Tô Hằng chỉ cho là cô bởi vì chuyện họp báo mà lựa chọn rời đi. Lần này cô vô cùng tuyệt vọng ngay cả con cái cũng không chịu mang đi.
Chẳng qua hắn không cho rằng cô có thể rời xa con cái quá lâu, theo cá tĩnh của cô sớm muộn cũng phải trở về.
- ------ hiện tại-------
Lúc Hạ Trừng đang nói đoạn chuyện cũ này, cô cũng không khóc, mà dùng một loại giọng điệu cực kỳ không có cảm xúc để kể lại, tình trạng cô cô không tốt, cả người tỏa ra cảm xúc mịt mờ.
Cô phảng phất như không có ở nơi này, mà tâm trí đã bay đi đâu thật xa.
Đây là một phản ứng phổ biến ở bệnh nhân mắc bệnh tâm thần sau khi điều trị và dùng thuốc lâu dài.
Hạ Trừng mịt mờ, không quá quan tâm đến chuyện gì xảy ra xung quanh mình, cô chỉ đắm chìm trong thế giới của mình.
Tô Hằng đơn giản lo lắng, anh khoác vai của cô, không ngừng thì thầm bên tai cô: "Hạ Trừng không sao rồi, dù sao cậu cũng đã ổn rồi, không phải trong viện an dưỡng bác sĩ Chu đã nói cậu có thể xuất viện về nhà sao?"
Hạ Trừng không nói, tinh thần của cô đã suy sụp vô cùng, sau khi sống lại lần đầu tiên cô có xuất hiện bộ dáng này.
Tô Hằng nói: "Đại sư, thật xin lỗi, hẳn là hắn tình huống không tốt lắm, trước hết tôi đem cô ấy trở về nha trước."Đại sư trầm mặc một hồi, mới nói: "Hạ tiểu thư, thật ra chuyện của cô cũng không phải là không thể giải đáp, từ “ở lại” nghĩa là nếu có một “người” sẵn sàng ở bên cạnh cô thì anh ta sẽ là “người bảo đảm”, sẽ bảo vệ cô, không để cô bị tổn thương, không để cô bị đau thương, sẵn sàng che chở cho cô khi cô cần nhất. "
Khóe miệng Hạ Trừng giật giật, phảng phất phát ra âm thanh, nhưng lại không mở miệng được.
Đại sư nói tiếp: "Khó khăn và an toàn, sự khác biệt duy nhất là liệu có những người xung quanh cô hay không, cô lúc đó không có, nhưng bây giờ cô đã có."
Hạ Trừng cứng đờ nửa ngày, nước mắt lặng lẽ rơi xuống: "Đại sư, cám ơn người."
Lúc Tô Hằng lái xe đưa Hạ Trừng trở về, bầu không khí trong xe vô cùng yên tĩnh.
Hồn ma Tô Hằng cũng không tàng hình nữa, hắn ngồi ở phía sau Hạ Trừng, vẻ mặt tương đối nghiêm nghị.
Hắn biết rõ,bởi vì chuyện của cha, cho nên mới để cho Hạ Trừng nhớ lại đoạn ký ức đau khổ nhất trong quá khứ.
Sớm biết như thế, thì trong đêm đó, hắn không nên mất đi không chế mà hi vọng từ Tô Hằng, mặc dù hắn biết rõ không có khả năng đánh được, nhưng hắn chỉ là nghĩ ra khẩu miệng ác khí, không nghĩ đến mình lại bị hút vào trong thân thể kia.
Trong nháy mắt Khi biết việc này, trong đầu của hắn hiện lên vô số suy nghĩ, có lẽ hắn và Hạ Trừng còn có cơ hội lại bắt đầu lại từ đầu, chỉ cần đừng để cô phát hiện ra thân phận thực sự của hắn.
Loại khát vọng suy nghic muốn có được cô kia, khiến trong lòng hắn ngo ngoe muốn hành động, cho nên hắn gọi cuộc điện thoại kia để muốn lắng nghe âm thanh của cô.
Nhưng ông trời dường như đang đùa cợt hắn, sau khi Tô Hằng tỉnh lại, hắn lại bị thoát ra khỏi thân thể của cậu ta.
Hồn ma Tô Hằng không dám trắng trợn ngay lúc Tô Hằng tỉnh táo mà cố gắng nhập hồn vào thân, sợ anh phát giác được mục đích của mình.
Nhưng cũng bởi vì việc này, mà hắn rất nhanh liền có thể nhận biết được, chỉ cần vào thời điểm ý chí của Tô Hằng yếu đuối nhất, hắn lập tức có thể nhập vào thân thành công.
Hắn vẫn luôn luôn chờ đợi.
Trời cao không phụ người có lòng, rốt cục hắn cũng chờ được đến lúc đó, đây là một cơ hội tốt, Tô Hằng thế mà có thể được ở lại qua đêm ở Hạ gia.
Chỉ là dù sao Hạ Trừng cũng ở ở chung cùng hắn mấy chục năm nay, chỉ cần ánh nhìn đầu tiên cô lập tức có thể phân biệt được giữa hắn và Tô Hằng.
Hồn ma Tô Hằng vô cùng ảo não, nếu không phải hắn quá mức xúc động, cũng đã không bức ép cô trở thành một bộ dáng này.
Tô Hằng đưa Hạ Trừng về đến nhà, bọn họ vừa vào cửa, vợ chồng Hạ Chấn Trì đã cảm giác có chút không đúng.
Phó Mạn hỏi: "Trừng Trừng, con có ổn không? Trông sắc mặt con thật tái nhợt."
Hạ Chấn Trì nhíu đầu lông mày: "Các con nửa đêm hôm qua mới trở về nhà, sáng sớm nay lại đi ra khỏi nhà chơi, khó trách con sẽ không chịu đựng nổi."
Hạ Trừng im lặng, cô căn bản cũng không còn sức lực để nói chuyện.
Tô Hằng thay cô trả lời: "Là lỗi của con, con không nên cố ép Hạ Trừng đi ra ngoài chơi, có lẽ lúc gió lạnh thổi, cô ấy nói có chút đau đầu."
Phó Mạn lo âu hỏi: "Rất có thể là đã bị cảm rồi, có muốn mẹ mời bác sĩ tới nhà khám thử không?"
Hạ Trừng rốt cục mở miệng: "Mẹ không cần phiền toái đến như vậy, con chỉ cần uống một vài viên thuốc cảm mạo là được rồi." Cô quay đầu với Tô Hằng nói: "Cậu đi về trước đi, mình nghĩ hiện tại mình cần nhất là nghỉ ngơi thật tốt."
Tô Hằng không cách nào phản bác lại ý tứ của cô, chỉ có thể nhìn cô đi lên tầng, rồi lại cô đơn đi về nhà.
Khi anh ngồi trong phòng của mình, lại một lần nữa trông thấy hồn ma Tô Hằng, cơn tức giận bùng lên gấp ngàn lần, anh đột nhiên có xúc động muốn giết người.
Tô Hằng giận dữ mắng mỏ: "Súc sinh, anh có phải lại muốn nhập vào thân thể của tôi một lần nữa để tiếp tục bức tử cô ấy, thì anh mới cảm thấy hết sức vui vẻ."
Hồn ma Tô Hằng lạnh lùng nói: " Cậu cho rằng mình là ai? Sự việc giữa tôi và cô ấy không cần cậu xen vào."
"Anh đã chà đạp cô ấy cả đời, thật vất vả lắm cô ấy mới có cơ hội sống lại, anh vì sao không thể dùng tấm lòng tốt của mình mà buông tha cho cô ấy."
" Buông tha cho cô ấy? " Hồn ma Tô Hằng xem thường nói: "Người nên buông tha cho cô ấy hẳn là cậu mới đúng, cậu cho rằng cô ấy thích cậu là dựa vào cái gì, còn không phải nguyên nhân bởi vì tôi, nếu như cậu thật lòng muốn nghĩ tốt cho cô ấy, thì hẳn việc cậu cần làm nhất chính là rời xa cô ấy, lại đừng để cho Hạ Trừng có cơ hội nhớ tới những chuyện cũ không chịu nổi ở kiếp trước."
"Đến bây giờ anh vẫn chưa rõ ràng người nên rời xa cô ấy là anh sao." Tô Hằng chỉ trích hắn: "Tôi chưa bao giờ làm chuyện gì tổn thương đến cô ấy, cũng có thể cam đoan ở trên thế giới này ngoại trừ cha của cô ấy thì tôi sẽ là người đàn ông yêu Hạ Trừng nhất. Cô ấy ở cùng với tôi, sẽ luôn cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, không có bi thương, nếu như không phải là bởi vì anh nhập vào người tôi, thì cô ấy cũng chẳng cảm thấy đau khổ."
Tô Hằng im lặng, chân tướng của sự thật thường thường là nói trúng tim đen, Tô Hằng nói đúng sự thật, thật sự hắn hẳn là người nên rời khỏi Hạ Trừng.