Mùa đông năm nay Tô Châu có nắng.
Nắng mùa đông trong vắt, dịu dàng mơn trớn lên những cành cây gày gò nhuốm màu cũ kỹ, xua tan đi vẻ âm u, buồn bã của những ngày mưa phùn gió bấc đã qua.
Đẹp hơn cả là những bông hoa ngây vàng tươi buông trên giàn lá biếc. Khi những tia nắng ban mai nhảy nhót thì những trái mướp trỗi mình, da căng bóng.
Con phố cũ còn ngái ngủ nằm mơ màng trên lớp lớp đám lá vàng rụng vội từ đêm hôm trước. Nhánh cây trên cao khô khốc, trơ trụi chọc thẳng lên bầu trời xanh như một nét chấm phá u buồn. Bỗng, nắng từ đâu ghé đến hong khô đi những chiếc lá đọng hơi sương còn nằm im lìm trên phố. Nắng về, liệu góc phố có hân hoan không nhỉ?
Còn em thì đang bận "say" anh, "say" đến mơ màng không lối thoát.
"Say nắng" một ai đó cũng giống như mắc phải một chứng bệnh nan y. Mà đã là nan y thì không có thuốc chữa, không có cách nào làm trái tim thôi da diết, mông lung... Cũng giống như Cẩm Huệ Di lúc này vậy. Nàng chính là đang ôm một mối tương tư với chàng thiếu gia họ Hoàng.
Chuyện Cẩm Huệ Di động lòng Hoàng Mân Huyễn không chỉ riêng mình La Dung biết mà hình như Cẩm Thắng Vũ cũng đã lờ mờ đoán ra ý tứ của nàng. Nhìn ánh mắt đầy mộng tưởng của đứa em gái nhỏ, anh nhướng đôi lông mày lên mà hỏi:
"Huệ Di, vị thiếu gia họ Hoàng đó rất tuấn tú phải không?"
Cẩm Huệ Di nghe hỏi mà hơi ngẩn người, sau đó cô lại nhanh chóng tiếp tục cắm nhành hoa đã cắt tỉa xong xuôi vào bình. Cố giấu cảm xúc sau những giọt nước long lanh, cô hỏi ngược lại Cẩm Thắng Vũ:
"Sao anh lại hỏi em như thế?"
Cẩm Thắng Vũ đã ở bên cạnh Cẩm Huệ Di từ lúc cô chào đời cho tới tận bây giờ nên đối với cảm xúc của cô, anh vẫn là hiểu rõ. Đối với Cẩm Thắng Vũ, Cẩm Huệ Di và Cẩm Tiểu Đình là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời anh, họ là máu thịt, là nhà để yêu thương. Từ bé đến lớn, chưa bao giờ Cẩm Thắng Vũ để Cẩm Huệ Di chịu thiệt trong bất cứ chuyện gì. Nên việc cô để mắt tới ai, anh đương nhiên sẽ can thiệp đôi chút. Chỉ là cô thích ai cũng được, nhưng sao cứ phải là Hoàng Mân Huyễn?
"Anh chỉ muốn nhắc nhở em là chúng ta và họ không giống nhau, em đừng để lãng phí tâm tư."
"Em... hiểu rồi."
Cẩm Huệ Di hiểu, cô thực sự hiểu rõ mình là ai, đang ở đâu và phải làm gì. Nhưng ngay khi ánh mắt chạm nhau trước giàn hoa ngây, Cẩm Huệ Di đã chính thức "không rượu mà say" chàng thiếu niên Hoàng Mân Huyễn khôi ngô. Cô thật ngốc, cứ thầm nghĩ chỉ cần tránh xa cậu ta một chút là sẽ không còn để tâm đến nữa, nhưng không ngờ, càng né tránh thì con tim lại càng không có cách nào thoát ra khỏi sự cuốn hút của người trong lòng. "Cảm nắng" là một loại tình yêu say đắm hoàn mỹ nhất trên đời này, bởi vì tuyệt đối cũng không bao giờ bị thất tình. Nhưng chỉ có người chân chính từng trải mới biết được: Loại tình yêu không thể nói lên lời này, đó mới là loại tình yêu yếu ớt nhất trên thế gian.
Nhành lưu ly nâng lên rồi lại hạ xuống, Cẩm Huệ Di tâm tình rối bời, khe khẽ thở dài. Cẩm Thắng Vũ cầm lấy nhành hoa trên tay cô, trực tiếp cắm xuống lọ, sau đó cố mỉm cười, nói:
"Em xem, nhành ly đẹp thế này mà em cắm mãi không vào."
Cẩm Huệ Di vội cười trừ sau đó mang lọ hoa rời đi.
Vốn dĩ ngay từ đầu cô đã biết tình cảm của mình cũng giống như những bông hoa này... Hoa chỉ đẹp nếu được người chăm sóc, và tình cảm của cô cũng chỉ đẹp nếu được cậu đáp lại.
Nhưng mà Cẩm Huệ Di vẫn muốn thử đánh cược cùng số phận một phen. Không cần biết kết quả sau này sẽ thế nào, giờ đây cô vẫn sẽ dốc hết sức mình để cưa đổ mỹ nam Hoàng Mân Huyễn.
---
Sáng nay mọi người đã cùng nhau ra ngoài đi dạo, nhưng không biết có chuyện gì mà lúc về lại chia thành từng nhóm nhỏ với từng cung bậc cảm xúc khác nhau.
Cẩm Huệ Di đang ở ngay trong phòng khách nên khi nghe thấy có tiếng động ở bên ngoài thì nghĩ là mọi người đã đi chơi về nên hớn hở chạy ra, nhưng thật không ngờ trước cửa lại chỉ có độc nhất một người quay về, mà hơn cả, đập vào mắt cô lại là vẻ mặt âm âm u u của Hoàng Mân Huyễn. Cậu ta vốn dĩ là một người vô cùng tích cực, lúc nào cũng có thể tươi cười hớn hở, vậy mà bây giờ mặt mày lại âm trầm đến đáng sợ. Không chỉ chiếc áo khoác đắt tiền cầm trên tay bị bụi bẩn bám đầy, mà thậm chí tay áo sơ mi trắng vẫn còn lưu lại một mảng máu lớn, đỏ tươi. Huệ Di không dám nhiều lời hỏi han, cô chỉ có thể mau chóng tránh đường, nhường chỗ cho cậu ta đi lên lầu.
Cẩm Huệ Di ngay sau đó liền chạy đi lấy hộp băng gạc rồi nhanh chân tiến lên lầu hai. Dù đã đứng ở trước cửa phòng Hoàng Mân Huyễn, nhưng cô vẫn còn mãi chần chừ, không dám gõ cửa. Tuy cô rất lo lắng cho vết thương trên tay cậu, nhưng là lời Cẩm Thắng Vũ căn dặn ban nãy vẫn còn chưa kịp nguội.
/Cộc... Cộc.../
Cửa mở, Hoàng Mân Huyễn mặt mày u tối đi ra. Thấy người đứng trước cửa là Cẩm Huệ Di, cậu liền cố áp chế cảm xúc của mình xuống và bày ra một bộ mặt tươi cười dịu dàng tiêu chuẩn hỏi:
"Huệ Di tìm tôi có chuyện gì thế?"
Cẩm Huệ Di đưa mắt nhìn bao quát Hoàng Mân Huyễn từ trên xuống dưới, thấy cậu đã kịp lau rửa và thay chiếc áo bết máu kia ra thì cũng phần nào cảm thấy đỡ hoảng sợ hơn ban nãy. Cơ mà tuy Hoàng Mân Huyễn đang mặc một chiếc áo dài tay, Cẩm Huệ Di không thể nhìn thấy vết thương trên tay cậu nhưng cô vẫn không hề bớt lo đi chút nào.
"Hoàng thiếu gia, anh bôi thuốc vào nhé, đừng để bị nhiễm trùng." - Cẩm Huệ Di vừa nói vừa đưa hộp băng gạc ra trước mặt Hoàng Mân Huyễn.
"À... Cảm ơn. Huệ Di tinh ý quá, vết thương nhẹ lắm, không cần phải phiền thế đâu."
Cẩm Huệ Di lắc đầu, cắn môi:
"Không nhẹ..."
Hoàng Mân Huyễn không còn cách nào nên đành phải nhận lấy hộp băng gạc, sau đó lại nở một nụ cười bất đắc dĩ:
"Được rồi, tôi sẽ bôi... Cảm ơn Huệ Di."
"Vậy... Huệ Di không làm phiền nữa, anh nghỉ ngơi sớm đi."
Huệ Di lúng túng chạy thật nhanh xuống lầu, hai má không ngừng ửng đỏ. Cô không ngờ cảm giác quan tâm đến người thương lại khó thở đến thế. Ngày thường cô vẫn luôn ân cần, chăm lo cho cậu, nhưng là tất cả đều ẩn náu dưới những lời trêu chọc của La Dung nên cũng không có cảm giác gì quá mãnh liệt. Nhưng nay lại trực tiếp bày tỏ sự quan tâm thế này nên khó tránh khỏi có chút vụng về.
Đằng sau lớp cửa gỗ, Hoàng Mân Huyễn đặt hộp băng gạc lên bàn, rồi vén lớp tay áo mỏng lên làm gì có vết thương nào. Chút máu kia còn không phải là của Khương Đông Hạo hay sao. Hoàng Mân Huyễn chỉ còn biết lắc đầu nhẹ, than thở:
"Chỉ trách mình quá đẹp trai đi! Cần phải làm gì với Huệ Di bây giờ?"
Nắng mùa đông không chói chang, gay gắt, nhưng cũng đủ để tô hồng đôi má, thắp sáng long lanh ánh mắt và làm bừng lên nụ cười rạng rỡ trên môi thiếu nữ.
Hôm nay Tô Châu có hội trao hoa, La Dung từ chiều đã nhắn nhủ Cẩm Huệ Di cùng mọi người là đến tối sẽ cùng nhau ra ngoài chơi hội nên hầu như ai nấy cũng đều vô cùng hào hứng. Đương nhiên,... "hầu như" chứ không phải là "tất cả".
Đường phố Tô Châu tối nay vô cùng đông vui, người qua người lại nhộn nhịp, chật kín cả mấy dãy đường. Hai bên đường người ta bày bán rất nhiều các loại hoa cỏ rực rỡ sắc màu, thậm chí còn có cả những sạp hoa giả làm bằng sáp thơm nức mũi vô cùng thu hút, vô cùng lung linh. Xung quanh người xuôi người ngược, thật náo nhiệt. Khắp nơi đều có đèn nêông, xanh đỏ phản chiếu trong bóng đêm, lung linh tràn đầy màu sắc. Thật sự là vậy, những thứ nghe qua radio trước kia đều là sự thật. Màn đêm của Tô Châu rộng lớn đẹp như vậy, không giống trần gian, giống như ở tiên cảnh. Thảo nào trong một bài hát có câu: "Đêm Tô Châu đó là một thành phố không có bóng đêm..."
Điểm nhấn của lễ hội trao hoa chính là mượn hoa se duyên, ngoài đường nếu không phải là người lớn tuổi bày bán hoa trên sạp thì cũng chính là các cặp đôi nam thanh nữ tú nắm tay dạo chơi và trao cho nhau những lời yêu thương chân thành. Thậm chí, hạnh phúc nhất vẫn là những nụ cười mãn nguyện của những đôi vợ chồng trung niên và cả những ông lão, bà lão râu tóc bạc phơ, gần đất xa trời. Họ đã nắm tay nhau đi qua biết bao chông gai và mật ngọt, nắm tay nhau đi tới đầu bạc răng long, đi hết cả một đời người.
Thật ra hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời người phụ nữ không phải là được gả cho người chồng giàu có, càng không phải là tìm được một người đàn ông mình yêu sâu sắc, mà là tìm được một người đàn ông yêu mình sâu sắc... Người ấy sẵn sàng cùng mình chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống, sẵn sàng cùng mình cố gắng, vun đắp từng ngày để tạo lên một gia đình hạnh phúc viên mãn đến cuối cuộc đời ngắn ngủi này.
La Dung phấn hoa sắc xảo, diện mạo lung linh thật xứng với cái danh minh tinh màn bạc, hoa chi chiêu triển thành Đông Doanh, đi bên cạnh Cẩm Huệ Di bế nguyệt tu hoa lại cũng chẳng bị lép vế một chút nào, mà thậm chí hai người lại còn cùng tô điểm cho nhau càng thêm lung linh, nổi bật khiến không ít các nam thanh niên Tô Châu đi qua phải ngoái nhìn.
Đột nhiên, La Dung hí hửng nói lớn:
"Đông người thế này, chúng ta nên chia nhau đi theo cặp."
Cẩm Thắng Vũ đưa ánh mắt sáng ngời đầy hi vọng sang chỗ Thôi Mẫn Kì, nhưng anh còn chưa kịp nói gì thì Kim Chung Hiền đã cầm lấy tay Thôi Mẫn Kì và kéo cậu đứng vào gần lòng mình, ý tứ rất rõ ràng là hắn với cậu sẽ cùng đi với nhau. Âu cũng là chuyện thường tình như ở huyện thôi mà. Đâu ai còn ai xa lạ với việc Kim Chung Hiền luôn kè kè bên cạnh Thôi Mẫn Kì thiếu niên. Dù sao thì họ cũng đã là một gia đình rồi.
"Tiểu Dung đi với tôi đảm bảo an là toàn tuyệt đối." - Quách Duẫn Minh nhanh miệng.
"Ai cần anh nhiều lời." - La Dung lừ mắt.
Hoàng Mân Huyễn nhìn đông ngó tây một hồi rồi lại cảm thấy bản thân bắt đầu bị bỏ rơi... Tổn thương lắm! Ai cũng có đôi có cặp đi với nhau, chỉ có mỗi cậu là lại lẻ loi, đơn độc một mình. Thở dài một hơi, Hoàng thiếu gia liền nói một câu vô cùng quen thuộc với Kim Chung Hiền:
"Anh ơi! Cho em đi cùng với."
La Dung day day trán, Hoàng Mân Huyễn này chỉ là ngốc bình thường thôi hay là cậu ta đã mất luôn khả năng nhận biết rồi vậy? Cẩm Huệ Di đứng ngay bên cạnh thế này mà còn không biết đường nắm tay kéo đi? Suốt ngày bám lấy Kim Chung Hiền với Thôi Mẫn Kì làm cái gì?
"Đi cùng cái gì mà đi cùng? Nhiệm vụ của anh là đảm bảo an toàn cho Huệ Di bé bỏng của tôi. Cô ấy mà mất sợi tóc nào... tôi xử anh."
Hoàng Mân Huyễn quay sang, dùng cái vẻ mặt nghiêm túc nói lời bông đùa:
"Yên tâm đi, Huệ Di mà có rớt mất sợi tóc nào thì tôi cũng sẽ nhặt về đầy đủ cho cô."
Cẩm Huệ Di ngượng ngùng ra mặt. Cô thực sự là bị người bạn thân này làm cho muốn độn thổ. Dưới ánh đèn đường chênh chếch sáng, vẻ đẹp của thiếu nữ ngại ngùng hiện lên như hoa thơm mới nở, hoạ chăng chỉ kẻ mù mới không động lòng.
Cảm thấy không khí quá mức kì dị, Cẩm Huệ Di vội đổi chủ đề:
"Vậy còn Khương thiếu gia thì sao? Từ lúc mọi người cùng ra ngoài vào sáng sớm đến giờ là tôi đã không còn thấy anh ấy đâu nữa rồi."
Câu hỏi bất ngờ của Cẩm Huệ Di đã hoàn hảo đánh trúng tim đen của một người nào đó. Hoàng Mân Huyễn nhớ đến trận xích mích với Khương Đông Hạo ban sáng mà mày chau lại thật chặt. Câu chuyện rõ ràng không có gì đáng nói, nó nhỏ xíu như con kiến, vậy mà tên họ Khương điên khùng kia lại cứ cố tình xé toạc ra thật to khiến hai người vốn đang vui vẻ bỗng lại quay ra đánh nhau một trận tơi bời hoa lá. Kết quả là Khương nhị thiếu bỏ đi đâu không rõ, còn cậu thì lại ôm một bụng tức giận, nhăn nhắn nhó nhó lê thân về Cẩm gia...
"À... Có chút chuyện phát sinh thôi ấy mà." - Hoàng Mân Huyễn cười giả lả.
"Khi nào về thì tập trung ở đây tôi điểm danh nha."
Trong khi đó, La Dung thì lại chẳng bận tâm cho lắm. Cô hẹn mọi người sau khi hội tan thì tập chung lại ở quán trà trước mắt để chờ nhau cùng về.
Kim Chung Hiền gật đầu với La Dung xong ngay lập tức quay người, kéo thiếu niên bên cạnh đi thẳng.
"Hai người kia cứ tay trong tay như vậy thật khiến người khác nhức mắt mà..." - Hoàng Mân Huyễn chẹp miệng, sau đó quay sang Cẩm Huệ Di nói - "Huệ Di à, chúng ta cũng đi thôi."
Cẩm Huệ Di e thẹn gật đầu rồi nhẹ bước theo sau Hoàng Mân Huyễn.
Giờ đây, ở chỗ cũ chỉ còn lại hai thiếu gia và một tiểu thư, La Dung cười tươi như hoa, vô cùng vui vẻ mà rảo bước theo Cẩm Thắng Vũ đi về phía quán rượu. Quách Duẫn Minh đi bên cạnh rõ là khó chịu. Anh hậm hực ghé tai người đẹp mà nói:
"Không phải chỉ có hai chúng ta sao?"
"Tôi thích đi cùng Thắng Vũ, anh không thích thì có thể đi một mình." - La Dung trả lời cực vô tâm vô phế.
"..." - Quách Duẫn Minh đen mặt.
Cái này gọi là "cố tình trồng hoa, hoa không nở" đây mà.
Không dám nhiều lời vì sợ người tình phật ý, Quách Duẫn Minh chỉ còn biết im lặng theo sát bên cạnh. Trong khi đó, Cẩm Thắng Vũ - nhân vật chính trong hai câu nói vừa rồi lại vừa lững thững đi phía trước, vừa lắc đầu ái ngại mà cười khổ. Từ khi nào Cẩm Mộ Đạt Đào tài mạo song toàn như anh đây lại trở thành cái bóng đèn công năng bị ghét bỏ thế này?
"Kim thiếu gia, anh buông tay tôi ra." - Thiếu niên nào đó ngượng ngùng nói.
Từ lúc chia cặp đến giờ, Kim Chung Hiền cứ nắm tay Thôi Mẫn Kì suốt làm cậu thấy vô cùng không thoải mái. Nhưng mà sức lực nhỏ bé của Thôi Mẫn Kì thì lại không thể giằng tay ra khỏi bàn tay to lớn của người đàn ông bên cạnh nên chỉ có thể ai oán kêu hắn bỏ tay ra thôi chứ chả làm được cái gì khác.
Trong khi ấy, Kim thiếu lại vô cùng đắc ý mỉm cười. Ban nãy hắn để ý thấy Thôi Mẫn Kì cũng đã nhận ra ánh mắt mong muốn của Cẩm Thắng Vũ nên mới ngoan ngoãn để hắn nắm tay. Cậu dứt khoát với tình nhân cũ như vậy, hắn đương nhiên rất vui.
Hoa cỏ bung nở trong mỗi mùa khác nhau thì đều sẽ có những hương thơm và nét đẹp khác nhau. Mà đối với hoa cỏ mùa đông, vẻ đẹp vừa giá lạnh lại vừa kiên cường của các loài hoa thật khiến người ta không thể rời mắt. Đặc biệt, kí ức về lễ hội trao hoa mùa đông năm nay, trong nửa đời còn lại, Cẩm Huệ Di chẳng có cách nào xóa bỏ.
Hoàng Mân Huyễn tùy ý lại gần một sạp bán hoa. Cậu đưa mắt nhìn quanh mà không khỏi cảm thán. Có quá nhiều loại hoa, có quá nhiều lựa chọn...
"Bà chủ, đây là loại hoa gì?"
"Chàng trai, đây là hoa ngàn hương vàng."
Người bán hoa thấy hai người họ đi cùng nhau trong đêm se duyên lại còn rất xứng đôi vừa lứa, trai khôi ngô nữ thắng thu nên vô cùng niềm nở chọn cho họ một bó hoa mới chớm nở rồi nói:
"Cô gái đi cạnh cậu thật xinh đẹp, bó đinh tử đỏ này rất hợp với hai người."
Lắc đầu với bó đinh tử đỏ, Hoàng Mân Huyễn cầm lấy bó hoa khác ở bên cạnh rồi nhanh chóng trả tiền. Thối lại tiền thừa, người bán cũng chỉ là biết nhìn họ rời đi.
Hoàng Mân Huyễn tiến tới trước mặt Cẩm Huệ Di và tươi cười nói:
"Huệ Di, tặng cô."
Giữa sạp hoa muôn màu tươi đẹp, Hoàng Mân Huyễn chọn một bó cẩm chướng màu hồng đào nhưng lại có viền hoa là màu hồng đỏ được gói gọn trong giấy bọc tinh tú. Hoa đẹp nhưng là hoa sầu...
Đón lấy bó hoa, Cẩm Huệ Di ngẩn ngơ mất một lúc. Là cẩm chướng, nhưng lại là cẩm chướng có viền? Là vô tình hay cố ý?
Hoàng Mân Huyễn khẽ đưa mắt nhìn biểu hiện của người thiếu nữ bên cạnh và mong là cô sẽ hiểu cho lòng mình. Hoàng Mân Huyễn không phải là người ngốc. Cậu biết rất rõ là tại sao trong khoảng thời gian sống ở Cẩm gia cậu luôn là người được ưu ái nhất. Có những lần đi đánh lẻ về muộn, người duy nhất đợi cậu trước cổng không ai khác chính là Cẩm Huệ Di. Chỉ vì cậu dị ứng với đồ cay mà trong các bữa ăn sau này, trên bàn đã không còn xuất hiện bất kì món cay nào nữa. Rồi cả các câu nói mập mờ của La Dung mấy nay, cậu cũng thừa hiểu. Cơ mà điều cậu biết rõ nhất chính là trái tim này đã không còn thừa chỗ cho bất kì ai...
"Cảm ơn Hoàng thiếu gia, cẩm chướng thật đẹp!" - Cẩm Huệ Di gượng cười.
Cẩm Huệ Di yêu hoa, say hoa, nhưng lại bị chính bó hoa này làm cho đau lòng. Cũng may, Hoàng Mân Huyễn đã vô cùng tinh tế mà chọn cách tặng hoa gửi ý chứ không trực tiếp nói ra lời từ chối đối với cô. Cũng may, cuối cùng thì bó cẩm chướng trên tay này đã có thể giữ lại chút mặt mũi cùng lòng tự tôn của một thiếu nữ như cô...
"Huệ Di như hoa mỹ quyến, đảm đang lại khéo léo, nhất định sẽ có khóm tử đằng mọc rễ trước cửa nhà."
"Anh thật biết nói đùa." - Cẩm Huệ Di gượng cười nói lời khách sáo.
Trong cuộc đời này thật chẳng thiếu những kẻ ngốc yêu đơn phương. Nhưng mỗi người họ lại chọn cho mình những cách yêu đơn phương khác nhau. Có người chọn cách âm thầm quan tâm, lặng lẽ theo dõi từng bước đi của người ấy và không bao giờ tiết lộ tình cảm của mình. Tuy nhiên, cũng có người dù biết đối phương không yêu mình nhưng vẫn thể hiện ra trước mắt người ấy thứ tình cảm nồng cháy khó lòng kiểm soát. Nhưng dù chọn cách thể hiện như thế nào thì tình yêu đơn phương cũng khiến cho con người ta có những cảm giác cô đơn, tủi hờn và buồn khổ đến thẫm đẫm nước mắt.
Tối nay trên các nẻo đường ở Tô Châu, có rất nhiều những đôi bàn tay đan chặt, cùng nhau len lỏi qua dòng người đông đúc. Ánh trăng nhẹ nhàng rải đều lên những con đường nhỏ thứ ánh sáng bàng bạc trong trẻo. Tô Châu dịu dàng những khi trao và nhận thương yêu bình dị giữa phố phường đông đúc. Tô Châu ấm những hơi thở của hai con người nồng nàn tình ý. Cuộc đời này cũng giống như hơi thở, không thể hít một hơi thật dài quá khả năng của mình... "Nếu biết trăm năm là hữu hạn, cớ gì ta không sống thật sâu?"
Đi thêm một đoạn, trước mắt Hoàng Mân Huyễn cùng Cẩm Huệ Di xuất hiện một hình ảnh... có chút "thú vị". Khương Đông Hạo đang cùng với một người phụ nữ lạ mặt đi ra từ Vạn Xuân lâu. Khoảng cách giữa bốn người không quá xa, đủ để khi Hoàng Mân Huyễn nhìn tới thì Khương Đông Hạo cũng đã vô tình thấy qua. Ánh mắt chạm nhau, không biết nói gì.
Khương Đông Hạo im lặng, nắm tay người phụ nữ đi bên cạnh, khuôn mặt anh lạnh nhạt như tảng băng trôi giữa đại dương bao la. Chính cái vẻ hời hợt khó tả ấy đã khiến cho biết bao thiếu nữ động tâm, nguyện thề một đời yêu thương...
Cẩm Huệ Di chăm chú nhìn tới người phụ nữ đang đứng bên cạnh Khương Đông Hạo, sau đó ngạc nhiên nói:
"Kia chẳng phải là Khương thiếu gia và cô đào ở Vạn Xuân lâu hay sao?"
Cậu cảm nhận hốc mắt mình nóng rực không có cách nào thừa nhận, trong cổ họng nghẹn lại, cậu muốn tiến lên, nhưng hai chân như bị đóng đinh tại chỗ, mặc dù cậu cố gắng dùng sức, đều không thể di chuyển nửa bước, cậu cứ như vậy nhìn bọn họ tay trong tay, như thể đó là bầu trời chỉ của riêng họ.
"Vạn Xuân lâu?"
"... Các cô gái làm việc ở Vạn Xuân lâu chỉ được phép xuống đường vào ngày hội trao hoa. Còn ngày thường họ đều phải giấu mình ở trên lầu để chuyên tâm chế tạo đồ trang điểm."
Khương Đông Hạo đứng yên, gương mặt lạnh như băng, lại có chút đơn độc, buồn như mùa thu.
Hoàng Mân Huyễn cũng không chịu rời đi. Nhìn qua người phụ nữ ở Vạn Xuân lâu rồi lại quay sang nhìn Cẩm Huệ Di bên cạnh mình, cậu hơi nhếch môi, thầm nghĩ rằng người phụ nữ kia thật chẳng có cửa để mà đem ra so sách với cô. Cậu không ngừng lắc đầu, muốn xóa đi hình ảnh mình vừa nhìn thấy, nhưng hình ảnh đó cứ khắc vào trong lòng mình, không thể xua đi, càng muốn xóa bỏ lại càng thấy rõ.
Hoàng Mân Huyễn hơi khom người để mặt mình tiến đến gần môi Cẩm Huệ Di, và mỉm cười... Không biết từ vị trí của Khương nhị thiếu thì sẽ có thể nhìn cảnh này thành động tác thân mật đến mức nào đây? Thật ra Hoàng Mân Huyễn chỉ là muốn lại gần xem thử son trên môi Cẩm Huệ Di có mùi thơm gì thôi, chứ không phải là muốn làm càn giữa đường.
"Thì ra là vậy... Có lẽ màu son trên môi Huệ Di là từ Vạn Xuân lâu... Nó còn lưu lại mùi mâm xôi." - Lời còn chưa dứt, Hoàng Mân Huyễn đã thấy ai kia quay mặt, nắm tay người bên cạnh cùng trở lại Vạn Xuân lâu.
Vài phút trước, Cẩm Huệ Di còn đang chìm trong đau khổ vì bó cẩm chướng có viền kia, thì vài phút sau, cô đã lại bị cái hành động tình tứ của Hoàng Mân Huyễn làm cho vừa hạnh phúc lại vừa bay bổng. Nhưng mà Cẩm Huệ Di cũng không có đắm chìm trong cái suy nghĩ mộng mơ và suy tưởng ngọt lành ấy lâu. Cô tự biết là không thể!
Kết thúc hội trao hoa, mọi người hoàn toàn tuân thủ lời dặn của La Dung, tập trung hết ở quán trà đã được chỉ định và cùng nhau đi về Cẩm gia. Tôn Sa Hạ từ lúc nhìn thấy bó hoa trên tay Cẩm Huệ Di thì đã vô cùng hào hứng và tò mò nhưng lại ngại vì da mặt của cô bạn mình quá mỏng nên mới nhịn suốt cả quãng đường về mà không hỏi gì. Nhưng khi vừa bước chân vào Cẩm gia thì La Dung đã lại dính lấy Cẩm Huệ Di như sam, một bước cũng không muốn rời.
"Gì đây? Hoa sao? Hoàng Mân Huyễn mua tặng cậu sao?" - La Dung hí ha hí hửng hỏi chuyện.
Cẩm Huệ Di nay thế mà lại không đỏ mặt như mọi khi mà lại quay người cười thật tươi, hỏi vặn lại La Dung:
"Ừ. Đố cậu đây là hoa gì?"
"Ai biết mà đố? Tớ có được người ta mua hoa cho đâu mà biết." - Chu cánh môi đỏ mọng, La Dung liếc nhìn ra phía sau đầy thích thú.
Quách Duẫn Minh uất ức:
"La Dung, em nói xem mấy bó hoa em đang cầm là ai mua?"
La Dung nhíu nhíu mày.
"... Anh im lặng giùm tôi đi."
La minh tinh cô đây là đang rất tò mò chuyện tình của bạn tốt đã tiến triển tới đâu rồi nên cái đuôi bự chảng nhà anh ra chỗ khác mà chơi đi.
Cẩm Huệ Di mỉm cười. Cô cũng đã không còn xa lạ gì với cái cách thể hiện tình cảm của La Dung với Quách Duẫn Minh nên thấy họ vô cùng đáng yêu. Chỉ là nụ cười của Cẩm Huệ Di xinh như một bông hoa tình chưa nở đã tàn...
"Là hoa cẩm chướng có viền."
"..." - La Dung nhíu mày, rõ ràng là vẫn chưa thể hiểu được ý nghĩa sau câu nói của Cẩm Huệ Di.
Cẩm Huệ Di nhẹ nhàng đặt bó cẩm chướng xuống bàn, có giọt nước mắt khẽ tuôn rơi, cô nhanh tay gạt đi tất cả...
"Cậu đừng cố chấp với tình yêu mà hãy giữ lấy cái tình bạn đẹp đẽ này."
Hoa nở là hữu tình, hoa rơi là vô ý.
Người đến là duyên khởi, người đi là duyên tàn.
Thế giới này rộng lớn, mỗi một ngày đều sẽ có lướt qua, mỗi một ngày đều sẽ có trùng phùng.