Mộ Dung phủ càng ngày càng nhiều, có quen thuộc, có xa lạ, có khi là bạn bè, có khi là kẻ địch. Ngư long hỗn tạp, tam giáo cửu lưu. Người từ ngũ hồ tứ hải các nơi trong cả nước tới Kim Lăng, tất cả đều là đến xem trận đấu tranh giành bá chủ giữa hai đại cao thủ hắc bạch chính tà này. Kỳ thật trong lòng đại đa số, thắng bại sớm đã đoán được, nhưng bọn hắn vẫn đến đây, ôm tâm lý sẽ có phát sinh kỳ tích may mắn.
Phương Hồng Phi dù tác tệ, rốt cuộc vẫn là võ lâm minh chủ. Sở Trường Ca tốt đến đâu, chung quy cũng là giáo chủ ma giáo.
Sau khi an bài thỏa đáng chuyện làm ăn, Mộ Dung Vân Thư liền trở lại làm nhàn thê. Sở Trường Ca luyện kiếm, nàng liền ở một bên đánh đàn. Sở Trường Ca nghỉ ngơi, nàng liền bồi hắn uống trà nói chuyện phiếm. Nhàn đến nổi ngồi không phơi nắng, thích ý vô cùng.
Một ngày, hai người lại ở trong sân phơi nắng.
"Chàng cho rằng Phương Hồng Phi sẽ đến sao?" Mộ Dung Vân Thư híp mắt nhìn mặt trời trên đầu hỏi.
Sở Trường Ca khi đó đang lau kiếm, nghe vậy ngừng tay nghĩ nghĩ, nói: "Sẽ đến."
Mộ Dung Vân Thư: "Vì sao?"
Sở Trường Ca: "Hắn không có lý do không đến."
Mộ Dung Vân Thư: "Nhưng đã qua một tháng. Nếu hắn muốn đến, sớm đã nên đến."
Vấn đề này Sở Trường Ca cũng nghĩ qua. Nhưng mà nếu Phương Hồng Phi xuất hiện tại Kim Lăng, tất nhiên chính là hướng về phía bọn họ mà đến. Hiện tại đang mở cửa chờ hắn đến, hắn không có lý do gì không đến. Nhưng mà tin tức đã thả ra một tháng, không có khả năng còn chưa rơi vào trong tai hắn.
Rốt cuộc là chuyện gì trở ngại đến hắn?
Lại đợi mấy ngày, Mộ Dung phủ rốt cục chờ được một vị khách.
Sở Trường Ca nhìn "vị khách" không mời duy nhất từ trước đến nay trèo tường mà vào, trầm mặc trong chốc lát, mới thản nhiên mở miệng, "Lý huynh."
Một tiếng "Lý huynh" này làm cho mặt Lý Vô Nại lộ vẻ kinh ngạc, lập tức lại lộ ra một chút cười khổ tự giễu, "Có thể nghe được ngươi gọi "Lý huynh", hôm nay cũng coi như ta không đến vô ích."
Sở Trường Ca không trả lời, chờ hắn tiếp tục nói.
Lý Vô Nại không lập tức nói chuyện, nhìn chằm chằm Sở Trường Ca một lúc lâu, mới nói: "Hôm nay ta tới là xóa đi chuyện oan ức ở Thiếu Lâm tự ngày đó."
Sở Trường Ca thản nhiên nói: "Đa tạ. Nhưng mà không cần."
"Vì sao? Hiện tại các đại môn phái đều ở chung quanh Mộ Dung phủ, chỉ cần ta nói là ngươi trong sạch, oan khuất trên lưng ngươi có thể lập tức rửa sạch. Lại cũng sẽ không có người cho rằng ngươi là hung thủ tắm máu Thiếu Lâm tự."
Sở Trường Ca khinh miệt, cười nói: "Không tất yếu phải thế." Thấy Lý Vô Nại nhíu mày, hắn lại nói: "Lý huynh cùng ta quen biết đã lâu, nên biết ta cũng không ngại đối với loại sự tình bị hàm oa này."
"Ta biết, nhưng mà ta không hiểu." Lý Vô Nại nói: "Rất nhiều việc rõ ràng không phải ngươi làm, vì sao ngươi không phủ nhận? Trơ mắt thờ ơ nhìn thanh danh chính mình thành đồi bại, coi như rõ ràng mang tiếng xấu, đối với ngươi đều không có ảnh hưởng."
Nghe vậy, Sở Trường Ca cong lên môi cười lên tiếng, tươi cười kia trong mắt Lý Vô Nại vô cùng không kềm chế được mà thoải mái.
"Ngươi cười cái gì?" Lý Vô Nại hỏi.
Sở Trường Ca: "Cười các ngươi là danh môn chính phái, luôn mệt mỏi vì danh tiếng."
Lý Vô Nại nhíu mày: "Tại sao cái gì ngươi cũng không cần?"
"Đương nhiên là có việc ta để ý, chẳng qua không phải loại hư danh này thôi." Nói đến điều này, Sở Trường Ca nhìn Mộ Dung Vân Thư liếc mắt một cái.
Chỉ liếc mắt một cái, Lý Vô Nại liền hiểu được, Sở Trường Ca chiếm được thứ trân quý nhất trên đời là gì. Còn danh cùng lợi, với hắn mà nói đều kém quan trọng hơn điều đó. Bởi vì có điều quan trọng đó, cho nên việc khác đều là thứ yếu, cho nên hắn không vội vì mình rửa sạch oan khuất, không ngại bị người khác rủa là đại ma đầu —— đương nhiên, hắn cũng không được xem là người tốt. Nhưng mà, chỉ cần trong mắt Mộ Dung Vân Thư, hắn trong sạch, là tốt, đã đủ.
Trong mắt người khác là người tốt hoặc là người xấu, đối với Sở Trường Ca mà nói, thật sự không quan trọng, tuyệt không quan trọng...
Sau khi nghĩ thông suốt, Lý Vô Nại cũng cười, đã lâu chưa cười thoải mái như vậy, "Ngươi cứ như thế, còn ta phải làm chuyện ta phải làm."
Sở Trường Ca nhướng mày, đang muốn hỏi Lý Vô Nại muốn làm cái gì, chợt nghe hắn cao giọng nói: "Võ lâm đồng đạo ẩn nấp chung quanh Mộ Dung phủ, các ngươi nghe rõ rồi chứ! Người tắm máu Thiếu Lâm tự, không phải Sở Trường Ca, mà là thiếu trang chủ Danh Kiếm sơn trang, võ lâm minh chủ Phương Hồng Phi!"
Lời còn chưa dứt, chưởng môn phái Võ Đang, Mạc chưởng môn liền hiện thân hỏi: "Lời này thật sao?" Tiếp theo, võ lâm nhân sĩ các môn các phái đều hiện thân.
Lý Vô Nại: "Vô cùng chính xác."
Mạc chưởng môn: "Có chứng cớ gì?"
Lý Vô Nại nói: "Ta đã thay Thiếu Lâm tự báo thù."
Lời vừa nói ra, toàn trường hút một ngụm khí lạnh. Thay Thiếu Lâm tự báo thù... Ý tứ là, hắn giết võ lâm minh chủ Phương Hồng Phi?
Sở Trường Ca cũng kinh ngạc không thôi, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Phương Hồng Phi chậm chạp không hiện thân, thì ra sớm mất mạng trong tay Lý Vô Nại.
Trầm mặc một lát, Sở Trường Ca đem một quyển võ công bí tịch ném trả cho Lý Vô Nại.
Lý Vô Nại đưa tay tiếp được hỏi: "Đây là cái gì?" Sau đó đem sách cầm lên nhìn thấy, "《dịch cân kinh 》!"
"Đó là chủ trì Thiếu Lâm tự trước khi chết giao lại cho ta. Hiện tại ta lấy nó giao trả lại cho ngươi, coi như là hoàn thành nguyện vọng của đại sư." Sở Trường Ca nói.
Lý Vô Nại cầm bản 《dịch cân kinh 》kia, tình cảnh ở Thiếu Lâm tự ngày đó bổng nhiên hiểu rõ, không khỏi ẩm ướt hốc mắt. "Đa tạ."
"Không khách khí."
Ba tháng sau, Lý Vô Nại chính thức quy y xuất gia, trùng kiến Thiếu Lâm tự, đồng thời phát ra ‘thiếp anh hùng’ mời chưởng môn các phái lên Thiếu Lâm tham gia nghi thức quy y của hắn. Mộ Dung Vân Thư cũng thu được ‘thiếp anh hùng’. Điều này làm cho Sở Trường Ca cảm thấy vô cùng kỳ quái. Theo lý thuyết, hắn mới là người trong giang hồ, ba tháng trước ở Mộ Dung phủ nói chuyện, hắn đã chính thức rửa sạch oan khuất, thêm nữa hắn lại gả vào Mộ Dung phủ, hiện tại đã là nửa người trong bạch đạo, muốn phát cũng nên phát cho hắn, sao lại phát đến tay nàng? Lại nói, hắn cùng với Lý Vô Nại là anh em kết nghĩa, loại đại sự này, sao lại thiếu nghĩa huynh như hắn chứ?
"Ngươi xác nhận lại một chút, có thiệp mời của Sở Trường Ca hay không." Sở Trường Ca nói với tiểu hòa thượng đưa ‘thiếp anh hùng’.
Tiểu hòa thượng lắc đầu, "Chủ trì chỉ nói đem thiệp mời đưa cho đại tiểu thư Mộ Dung phủ Mộ Dung Vân Thư."
"Hắn có nói bảo ta cùng đi với nàng không?"
"Không có. Chủ trì không nói đến những người khác."
Sở Trường Ca vô cùng thất bại vẫy tay ý bảo tiểu hòa thượng có thể chạy lấy người, sau đó cầm ‘thiếp anh hùng’ màu đỏ in bốn chữ vàng "Mộ Dung Vân Thư" đi đến thư phòng, trước đem ‘thiếp anh hùng’ để lên trên bàn, rồi đem chính mình ngồi xuống bên trong ghế bành, không rên một tiếng.
Khi đó Mộ Dung Vân Thư đang khảy nhanh bàn tính, thấy thế, kỳ quái nhìn hắn liếc mắt một cái, sau đó vẻ mặt khó hiểu mở ‘thiếp anh hùng’ ra. Sau một lát, khép lại ‘thiếp anh hùng’ đi đến một bên, cười tủm tỉm hỏi: "Có phải chàng không được mời hay không?"
"Có phải nàng hối lộ Lý Vô Nại hay không?" Sở Trường Ca không đáp hỏi lại, hữu khí vô lực.
"Đúng." Mộ Dung Vân Thư trả lời vô cùng sảng khoái.
Sở Trường Ca nghe vậy cả kinh, mở lớn mắt ngồi thẳng, "Hắn chỉ là một hòa thượng, nàng hối lộ hắn làm cái gì?"
Mộ Dung Vân Thư vô cùng bình tĩnh đáp: "Tích đức."
"... Cho bao nhiêu?"
"Không biết. Thiếp đang tính." Dứt lời, Mộ Dung Vân Thư cúi đầu tiếp tục khảy bàn tính.
Vẻ mặt Sở Trường Ca đen thui, "Khi nàng đưa bạc cho hắn, không tính toán trước sao?"
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội, "Lúc đó thiếp lại không biết trùng kiến Thiếu Lâm cần bao nhiêu tiền."
"Cái gì?!" Sở Trường Ca trừng lớn mắt kỳ quái kêu lên: "Bạc tên kia dùng để trùng kiến Thiếu Lâm tự là do nàng tài trợ?"
Mộ Dung Vân Thư bình tĩnh nhíu mày, "Bằng không chàng cho là hắn bán mình mà có?"
"..."
"Chính chàng cũng nói, hắn là một hòa thượng. Bán mình cũng bán không được bao nhiêu tiền."
"..." Hắn chỉ biết, huynh đệ kết nghĩa cái gì, trong mắt cái gã hòa thượng kia cũng không bằng tiền bạc.
Tục! Quá tục!
Trong lòng Sở Trường Ca thầm mắng Lý Vô Nại không phúc hậu.
Lúc này, Mộ Dung Vân Thư lại nói: "Kỳ thật thiếp là vì tiểu Mộ Dung mà tích đức."
"Tiểu Mộ Dung cũng không làm cái việc gì thiếu đạo đức."
"Một ngày nào đó sẽ làm."
"..."
Rất nhanh đã đến ngày Lý Vô Nại chính thức quy y. Các môn các phái lục tục lên Thiếu Lâm tự. Sở Trường Ca cũng đi —— lấy thân phận người nhà.
Đây là lần đầu tiên hắn lấy thân phận người nhà tham gia tụ hội lớn của võ lâm. Aizzz, cảnh còn người mất, cảnh còn người mất mà!
Dọc theo đường đi, Sở Trường Ca vô cùng hậm hực, cho đến khi vào cửa Thiếu Lâm tự, nhìn đến phía bên phải một tấm bia đá thật lớn, trên có viết —— phổ độ chúng sinh.
Lạc khoản (ký tên): Tâm Minh, Sở Trường Ca.
Tâm Minh là pháp danh của Lý Vô Nại. Mà Sở Trường Ca... Không thể nghi ngờ chính là giáo chủ ma giáo Sở Trường Ca.
Sở Trường Ca kinh ngạc nhìn ba chữ rồng bay phượng múa trên tấm bia đá kia, thiếu chút nữa nghĩ lầm là chính mình viết, bởi vì chữ viết kia thật sự rất giống. Trên đời này có thể bắt chước chữ viết của hắn đến cái loại trình độ này, ngoại trừ vị đại mỹ nhân bên tay trái hắn thì không có người khác.