Lục An Kỳ tắm xong đã hơn giờ, cô vừa lấy khăn lau khô tóc, thì điện thoại di động chớt vang lên.
Ting ting ting.
Là điện thoại Lục Dĩ Nam báo có tin nhắn, động tác lau tóc của cô hơi dùng lại.
Cô không khó suy nghĩ liền biết được người nhắn tin cho cô chắc chắn là Phùng Tịch Nhiên.
Lục An Kỳ hơi nghên đầu xuống, một tay lau tóc, một tay cầm di động lên ngón tay trượt nhẹ trên màng hình, xem tin nhắn..
"Lúc chiều Dương tổng có gọi anh lên nói ngày mai bàn giao công việc cho em, hơi khó tin một chút, nhưng anh thật tò mò em là làm thế nào khiến Dương tổng đồng ý hủy đơn khiếu nại Dĩ Nam vậy?"
Lục An Kỳ củng không hiểu vì sao lúc đó cô lại đưa ra đề nghị này, càng không hiểu vì sao anh ta lại đồng ý, chỉ cảm thấy lúc anh ta trong miệng phun ra một chữ "Được" với cô, vẻ mặt đầy nguy hiểm.
Mi tâm hơi nhíu lại, ngẫm nghĩ một chút mới trả lời tin nhắn.
"Tôi củng không rõ nữa, chỉ cảm thấy Dương tổng đó rất kỳ quái. "
"Có thể là Dương tổng nhìn ra được em có thực lực nên trọng dụng nhân tài đó hi." Phùng Tịch Nhiên tuy củng cùng suy nghĩ như thế, nhưng nghĩ sẽ làm Lục An Kỳ bất an nên cố ý pha trò với cô.
Lục An Kỳ củng đùa theo: "Có lẽ là thế, hi."
"À Phùng tiên sinh, anh có đang bận gì không? Có thể hướng dẫn cho tôi những phần trọng điểm công việc của anh trai giúp tôi có được không a.? "
"Có thể chứ, nhưng An Kỳ đừng có một câu Phùng tiên sinh, hai câu củng là Phùng tiên sinh như thế, chẳng phải ngày mai đã cùng là đồng nghiệp sao? Cứ gọi anh là Tịch Nhiên như Dĩ Nam thường gọi là được rồi."
Lục An Kỳ đảo tròn mắt nghĩ một chút, mỉm cười rep tin nhắn lại cho Phùng Tịch Nhiên: "Được, anh Tịch Nhiên. "
Anh nhận được tin nhắn của Lục An Kỳ đặt biệt vui vẻ, sau mới gọi điện thoại, bắt đầu hướng dẫn Lục An Kỳ..
Cả hai qua một hồi lâu trao đổi, Lục An Kỳ dần đã nắm được trọng điểm, nhìn thời gian củng không sớm nữa, cuối trò chuyện, Phùng Tịch Nhiên còn nói thêm một câu "Buổi tối bình an." rồi mới cúp điện thoại.
Lục An Kỳ tắt điện thoại với Phùng Tịch Nhiên, liền cài chuông báo thức, sau mới lấy sổ nhỏ của mình ra ghi chép lại những thứ quan trọng rồi lăn ra ngủ một mạch đến sáng...
__--oOo--__
giờ phút sáng hôm sau..
Di động của Lục An Kỳ vang lên bài hát của 《 Vương Lạp Nhân - Nếu Như Chúng Ta Gặp Lại》 mà hôm qua cô đã cài làm chuông báo thức.
"Niếu như chúng ta có duyên gặp lại"
"Liệu anh có còn là anh của năm ấy?"
"Và khoảng khắc ấy em sẽ nói điều gì cùng anh đây?"
"Có chăng là hỏi anh ngày ấy có hạnh phúc không?..."
Lục An Kỳ vươn một tay mò lung tung theo hướng phát ra âm thanh, chạm được di động cô mới thò đầu ra khỏi chăn, mắt nhắm mắt mở, xem nhắc nhở trên báo thức, sau mới uể oải tắt báo thức.
Cô nhanh chóng xuống giường, cột tóc lên, đi vào trong toilet vệ sinh cá nhân xong, cô đi đến shop quần áo cách khách sạn không xa, vào bên trong cô đi một vòng nhìn sơ lượt khu bán đồ công sở.
Vì Lục An Kỳ củng từng là thiên kim tiểu thư, tiếp xúc rất nhiều tiểu thư, phu nhân, có tầng lớp trong xã hội, nên gu thẩm mỹ của cô rất cao, biết cách phối đồ chuẩn xác.
Cô mất gần nữa giờ đồng hồ mới chọn được hai bộ quần áo, hai đôi giày cao gót, và một túi xách giá cả phải chăng mà nhìn rất vừa ý.
Đến quầy thu ngân tính tiền xong cô liền quay trở về khách sạn, thay xong đồ, cô gom những vật cần thiết bỏ vào túi xách rồi mới rời đi.
Nhìn thời gian trên màng hình di động thấy vẫn còn sớm, Lục An Kỳ không vội bắt xe, mà tự mình đi bộ đến công ty, vừa tìm nơi ăn sáng.
Cô còn đang nhìn xung quanh hai bên đường thì phía sau có giọng nói ôn nhu quen thuộc gọi cô: "An Kỳ, sao lại đi bộ?"
Lục An Kỳ xoay người lại nhìn thấy Phùng Tịch Nhiên đang thò đầu từ trong xe ra ngoài gọi, cô liền nhoản miệng mỉm cười giải thích.
"Hôm qua em thuê khách sạn gần đây, thấy củng không xa nên tản bộ đi một chút, củng giống như thư giản vậy mà hì."
Phùng Tịch Nhiên sớm đã bị dáng vẻ của cô làm cho anh ngây ngẩn, cô mặc trên người bộ đồ công sở, tuy không thể gọi là quý phái nhưng củng không kém phần thanh lịch.
Cô hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi voan mềm mại, phần cổ đứng kết hợp bèo voan điệu, mix cùng chân váy viền ren, gam màu đen trắng vốn rất chuẩn công sở.
Tóc của cô không búi lại như nhân viên thường thấy trong đại sảnh, mà chỉ cột hờ ở phía sau, kết hợp hoa tai ngọc trai, làm tôn dáng vóc của cô. lại còn bị nụ cười của cô làm cho suýt chút nữa như hai lần trước lại ngốc ra.
Phùng Tịch Nhiên nhanh chóng lấy lại dáng vẻ ban đầu, anh bước xuống xe đi tới bên cạnh Lục An Kỳ hỏi quan tâm.
"Vậy em ăn sáng chưa?"
"Em củng đang tìm gì ăn đây." Lục An Kỳ nói rồi lại nhìn xung quanh.
Phùng Tịch Nhiên liền đề nghị: "Vậy ăn chung đi, anh củng chưa ăn gì, ở phía trước có một nơi ăn rất được, anh đưa em đến đó ăn thử nhé."
Lục An Kỳ không có từ chối, cô nghĩ dù gì cùng là đồng nghiệp, khách sáo quá củng không hay cho lắm.
Nên gật nhẹ đầu, rồi đi tới cửa hông xe lái phụ Phùng Tịch Nhiên đang mở sẳn, ngồi vào bên trong.