Lục An Kỳ là người Đài Loan, rành rẽ đường ở đây nên cô chủ động giành phần lái xe, chỉ hơn năm phút chiếc xe ngừng lại ở quán ăn mà cô giới thiệu.
Hàn Chí Dương sau khi bước xuống xe, anh hết nhìn vào quán ăn lại nhìn Lục An Kỳ đang cầm chìa khóa, trên gương mặt treo ý cười đi tới một chiếc bàn nhỏ ngồi xuống rồi nhìn anh, vẫy vẫy tay về phía anh.
Hàn Chí Dương như là tâm điểm của quán, anh vừa đi vào trong kéo ghế ngồi cạnh cô, thì có rất nhiều người xung quanh nhìn hai người rồi xì xầm to nhỏ, còn có người nhìn ra, anh chính là CEO của một trong mười tập đoàn lớn nhất Châu Á, nên không để ý lịch sự cầm lấy di động liên tục bấm nút chụp, làm cho đèn flash cứ một vài giây lại nhá sáng lên.
Từ trước đến bây giờ anh chưa từng ngồi vỉa hè ăn như vậy, lại còn bị người ta chụp hình trong một nơi vô cùng kì cục, anh dùng tay kéo một bên cổ áo lên che nữa gương mặt anh tuấn của mình lại, nhăn mặt nhìn Lục An Kỳ cất giọng không vui.
"Lục An Kỳ, cô đang đùa với tôi à? Quán ăn mà cô nói ăn thật ngon, nói rõ ra là một quầy ăn ngoài vỉa hè sao?"
Lục An Kỳ nhe răng cười, ngoan cố cải lại.
"Dương tổng à, anh đừng vội đánh giá bề ngoài nhé, tuy quán ăn ở đây là vỉa hè, nhưng thức ăn không tệ đâu, tin tôi đi."
Anh liếc cô một cái rõ dài, rất muốn lập tức đứng lên trở ra xe ngồi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Lục An Kỳ vui đến độ chân mày cong cong lên, không muốn Lục An Kỳ bị mất hứng, nên tiếp tục cầm cao cổ áo che khuôn mặt mình lại, không lên tiếng.
Giống như Lục An Kỳ giới thiệu, quán tuy là ở vỉa hè nhưng lại được rất đông đảo lớp trẻ đến đây ăn, cho nên hai người vào quán gần mười phút, chủ quán mới mang hai ly nước lọc đi tới, vừa đặt hai ly nước xuống bàn cười vui vẻ nói.
"Thật xin lỗi, vì quán hôm nay đông quá, để hai vị đợi lâu, xin hỏi hai vị dùng gì?"
Người chủ quán nói xong mới ngước lên nhìn, nhận ra Lục An Kỳ, người chủ quán vui vẻ gọi lớn tên cô hỏi thăm.
"Lục An Kỳ? cháu đi đâu thật lâu không thấy cháu cùng bạn.."
Nói đến đây, người chủ quán mới lại nhìn sang người đàn ông ngồi đối diện với cô, cười hiền gật đầu một cái, sau đó tiếp tục hỏi.
"Cậu trai trẻ này là người yêu cháu sao? Thật xứng đôi với cháu đấy An Kỳ."
Ách, Lục An Kỳ đang cầm ly nước lọc uống một hớp, nghe người chủ quán khen hai người xứng đôi, cô suýt chút bị sặc nước, vội đặt ly nước xuống bàn xua xua tay giải thích.
"Không phải đâu, bác hiểu lầm rồi, đây là cấp trên của cháu, anh ấy.. Không phải người yêu của cháu." Mấy chữ phía sau cô nhìn Hàn Chí Dương rồi nói như muỗi kêu.
Người chủ quán nghe vậy có chút bất ngờ, vì bà rõ nhìn ra thái độ của Lục An Kỳ là đang ngại ngùng, nhưng vẫn cười hiền hậu nói.
"Ra là vậy."
"À mãi lo hỏi chuyện, vẫn chưa hỏi cháu và cậu trai trẻ dùng gì?"
Cô nhìn Hàn Chí Dương nhỏ giọng hỏi: "Dương tổng, anh muốn ăn gì?"
"Gì cũng được, cô gọi đi."
"À, vậy ăn giống tôi nhé." Cô sau khi hỏi ý kiến, nhìn thấy Hàn Chí Dương gật đầu, mới cười tươi quay sang người chủ quán.
"Bác cho cháu hai phần giống như lúc trước nhé."
Người chủ quán cười hiền gật nhẹ đầu rồi đi vào trong chuẩn bị nguyên liệu rồi bắt đầu làm.
Cô ban đầu còn đang vui vẻ vì đã rất lâu mới được đến đây ăn, bây giờ cũng bắt đầu không vui vì các cô gái xung quanh, có cô còn độc thân, có cô đang đi cùng bạn trai của mình, lại cứ không biết ngại mà giơ điện thoại lên, chụp lấy chụp để người đàn ông cô thích.
Cô im lặng gần năm phút vẫn không nhìn ra các cô gái đó có ý định ngừng chụp ảnh, lại không thấy Hàn Chí Dương đi nhắc những cô gái đó ý tứ một chút, trái lại còn ngồi thừa ra đó không ý kiến.
Cô bỗng nhiên cau mi tâm lại, bây giờ mới để ý ra, Hàn Chí Dương hôm nay mặc một chiếc áo thun cổ bẻ màu trắng viền đỏ-đen, phối với quần tây màu sáng, trông anh trẻ đi khá nhiều!
Hừ, là đi ăn vỉa hè thôi mà, mặc đẹp như thế làm gì? Lại còn để cho bọn họ chụp ảnh của anh nhiều như thế vẫn không nói gì, đáng ghét!
Lục An Kỳ thầm mắng anh, sau đó nhịn không được phun ra một câu.
"Dương tổng, hôm nay anh thật lạ, bình thường anh rất ghét bị người ta chụp ảnh, vì sao hôm nay phóng khoáng thế a.."