Hàn Chí Dương nhìn thấy Lục An Kỳ trên gương mặt đầy nước mắt, khiến cho cảnh tượng đêm đó vào hai năm trước lại hiện ra trong đầu anh...
Khi đó cô cũng là bộ dáng này, gương mặt đầy nước mắt, đôi mắt mở to kinh hãi...
Hôm nay khi anh vừa nhìn thấy cô ở trước cổng công ty, biết được cô là em gái của Lục Dĩ Nam, anh rõ ràng cảm thấy vui, nhưng lại cố ý trêu chọc cô..
Lúc anh đi cùng Tiếc Gia Cường đến Kim Ngọc Mãn Đường ăn cơm, giúp Tiếc Gia Cường xem dự án xây chung cư, anh đã dùng thời gian tối thiểu nhất, chỉ ra những điểm chưa hợp lý cho Tiếc Gia Cường, sau khi xong việc liền viện cớ ở công ty có việc, nên về không ở lại ăn cơm được.
Lúc anh vừa bước xuống xe, tầm mắt vừa rơi trên người cô, thấy cô lảo đảo, từ từ ngã xuống.
Anh ngay cả hình tượng của CEO cũng không quản liền chạy tới bế cô lên, lớn tiếng với nhân viên bảo vệ.
Anh không biết đây là cảm giác gì? Chỉ biết khi trêu chọc cô tức giận, thấy cô phùng mang thở phì phò anh cảm thấy rất thú vị, lúc cô ngốc ở trong phòng làm việc của anh, khiến anh thấy an ổn, bình yên vô hại, lại không nghĩ đến sẽ làm cô hoảng sợ anh mà khóc đến bộ dạng thế này...
Anh còn đang trôi theo dòng suy nghĩ, cho tới khi mu bàn tay anh cảm giác ấm nóng từ nước mắt của cô rơi trúng, anh mới giật mình buông cô ra.
Lục An Kỳ vừa cảm giác được Hàn Chí Dương thả tay ra, cô theo quán tính lui về sau mấy bước, cúi thấp đầu không dám nhìn anh.
Hàn Chí Dương nhìn thấy cô như vậy, trong lòng như có gì đó rất khó chịu, không khí đặc biệt căng thẳng, anh liền vươn tay đến tay cầm cánh cửa gỗ kéo mạnh cửa, ý định rời đi, nhưng lúc anh vừa đưa một chân ra cửa, Lục An Kỳ lại hốt hoảng gọi: "Dương tổng.."
Hàn Chí Dương hít một hơi thật sâu, rất nhanh lấy lại bộ dáng bình tỉnh như lúc đầu, anh quay trở về, đóng cửa phòng lại rồi bước tới ghế sofa ngồi xuống, hơi tựa lưng ra phía sau chọn tư thế thoải mái nhất, suy nghĩ một chút anh mới lên tiếng, âm thanh trầm thấp của anh phá vỡ bầu không khí ngột ngạt đang bao trùm căn phòng.
"Cô Lục, cô có biết một phút của tôi, có thể kiếm được bao nhiêu tiền không?"
Lục An Kỳ lúc này đã ngừng khóc, đứng như tượng ở gần cánh cửa, nghe được anh ta hỏi mình như vậy, cô hít mũi, cắn cắn môi dưới nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi Dương tổng, niếu như vì anh trai tôi bất ngờ nghỉ việc, khiến cho hạng mục doanh thu tháng này của anh gặp vấn đề không tốt.."
Cô suy nghĩ một chút như hạ quyết tâm mới lại bổ sung thêm.
"Niếu anh không ngại việc tôi là nữ nhân, vậy tôi liền thay anh tôi đảm nhận vị trí này cho đến khi anh tôi bình phục trở lại công ty.."
Cô nhìn Hàn Chí Dương từ lúc cô nói đến giờ vẫn chưa nghe anh nói gì, cô lại lí nhí hỏi anh.
"Có thể không?"
Hàn Chí Dương cao ngạo, nhếch môi lên cười nữa miệng nói.
"Cô Lục, cô nghĩ một người vừa rời ghế nhà trường, chưa có kinh nghiệm làm việc, sẽ có tư cách bước chân vào tập đoàn Dương thị? Lại nói, như cô đã biết, tôi không thích phụ nữ tới gần, vậy cô nghĩ tôi sẽ đồng ý chuyện hoang đường này của cô???"
"Anh vẫn là chưa làm việc cùng với tôi, làm sao lại nghĩ tôi sẽ không làm được? còn về việc anh nói không thích nữ nhân, vậy thì liền xem tôi là nam nhân đi a."
Lục An Kỳ ngoan cố nói lý với Hàn Chí Dương, cho tới khi nói xong cô mới để ý, thấy đôi mắt Hàn Chí Dương mở to nhìn cô, cô biết anh vì sao nhìn mình như vậy liền giải thích thêm.
"Cái đó.. Anh đừng hiểu lầm, tôi.. Tôi là con gái đàng hoàng, không có bị gì gì như.." cô nói tới đây, lại đưa mắt nhìn Hàn Chí Dương không dám nói "Bị gì như anh." sau đó nói tiếp: "Chỉ là, tôi nói chỉ là giả vờ xem tôi là nam nhân, như thế sẽ dễ dàng làm việc với nhau."
Cô nói xong vẫn là không nghe Hàn Chí Dương hồi đáp, cô chợt nghĩ, có phải lại nói cái gì sai, chọc giận anh ta nữa không?
Liền vội bước tới cô vừa gọi "Dương tổng.." thì Hàn Chí Dương đã im lặng một lúc lâu, không nóng không lạnh mở miệng nói một chữ: "Được."
Lục An Kỳ chân đang bước nghe một chữ "Được." của anh liền dừng lại, sau đó nhìn anh đầy hoài nghi, anh nói được, có phải đại biểu cho việc đồng ý không?
Biết cô là đang suy nghĩ cái gì, anh từ tốn đứng dậy, bước tới bàn việc, ngồi vào ghế, ngón tay thon dài của anh lướt lướt trên bàn phím tầm phút, máy in photo phía sau liền chạy ra hai tờ giấy.
Anh đưa tay rút hai tờ giấy, đứng lên đi về ghế sofa ngồi xuống, sau đó nói ngắn gọn hai chữ: "Tới đây."
Lục An Kỳ liền ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống ghế sofa đối diện với anh, chờ cho cô ngồi xuống, anh đẩy hai tờ giấy tới trước mặt cô.
"Cho cô giây, sau khi suy nghĩ xong thì ký vào."
Cái gì? là giây sao? anh ta hình như rất quan trọng thời gian thì phải?
Lục An Kỳ nhẹ nâng mi mắt lên nhìn anh, rồi nhìn tờ giấy trên tay, chính là tờ giấy cam kết thay anh trai cô làm trợ lý cho anh, cũng tức là nói anh đã đồng ý.
Cô vui mừng đến trên gương mặt củng rạng rỡ ra, sau đó không chút do dự, cầm cây bút của anh đặt ở trên bàn, nhanh chóng ký tên mình vào tờ cam kết.
Sau khi ký tên xong Lục An Kỳ cầm hai tờ giấy trên tay, nhìn anh cười đến mặt mày sáng lạng.
Hàn Chí Dương thấy cô cười rộ lên như vậy khiến anh có chút lúng túng, sau đó liền giả vờ hỏi cô: "Đã ký xong?"
"Vâng, Dương tổng."
Cô sau khi đáp lại lời anh, thì cầm hai tờ giấy đưa tới cho Hàn Chí Dương, để anh cùng ký vào, trên môi vẫn còn treo nụ cười sáng lạng khi nãy.
Anh hắng giọng một cái, rồi cầm lấy hai tờ giấy từ tay cô, dư quang khoé mắt anh có thể thấy được cô đang nhìn anh chăm chú đợi anh ký vào.
Anh chợt nghĩ, cô là sợ anh lưng chừng thay đổi ý định sao? Khoé môi anh hơi giương lên một chút, hiện ý cười, sau động bút hai cái đã ký xong.
Anh giữ lại một tấm, còn một tấm đưa cho Lục An Kỳ.