Lục An Kỳ nghe ra được trong giọng nói của Hàn Chí Dương đang tức giận, nghiêm giọng hỏi cô như thế, khiến cho cô mặt trắng mặt xanh, vội vàng giải thích.
"Dương tổng tôi không phải có ý đó.. Thật xin lỗi bây giờ tôi liền đi lấy lịch trình đến."
Nói rồi vội vàng ba bước thành hai, lấy lịch trình hai tay đưa cho anh, sau đó đứng bên cạnh không dám nhúc nhích.
Hàn Chí Dương sau khi xem qua lịch trình những ngày kế tiếp, vốn công việc không hề ít, còn có hạng mục sắp triển khai, và một số cuộc họp quan trọng cùng đối tác.
Anh cầm bút đánh dấu những phần việc không phải cấp bách dời tất cả lại ba ngày sau, còn những việc cần gấp nhưng không quá quan trọng, anh sắp xếp lại cho thư ký điều hành.
Chỉ để lại những cuộc họp cần nhất định anh có mặt thì sẽ họp trực tiếp bằng Skype for Business cùng đối tác kinh doanh.
Sau đó gấp cuốn sổ lại đưa cho Lục An Kỳ nói bằng giọng cảnh cáo.
"Cô lập tức làm theo những gì tôi viết, niếu vẫn còn không chuyên tâm, cô chết chắc đó."
Nhìn thấy anh đang trừng mắt mang hình cây đao nhìn mình, sống lưng Lục An Kỳ như có một luồng hơi lạnh bay tới, làm cô khẽ rùn mình một cái.
Lục An Kỳ nuốt nuốt nước bọt, trên môi kéo lên một nụ cười gượng gạo, nhẹ đưa hai tay tới nhận lấy cuốn sổ, nhỏ giọng nói: "Vâng." sau đó nhanh chóng đi về bàn làm việc vừa lật sổ nhỏ ra xem.
Nhìn những dòng chữ như rồng bay phượng múa của Hàn Chí Dương, cô liền như trẻ con nhận được quà.
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi cách cô không xa, trong lòng cảm động không thôi, trong phút chốt liền muốn chạy đến ôm chầm lấy anh mà cảm ơn.
Nhưng lúc cô còn đang mĩm cười cảm động, chợt nhìn thấy anh động tác ký lên văn kiện ngừng lại, một giây sau đó bất ngờ đặt cây bút xuống bàn, nhìn chằm chằm áp bức cô với vẻ mặt u ám.
Cô vội vàng cắn môi, ngưng cười, nhưng mà ánh mắt lại híp lại thành hình lưỡi liềm, thoạt nhìn cô xinh đẹp mê người, rồi nhanh chóng gọi đến những nơi đã được hẹn trước dời ngày hẹn lại ba ngày sau.
Đợi giọng nói thanh ngọt của Lục An Kỳ khẽ vang lên cáo lỗi với đối tác, anh mới hơi ngừng làm việc, liếc nhìn cô một chút, thấy gương mặt Lục An Kỳ đang treo ý cười, anh mới dời tầm mắt từ trên người cô xuống văn kiện, không tự chủ được cũng khẽ cười theo cô...
-----------oOo------------
Sáng ngày hôm sau.
Lục An Kỳ cùng Hàn Chí Dương đã ngồi trên máy bay trở về Đài loan từ rất sớm, với lý do tới xem công ty con của anh ở đài loan phát triển thế nào? Và muốn mở rộng thêm mặt hàng kinh doanh ở đài loan.
Tối ngày hôm qua cô trở về nhà liền báo tin này cho Đường Phi Yên biết, hai người dùng QQ trò chuyện rất lâu, Lục Dĩ Nam vì hôn mê quá lâu nên buổi trưa chỉ tỉnh dậy được một chút điều đã mệt, lúc cô gọi lại thì Lục Dĩ Nam đã ngủ.
Cô có dặn Đường Phi Yên tạm thời đừng nói cho Lục Dĩ Nam là cô về, vì cô còn chưa biết ngày mai, hay ngày kia mới được tới thăm anh trai, sợ anh sẽ trông cô nên muốn dành cho anh một chút bất ngờ.
giờ trưa Hàn Chí Dương và Lục An Kỳ mới xuống máy bay, liền có giám đốc cùng thư ký tới đón tiếp.
Ông giám đốc đi thật nhanh tới chổ Hàn Chí Dương đang đứng niềm nở đưa tay ra chào hỏi.
"Xin chào ngài, Dương tổng, tôi là Kiều Trị giám đốc công ty SGC, thật vinh hạnh khi được ngài đích thân đến Đài Loan."
Hàn Chí Dương cũng đưa tay tới bắt tay, rồi hơi gật đầu lên tiếng.
"Chào ông giám đốc Kiều, ông quá lời rồi."
Cô thư ký bên cạnh giám đốc Kiều Trị, liền nhanh nhảu xen vào, ngọt ngào cất giọng.
"Dương tổng cùng trợ lý bay đường dài như thế chắc đã mệt rồi, ban nãy chúng tôi đã đặt sẵn một bàn ăn ở nhà hàng Trương Ký, không bằng chúng ta đi ăn uống chút gì trước được không ạ?"
Hàn Chí Dương biết cô gái bên cạnh anh vẫn còn đang mệt nên nói một chữ "Ừm." rồi quay sang cô hơi nhẹ giọng hỏi.
"Có muốn nghỉ một chút không?"
Lục An Kỳ từ lúc xuống sân bay đến giờ vẫn còn mệt nên vẫn chưa chào hỏi câu nào, nghe Hàn Chí Dương hỏi mình, cô thầm nghĩ, chẳng lẽ là nói thật muốn nghỉ hay sao? Như thế thật kỳ cục.
Cô nhẹ lắt đầu với Hàn Chí Dương rồi quay sang nở một nụ cười thật xinh đẹp với hai người trước mặt ôn nhu nói.
"Chào ngài, tôi Lục An Kỳ, là trợ lý của Dương tổng, thật xin lỗi vì bây giờ mới chào hỏi ạ."
Giám đốc Kiều và thư ký vừa nhìn một màn đối thoại của Dương tổng với cô gái bên cạnh liền nhìn ra được, Dương tổng xem cô gái này không đơn giản là trợ lý, nên liền xua xua tay hai người một miệng nói giống nhau.
"Không có gì, không có gì, chuyện thật nhỏ mà, cô Lục không cần ái ngại."
Sau đó cô thư ký mau lẹ mời mọi người cùng lên xe đang đợi sẵn ở phía trước, để tới nhà hàng Trương Ký.