Những năm sơ trung của Triển Chiêu cũng yên ả như thời tiểu học, cậu gặp được cô em gái mà Đinh Triệu Huệ vẫn nhắc đến, cô bé thích mặc váy màu vàng nhạt, có nụ cười rạng rỡ như hoa hướng dương, tên là Đinh Nguyệt Hoa. Cô bé học ngay cạnh lớp cậu, sau khi biết nhau thỉnh thoảng trong giờ học lại chạy tới, đứng bên cửa sổ lớp cậu, nhìn trộm cậu. Triển Chiêu cúi đầu vờ như đang làm bài, nhưng rõ ràng bên tai lại truyền đến một tiếng hừ lạnh không to không nhỏ của người nào đó, ngước mắt lên, vừa vặn nhìn thấy gò má cô bé kia đường nét rõ ràng.
Rõ ràng là một cô bé cười xinh đẹp đến vậy, mà lúc đối mặt với cô, Triển Chiêu lại một mực nhớ đến tên nhóc thích mặc áo trắng có chút lạnh lùng, có chút giễu cợt, trong ánh mắt hắn có gì đó thật phức tạp, không biết từ khi nào đã mọc rễ trong lòng cậu.
Trái ngược với Triển Chiêu, cuộc sống của Bạch Ngọc Đường vĩnh viễn không yên ổn, lịch sử đánh nhau của hắn có thể tìm hiểu từ thời còn đi nhà trẻ, điểm này, Triển Chiêu làm chứng.
Sơ trung năm hai (tương đương lớp ở VN), con chuột kiêu ngạo không biết vì sao lại đánh lộn với một đứa bạn học chung, suýt nữa thì bẻ gãy cả tay của tên đó.
Mặc dù bị lôi đến giáo đạo để giáo huấn, nhưng hắn vẫn ngẩng cao đầu, lúc hỏi lý do đánh nhau cũng chỉ giữ im lặng, chỉ có khóe miệng hơi nhếch lên một đường cong mỉa mai. Mẹ Bạch ban đầu nổi giận đùng đùng mà đến, nhưng không biết Bạch Ngọc Đường nói gì, mẹ Bạch sững sờ một hồi, tiện đà vỗ mạnh vào vai con trai, “Làm tốt lắm, con trai!”, kết quả là nhân viên giáo phương đờ người trên ghế hóa đá một lúc lâu.
Bạch Ngọc Đường chịu đến xử phạt, nhưng đứa bạn học kia lại không cam lòng, tuyên bố một ngày nào đó phải trừng trị hắn.
Triển Chiêu có chút lo lắng cho hắn, mặc dù tin tưởng thân thủ của hắn, nhưng dù sao cũng chỉ là một thằng nhóc mười mấy tuổi, về khí lực vẫn là có khiếm khuyết.
Nhưng tên này lại giống y như chẳng liên quan gì tới mình, nên đá bóng thì đá bóng, nên ra ngoài thì ra ngoài, chưa hề đem những chuyện đó để ở trong mắt.
Kết quả tốt xấu, không quan trọng.
Tháng tư nào đó, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào căn phòng rộng lớn.
Hôm đó là cuối tuần, mẹ Bạch cùng cha Bạch đều đi làm, Triển Chiêu tựa vào ghế salon đọc sách, phía trước là một chậu lan điếu xanh tươi mơn mởn.
Bạch Ngọc Đường vẫn chưa về.
Sáng sớm hắn đi ra cửa, lúc sắp đi chỉ nói một câu, “Tôi ra ngoài”, như là cố ý nói cho cậu nghe, bởi vì trong phòng chỉ có hai người bọn họ.
Ánh mắt Triển Chiêu dừng lại trên trang sách, theo bản năng nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, lập tức nghe thấy tiếng đóng cửa đánh “Rầm”, kéo theo một cơn gió nhẹ ùa vào.
Không biết hắn có nghe thấy mình đáp hay không.
Triển Chiêu có chút thất vọng không tên, nhưng rất nhanh lại vùi đầu vào sách.
Đợi đến khi thiếu niên áo lam lật đến trang cuối cùng, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy kim đồng hồ sắp chỉ tới số .
Cánh cửa kia vẫn không hề có tiếng động, không hề có dấu vết bị người nào đó đùa nhả một cước đá văng ra.
Triển Chiêu xoa mi tâm, mơ hồ bất an.
Bạch Ngọc Đường và phiền phức là một thể kết hợp với nhau, cho dù hắn không đi gây phiền phức, phiền phức lúc nào cũng bám lấy hắn.
Một thiếu niên như vậy, có thể khiến người yêu thích được sao?
Triển Chiêu không biết, nhưng cậu biết một điều, Bạch Ngọc Đường là một thiên tài, dường như từ nhỏ đã mang trong mình khí thế của người lãnh đạo, trong lớp cũng hầu như có thể nhất hô bá ứng.
Một người như vậy, ở cổ đại, nên là một đại hiệp phong hoa tuyệt đại đúng không?
Triển Chiêu không ghét Bạch Ngọc Đường, tuy đôi khi hành vi của hắn có chút khiến cho người ta căm ghét, nhưng cậu không có cách nào ghét người này.
Bạch Ngọc Đường dùng kiêu ngạo cùng lạnh lùng nghiêm nghị làm vũ khí, còn cậu chỉ là thay đổi loại phương thức, lúc nào cũng dùng nụ cười ôn hòa để ngụy trang. Bọn họ là hai con nhím mang trên mình những chiếc gai sắc nhọn, nói như vậy, ngược lại thật sự là có ý vị đồng bệnh tương liên.
Nhưng trong trí nhớ, tên nhóc áo trắng đó đều có một vài hành động, chạm tới nơi mềm yếu nhất trong lòng cậu.
Có một hôm, tên nhóc ưa sạch sẽ kia, cau mày đẩy cửa phòng cậu ra, trong lồng ngực ôm một chú chó hoang nhếch nhác.
“Tôi muốn giữ nó,” hắn nhìn thiếu niên áo lam, “Mèo con, cậu đi nói với mẹ đi, mẹ nhất định sẽ đồng ý.”
Có lẽ trong ánh mắt hắn có một chút khẩn cầu, một chút đáng yêu, thiếu niên áo lam liền mở miệng đồng ý. Chú chó kia sau cùng không có gì bất ngờ mà được giữ lại, ngày ngày vui vẻ chạy trong sân, nhưng đặc biệt gần gũi với Triển Chiêu, mỗi lần nó vẫy vẫy cái đuôi vui vẻ nhảy lên, cậu lại ngồi xuống, xoa xoa đầu nó, lại gọi tên chú chó. “Đường Đường.”
Đường Đường, Đường Đường.
Triển Chiêu đặt tên, mẹ Bạch trao quyền này cho cậu, cậu còn nhớ lúc đó đặt tên xong thì sắc mặt Bạch Ngọc Đường đen sì, khiến cho cậu không nhịn được cười, bây giờ nghĩ lại, cũng bất giác câu câu khóe miệng.
Sâu trong ánh mắt Bạch Ngọc Đường có chút phức tạp, khiến cho tay chân cậu có chút luống cuống, lại thầm mắng mình tốt tính, nhưng cũng không thể làm gì.
Thời gian đã qua mười một giờ, Triển Chiêu đọc sách tới mức đầu căng ra cũng không cho phép mình tiếp tục hồi tưởng nữa. Cậu dứt khoát nằm xuống ghế salon, nhắm mắt lại hít sâu một hơi.
Tiếng chìa khóa tra vào ổ vang lên, Triển Chiêu mở mắt, vừa vặn thấy thiếu niên áo trắng rón rén đóng cửa lại. Bọn họ hai mắt nhìn nhau một chút, cậu liền chú ý đến mấy vết xanh tím trên mặt hắn, quần áo trắng nhàu nhĩ không thể tả.
Bọn họ nhìn nhau rất lâu, sau đó Bạch Ngọc Đường không chút biến sắc dời ánh mắt, lẳng lặng ngồi xuống ghế.
Triển Chiêu ngồi dậy, cau mày nhìn hắn.
“Cậu lại đi đánh nhau?”
“Ừm.”
Con chuột trắng cúi đầu, nặng nề đáp.
“Bị thương có nặng không?”
“Tôi không sao.”
Triển Chiêu buồn cười, “Vết thương trên mặt cậu, là không sao?”
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu lườm cậu một cái, không nói gì, ánh mắt quật cường lại mơ hồ sắc bén.
“Lúc cậu đánh nhau thì ngang ngược không biết lý lẽ đi đâu?” Triển Chiêu không chút nào yếu thế lườm lại, lập tức đứng dậy, ngữ khí lạnh lùng, “Tôi đi lấy thuốc cho cậu.”
“Không được!” Bạch Ngọc Đường buột miệng.
“Làm sao?” Cậu nhíu mày, nửa nghi hoặc, nửa trêu tức nhìn về phía hắn.
Trầm mặc kéo dài rất lâu, Bạch Ngọc Đường nuốt nước bọt, không tình nguyện rầu rĩ mở miệng, xoay cổ sang một bên.
“Tôi đói.”
Thiếu niên mặc áo lam mở to đôi mắt mèo, tựa hồ là cố nén ý cười.
Cậu quăng tiếp một câu, “Tôi thử xem” liền nhanh chóng xoay người đi vào bếp, nhưng khóe miệng cong lên trong nháy mắt ấy không tránh được cặp mắt tinh tường của Bạch Ngọc Đường.
Thở dài, hắn kéo một vạt áo lên kiểm tra thương tích, trên da thịt trắng nõn dày đặc những vết xanh tím, đứa bạn học kia —- Đặng Xa —— quả nhiên tìm mấy tên côn đồ, bất quá là ỷ thế hiếp người thôi.
Hắn rên lạnh một tiếng, thả áo xuống che đi vết thương, nhắm mắt lại dựa vào ghế salon nặng nề ngủ. Cậu thả nhẹ bước chân, nhưng cậu vừa mới lại gần, người kia đã mở mắt ra, không ngừng dõi theo cậu, ánh mắt từ cảnh giác dần dần trở nên buông lỏng.
Triển Chiêu cầm bát đặt xuống khay, lại đưa đôi đũa cho hắn, thiếu niên áo trắng nhìn thứ nằm trong bát, chợt hơi kinh ngạc.
Áo lam khẽ mỉm cười, có chút ngại ngùng, “Tôi chỉ có thể rán trứng.”
“Ừm.”
Áo trắng không nói gì nữa, lại khôi phục biểu hiện thường ngày, kéo bát qua vùi đầu bắt đầu ăn.
Đó là lần ăn cơm chung yên tĩnh nhất của bọn họ, Triển Chiêu chống cằm tựa trên bàn nhìn kim giây đồng hồ nhích từng cái từng cái.
Kỳ thực Triển Chiêu không biết, lần đó Bạch Ngọc Đường đánh nhau, hoàn toàn bởi vì Đặng Xa nói với Bạch Ngọc Đường một câu, “Triển Chiêu là con hoang Bạch gia các ngươi nhặt được”
Nó không thể nói hết câu, bởi vì một giây sau thiếu niên áo trắng đã bẻ vặn tay nó, ánh mắt lạnh lẽo.
Đặng Xa vĩnh viễn sẽ không quên được ánh mắt ấy.
Giống như Triển Chiêu vĩnh viễn sẽ không biết nguyên nhân hắn đánh nhau lần đó, Đặng Xa vĩnh viễn sẽ không hiểu ý vị trong mắt Bạch Ngọc Đường.
Kỳ thực khi đó chúng ta đều là những thiếu niên ngốc nghếch, bướng bỉnh, ngang ngược không chịu lớn.
Hoa không nở hai lần, đời người không có hai tuổi trẻ, vì lẽ đó mà chúng ta mới muốn điên cuồng nháo một hồi, sau cùng bi hoan ly hợp, âm tình viên khuyết.