Cô sợ cứ nhìn thẳng anh như thế sẽ bị anh nhìn thấy rõ lòng mình, nên giả vờ hỏi anh: "Dương tổng đó có nhận xét về An Kỳ như thế nào không?" rồi hơi cúi đầu rũ mi mắt xuống nhìn hai ngòn tay cái đụng đụng vào nhau.
Lục Dĩ Nam không nóng không lạnh kể lại cho cô nghe nhũng gì hai người trò chuyện...
"Thật sao anh Dĩ Nam?"
"Dương tổng đó thật đã nói đợi sau khi anh bình phục sẽ giúp anh làm cho công ty Lục Thị của anh cải tử hồi sinh sao?"
Đường Phi Yên sau khi nghe được những lời này vô cùng phấn khích, sợ mình nghe không thật, cô lập lại lời anh vừa kể hỏi lại anh, rồi đợi cho anh gật đầu xác nhận, nụ cười trên môi của cô mới dường như nở rộ lên, liền cầm lấy tay anh lay lay chúc mừng.
"Như vậy thì còn gì bằng, chúc mừng anh nha, người ta nói quả không sai, đại nạn không chết, ắc sẽ có hậu phúc mà." hi hi.
Bị cô bất ngờ nắm tay như vậy cả người có chút cứng ngắt, anh nhìn nơi cánh tay hai người chạm nhau đến không động chớp mắt một cái.
Nhìn thấy Lục Dĩ Nam không có hưởng ứng với lời cô chúc mừng, cô lại đưa mắt theo hướng tầm mắt của anh, phát hiện mình đang nắm chặt tay anh như thế, cô ngượng đến hai bên má hồng lên như quả cà chua chín, liền vội vàng buông tay ra nói: "Thật xin lỗi." rồi hơi cúi đầu xuống.
Cô tự hận bản thân sao lại phấn khích quá làm gì khiến cho bây giờ thật ngại ngùng, bây giờ bầu không khí lại trở nên im lặng rồi, phải làm sao đây?
Suy nghĩ một chút, cô mới chợt nhớ đến chuyện vừa rồi đang nói, liền thắc mắc.
"Nhưng mà thật lạ nha, sao khi không Dương tổng đó lại đột nhiên muốn giúp anh gầy dựng lại Lục thị?"
"Em nghe nói, anh ta chưa từng bỏ tiền ra giúp ai một cách vô điều kiện như vậy, còn nhớ mới cách đây vài tháng, anh bị tai nạn nghiêm trọng như thế, anh ta một chút ân tình cũng không nghĩ, thẳng tay cho luật sư làm đơn kiện anh, đến khi An Kỳ tới Bắc Kinh cầu anh ta thay anh làm trợ lý mới chịu huỷ bỏ đơn kiện a."
Lục Dĩ Nam cũng gật đầu xác nhận tiếp lời cô.
"Đúng vậy, tôi đã làm ở Dương thị hơn hai năm, cũng chưa từng thấy qua anh ta nói với ai như thế, nhưng lời anh ta một khi đã nói điều sẽ thực hiện."
Được người đồng tình, Đường Phi Yên liền đem suy nghĩ bị vướng mắc của mình ra nói cho anh.
"Anh Dĩ Nam nè, anh có để ý thấy Dương tổng đó dường như là thích An Kỳ a."
Anh nhăn mi tâm lại: "Là Kỳ Kỳ nói?"
"Không phải, là do em tự cảm thấy như thế.."
"Em cứ cảm thấy mỗi lúc anh ta nói chuyện với An Kỳ, anh mắt, và giọng nói, điều trở nên có phần ôn nhu hơn, không như lúc nói chuyện với chúng ta, như là lúc nãy, khi em chào hỏi bắt tay, anh ta chỉ chạm hờ tay em rồi rút về, sau đó hơi lùi lại đứng cách em một khoảng rất rộng, còn với An Kỳ thì không như thế."
"Anh biết không, khi nãy lúc em đưa An Kỳ và anh ta lên đây gặp anh, An Kỳ vấp phải bậc thang suýt chút té ngã, em theo bản năng quay sang, vừa lúc bắt gặp ánh mắt hốt hoảng lao tới kéo An Kỳ lại, anh ta còn kiểm tra lung tung trên người An Kỳ một lượt, sau khi xác định không có vết thương nào mới nói bọn em đi trước, còn anh ta đi ở phía sau."
"Còn có việc này nữa, anh không thấy lạ sao? Ai cũng điều biết rõ anh ta rất ghét phụ nữ, phải nói là cực kỳ ghét, nhưng lại có thể chấp nhận cho An Kỳ làm trợ lý ở bên cạnh, trong khi An Kỳ lại là một người mới ra trường, chưa có một chút kinh nghiệm vào làm cho tập đoàn lớn nhất nhì Châu Á, hôm nay lại còn đến tận đây, nói là để thăm nhân viên, anh nói xem, hành động này còn có thể có lý do nào khác ngoài việc thích An Kỳ sao?"
Lục Dĩ Nam im lặng nghe cô nói rất lâu điều không lên tiếng, anh cũng không phải không nhìn thấy những chuyện này, và niếu anh không từng nghe qua chuyện của Hàn Chí Dương từ bạn anh Phùng Tịch Nhiên, anh cũng sẽ như Đường Phi Yên, một trăm phần trăm tin tưởng mắt mình, nhưng mọi chuyện sẽ không như thế..
Anh đợi cho cô nói xong mới không nóng không lạnh cười nhạt nói.
"Hàn Chí Dương có thể thật sự đối tốt với Kỳ Kỳ hơn mọi người, nhưng.. Sẽ không thích Kỳ Kỳ đâu."
Đường Phi Yên tròn mắt khó hiểu, nhịn không được kêu lên.
"Cả anh cũng nói như thế, chẳng lẽ em thật đã nhìn lầm, hiểu sai ý sao?
"Kỳ Kỳ cũng biết sao?"
"Ừm, đúng vậy, khi nãy em có nói qua nhưng An Kỳ cũng là nói như anh, nói anh ta đã có người trong lòng, còn là rất yêu cô gái tên Nhiễm Nhiễm gì đó." Đường Phi Yên không vui kể lại lời của Lục An Kỳ cho anh nghe
Anh cười nhạt: "Cô ấy tên Tử Nhiễm."
Nghe anh nói ra tên của cô gái đó, Đường Phi Yên càng thêm tò mò khó hiểu, cô nhăn mi tâm lại nói ra thắc mắc.
"Nhưng em thật không hiểu, niếu như anh ta đã có người trong lòng như thế, vậy việc gì phải giấu kỹ tới mức để cho mọi người tuỳ tiện nói lung tung là anh ta ghét nhất phụ nữ! Như thế chẳng phải tổn thương tới người trong lòng của anh ta sao?"
Cô sau một hồi không thấy Lục Dĩ Nam trả lời liền thăm dò.
"Anh Dĩ Nam biết rõ như vậy, có phải cũng đã nhìn thấy cô gái đó? Có thể nói cho em biết cô gái đó dáng vẻ như thế nào không?"
Lục Dĩ Nam biết Đường Phi Yên đang đợi câu trả lời từ anh, nhưng anh đã hứa với Phùng Tịch Nhiên giữ kín bí mật của Tử Nhiên, cho nên anh giả vờ kéo gối phía sau lưng ra nằm xuống.
"Tôi thấy hơi mệt, trời cũng tối rồi, em cũng nên về nghỉ ngơi đi, có việc cần tôi sẽ bấm chuông gọi y tá đến."