Tiếp sau đó là những câu nói ngây thơ của các em nhỏ không ngừng thao thao bất tuyệt, Lục An Kỳ nghe một màn này rất cảm động, cô ngồi xổm xuống đất, dùng một tay xoa đầu một em nhỏ, cười ngọt ngào.
"Không phải như thế, các em rất ngoan, chị gái xinh đẹp làm sao có thể giận các em được."
Một em nhỏ nghe vậy, hai mắt rơm rớm nước mắt, liền chen vào.
"Vậy sao chị xinh đẹp lại không tới đây thăm chúng em?"
Lục An Kỳ ôm nhẹ em nhỏ đó vào lòng giải thích.
"Kỷ bảo đừng khóc, chị gái xinh đẹp có một số công việc, nên phải đi một nơi, tạm thời không thể tới đây được, nhưng mà chị hứa với các em, khi nào có thời gian chị sẽ tới đây chơi với các em, có chịu không?" cô vừa dỗ ngọt vừa lau nước mắt cho em nhỏ.
Sau đó một em nhỏ khác lại lên tiếng hỏi.
"Chị xinh đẹp ơi, anh trai đó là ai vậy?"
Lục An Kỳ nhìn theo hướng cánh tay nhỏ xíu đang chỉ, tầm mắt rơi trên người Hàn Chí Dương, sau đó dịu ngọt giới thiệu.
"Anh trai đó là một người bạn của chị, anh ấy cũng tới đây để thăm các em đó, các em chào anh trai đi."
Cô vừa dứt lời, các em nhỏ liền răm rắp nghe theo, đứng ngay thẳng, khoanh tay rồi cúi đầu xuống nói một lượt.
"Chúng em chào anh trai ạ."
Hàn Chí Dương trên môi treo một nụ cười ôn nhu nhìn những đưa trẻ nhỏ, anh đi vài bước tới cạnh các em nhỏ xoa xoa đầu: "Giỏi lắm, các em rất ngoan."
Lục An Kỳ sau đó như nhớ ra điều gì, liền cầm một cái túi đưa cho Hàn Chí Dương vừa nói với các em nhỏ.
"Các em xem, hôm nay anh trai còn mua thật nhiều quà tới đây để tặng cho các em nè."
Đợi anh nhận lấy chiếc túi lớn, cô mới cầm một món đồ chơi đưa cho một bé gái, mỉm cười thân thiện hỏi: "Em có thích không?"
Bé gái vừa nhận món quà hai mắt long lanh cười rạng ngời nhìn hàn Chí Dương nói: "Cám ơn anh trai, em rất thích món quà anh tặng"
Hàn Chí Dương nhìn đứa bé trong lòng như có một nỗi đau cùng nuối tiếc, anh cố kéo khoé môi giương lên một nụ cười yếu ớt gật nhẹ đầu, sau đó lấy từng món quà trong túi lớn phát cho từng em nhỏ.
Sau một hồi rất lâu chơi đùa cùng trẻ nhỏ, cô và anh ngồi trên một chiếc ghế đá quan sát các em nhỏ đang chơi trò chơi trốn tìm, Hàn Chí Dương mắt không rời bọn trẻ, nhẹ giọng hỏi.
"Cô rất thường tới đây sao?"
Lục An Kỳ ngẩn đầu lên nhìn anh một cái, sau đó tầm mắt cũng đặt trên người các em nhỏ mỉm cười gất đầu nói.
"Đúng vậy, ngày trước ba mẹ tôi là trẻ mồ côi, được bà sơ ở đây nuôi nấng, còn cho ba tôi đi học đến khi ra trường, sau đó nhìn thấy những bản phát thảo mà ba tôi thiết kế khá đẹp, cho nên đã khuyến khích ba tôi mang bản phát thảo tới công ty thiết kế xây dựng nhà đẹp, để thử vận may, không ngờ những bản thiết kế của ba tôi được họ đánh giá cao, còn mời ba tôi tới công họ làm.
"Một thời gian sau, ba tôi cũng mở được một công ty, và cũng tự tay thiết kế công ty đó, và trở lại đây để cầu hôn mẹ tôi."
"Cho nên mà nói, nơi đây chính là nhà của ba mẹ tôi, vì thế mỗi lần nhớ ba mẹ, tôi điều sẽ tới nơi này."
Cô nói tới đây mới nhìn anh một chút, phát hiện ánh mắt anh nhìn những đứa trẻ nhỏ rất ôn nhu nồng ấm, hoàn toàn khác với lúc anh ở công ty, cô khẽ cười châm chọc.
"Trước đây tôi cứ nghĩ anh là một tảng băng hình thành, không nghĩ ra anh cũng thích trẻ con."
Hàn Chí Dương hơi nhăn mi tâm lại nhìn cô: "Cô xem cấp trên là tảng băng sao?"
Bị ánh nhìn của anh doạ sợ, cô vội lấp liếm.
"Không phải vậy, ý tôi là.. Bình thường nhìn anh nghiêm khắc như thế, nhưng hôm nay.. Trông anh có vẻ.."
"Có vẻ như thế nào?"
"Hửm?"
Anh trừng mắt nhìn cô đợi câu trả lời.Lục An Kỳ ấp úng không biết nói sao, cho tới khi anh hỏi lại lần nữa, cô vội vàng dùng đại một câu: "Trông anh có vẻ rất đẹp trai." =.="
Ách, mình vừa nói cái gì vậy?
Sao lại có thể nói như thế?
Liệu câu trả lời này với anh ta có thoả đáng không?
Anh ta có nghĩ mình nói như thế giống như người nịnh nọt mà tức giận không nhỉ?
Lục An Kỳ há hốc mồn, mắt không dám nâng lên, cả người cứng ngắt đợi anh phản ứng, thế nhưng anh còn chưa kịp nói gì, thì có một bé gái chạy tới gần, kéo kéo tay áo của anh, đôi mắt to tròn đang vừa nhìn anh vừa nủng nịu.
"Anh trai ơi, có phải anh trai bắt nạt chị gái xinh đẹp phải không?"
"Chị gái xinh đẹp rất tốt, anh trai đừng bắt nạt chị ấy."
Anh dùng đôi tay mình kéo nhẹ bé gái tới gần vừa sờ sờ lên má bé gái ôn nhu nói.
"Em bé ngoan, anh không có bắt nạt chị gái xinh đẹp đâu."
Bé gái đôi mắt nghi hoặc, chu môi phụng phịu: "Nhưng mà khi nãy em thấy anh trừng mắt rất to để nhìn chị gái xinh đẹp."