Bọn họ sống lâu như vậy, sớm đã hiểu được chuyện này.
Yêu tốt chia tay tốt là phương thức kết thúc đẹp nhất của một mối tình, Lục Trí Viễn làm được, cô vĩnh viễn cảm ơn anh ta.
Tiền thân của viên du hội này, dù sao cũng là quan hệ hữu nghị, cũng là hoạt động xem mắt quy mô lớn, cho nên sau khi hoạt động bắt đầu, rất nhiều nam sĩ người thành quần kết đội, đi đến các quầy hàng quan sát cô gái bọn họ yêu mến.
Có người hành động nhanh nhẹn, đã trao đổi phương thức liên lạc của hai bên.
Không bao lâu sau, trước quầy hàng của Hạ Trừng xếp một hàng người thật dài.
Một đám đàn ông cầm bánh quy trong tay, vừa ăn vừa chờ đo huyết áp.
Hạ Chấn Trì tức giận trừng đám người trước mắt mình, lúc ông bán bánh quy, trên mặt không thèm nở nụ cười.
Phó Mạn đẩy ông một phen:
"Ba đứa nhỏ, mong anh một vừa hai phải thôi, hôm nay chúng ta tới nơi đây, là để cống hiến tình yêu, không phải tới chọn chông tương lai cho Trừng Trừng."
Hạ Chấn Trì nói:"Em nhìn xem bọn họ có đức hạnh gì kia kìa."
Phó Mạn cười:
"Bọn họ rất bình thường, trái lại là anh đó, nếu anh còn dùng ánh mắt như dao đó nhìn người ta, thì chắc không ai lọt vào mắt xanh của anh nổi."
"Cùng là học sinh ban Lý Hóa, anh cảm thấy khí chất của A Hằng tốt hơn họ rất nhiều."
Phó Mạn thở dài:
"A Hằng là ông chủ công ty mà, đâu có giống những người khác được cơ chứ? Đừng tưởng rằng em không biết, anh đang thiên vị cho cậu ta thôi."
Hạ Chấn Trì nói:
"Muốn gả con gái, đương nhiên phải tìm người mình hiểu rõ chứ, chẳng lẽ tùy tùy tiện tiện một người tới cửa cầu hôn thì anh sẽ gả Trừng Trừng ra ngoài sao?"
"Những lời anh nói bây giờ, ngàn vạn lần đừng có để cho Trừng Trừng nghe thấy, nếu không chắc chắn con bé sẽ chê anh phong kiến."
"Anh có sao? Anh là người như thế hả?"
Hạ Trừng chậm rì rì địa đi tới, cầm lấy một mảnh bánh quy, cắn một miếng:
"Ba, con đã nghe rồi đó, ừm, ba đúng là quá phong kiến, nói đi nói lại, cho dù ba muốn gả con đi, con cũng không gả, con thà ở nhà làm bà cô già cả đời."
Hạ Chấn Trì nhìn Phó Mạn một cái:
"Con mình học theo em đó, muốn đi làm cái gì mà nữ cường nhân, bây giờ thì hay rồi, không thèm kết hôn luôn rồi."
Phó Mạn cười khổ:
"Em là nữ cường nhân thì sao, cũng không cản trở gì anh mà, anh còn dong dài nữa, coi chừng em xin về hưu sớm, quăng hết chuyện công ty cho anh."
Hạ Chấn Trì oán giận:
"Em muốn anh mệt chết chứ gì."
Một tay Hạ Trừng ôm lấy ba, một tay ôm lấy mẹ:
"Được rồi, hai người đã bao nhiêu tuổi rồi vậy, cãi nhau gì nữa, tới, ăn chút bánh quy cho bớt giận."
Vẻ mặt cô cợt nhả, hoàn toàn không có ý thức tự giác mình chính là nguyên nhân gây ra, uống một hớp nước xong, bắt đầu đi ứng phó hàng người thật dài kia.
Bên kia, một đám phóng viên truyền thông vây quanh Tô Hằng trẻ, trong đó có một phóng viên nam trẻ tuổi hỏi:
"Tổng giám đốc Tô, đến nay anh vẫn còn độc thân, hôm nay tổ chức hoạt động từ thiện này, liệu anh có từng nghĩ rằng mình sẽ gặp phải cô gái định mệnh của mình ở đây không?"
Tô Hằng trẻ cười rất hàm súc, nhưng hiển nhiên vô cùng vui vẻ khi có người hỏi anh câu này:
"Cô ấy có tới hỗ trợ, có điều tôi sợ mọi người dọa cô ấy sợ, cho nên làm ra vẻ thần bí trước, không nói cho mọi người cô ấy là ai."
Các phóng viên ồ lên, một trong số những người đàn ông kim cương còn độc thân của thương đã có bạn gái, cho dù bọn họ đào sâu ba thước, cũng phải đào cô ra.
Hạ Trừng đo huyết áp cho một người đàn ông xong, người nọ đang muốn mở miệng tán gẫu với cô một lát thì phía sau đột nhiên yên tĩnh lại.
Anh ta quay đầu lại nhìn thì thấy BOSS nhà mình đang đứng ngay sau lưng anh ta, ho nhẹ một tiếng:
"Hạ Trừng, cậu cứ làm việc của cậu đi, mặc kệ mình, mình đi ra sau xếp hàng đây."
Hàng người dài dằng dặc vừa nãy lập tức tản ra, ai mà không có mắt như thế chứ, còn dám chặn đường của ông chủ nhà mình.
Hạ Trừng lành lạnh hỏi:
"Cậu mua bánh bích quy chưa?"
Tô Hằng trẻ bị cô bới móc, lập tức chống gậy của mình đi sang quầy hàng bên cạnh, nhưng bánh quy trên bàn đã sớm bán hết sạch.
Phó Mạn lấy ba gói bánh quy từ dưới bàn lên:
"Cầm đi đi, đặc biệt giữ lại cho cháu đó."
Tô Hằng trẻ trả tiền xong, cảm kích nói:
"Cảm ơn mẹ nuôi."
Hạ Chấn Trì đứng một bên hài lòng gật đầu, ông nhìn đến nhìn đi khắp chỗ này, vẫn là đứa con nuôi này vừa mắt nhất.
Hạ Trừng vừa kiểm tra cho người kia xong, Tô Hằng trẻ đã ngồi xuống trước mặt cô.
Lúc này, đèn flash bên cạnh đột ngột chớp nháy không ngừng.
Hạ Trừng cảm thấy khó hiểu:
"Vì sao phóng viên lại chụp chúng ta vậy?"
Tô Hằng trẻ nghiêm trang nói:
"Bọn họ muốn tuyên truyền tầm quan trọng của sức khỏe, mình thân là ông chủ còn dẫn đầu làm kiểm tra, đương nhiên bọn họ phải chụp chúng ta rồi."
Hạ Trừng vẫn rất nghi ngờ:
"Nhưng chủ đề của hôm nay không phải xây dựng lại nhà cửa sao? Có liên quan gì tới sức khỏe đâu chứ?"
"Không có sức khỏe làm cơ sở thì không cần nói tới những chuyện khác."
"Là vậy hả?"
Hạ Trừng nhìn nhìn một đám người đang bao vây xung quanh, trong lòng vẫn có thấy kì lạ.
Mãi đến lúc Tô Hằng trẻ làm kiểm tra xong, phóng viên đồng loạt xông lên:
"Xin hỏi hai vị bắt đầu yêu đương từ khi nào vậy?"
Đại não Hạ Trừng kêu "ầm" một tiếng, cái tên bình thường nhìn như ngoan ngoãn vô hại này, vậy mà dám tính kế cô trước mặt phóng viên.
Cô hung tợn trừng anh.
Tô Hằng trẻ xấu hổ cười cười, nhẹ nhàng cầu xin khoan dung bên tai cô:
"Đại nhân có đại lượng không chấp nhặt lỗi lầm của tiểu nhân, mình cũng chỉ không cẩn thận mới nói lỡ thôi, cậu nhanh cười một cái đi, nếu không ảnh mà bọn họ chụp được sẽ rất xấu xí đó."
Hạ Trừng ngoài cười nhưng trong không cười nói:
"Cậu hãy nhớ kỹ những chuyện cậu đã làm hôm nay đi."
Tô Hằng trẻ cũng không sợ mấy câu tàn nhẫn cô nói, tuy cô uy hiếp anh, nhưng nếu là chuyện cô không chịu làm, thì cho dù bây giờ có mười cây súng máy chỉa vào cô, cũng không có tác dụng gì.
Hạ Trừng còn để cho anh ôm eo, cho phóng viên chụp ảnh, những việc này đủ để chứng minh trong lòng cô có anh.
Tô Hằng trẻ đứng trước màn ảnh mặt, cười toe toét.
Sau khi phóng viên tản đi, anh bớt thời giờ đi WC một chuyến, nhưng không ngờ rằng Lục Trí Viễn lại đi đến ngay sau anh.
Tô Hằng trẻ biết rõ Lục Trí Viễn đặc biệt đến tìm mình, nhưng anh không cho rằng bọn họ sẽ ra tay đánh đối phương.
Tục ngữ nói: trong bụng tể tướng có thể chèo thuyền, hai người bọn họ có thể đi đến địa vị hôm nay, cũng không phải dựa vào hăm dọa đấu độc ác.