Lâm Lập Thu phát hiện mình ngày càng hy vọng được tăng ca. Cậu cảm thấy bản thân nhất định là có tật xấu.
Trước đây là loại rất căm ghét việc tăng ca, vừa nghe tăng ca liền chống đối, nhíu mày chặt lại.
Thế nhưng hiện tại không giống, bởi vì có Trương Diệu Quân.
Lúc buổi tối tăng ca, Trương Diệu Quân sẽ mời ăn lẩu chua cay, thời gian đợi khách hàng phản hồi còn có thể với bọn họ đánh Fighter , thường xuyên đem Lý Triều cái người tự phong là Vua Fighter không có địch thủ đánh đến gào kêu loạn.
“Không khoa học a anh Quân! Em dùng chính là chiêu lúc trước của anh, sao vẫn bị KO a a a!” Lý Triều vỗ bàn, rất không phục.
Trương Diệu Quân mở tay xuống chỉ, cười đến cao thâm khó dò, “Thời cơ a, tiểu tử, thời cơ rất quan trọng.”
Lâm Lập Thu cười phun tào kỹ thuật Lý Triều kém không cần oán giận quá! Sau đó một bên nóng lòng muốn cùng Trương Diệu Quân so cao thấp một bàn.
Trương Diệu Quân nghiêng đầu nhìn cậu, “Cậu làm đồ họa xong rồi?”
Một câu nói làm Lâm Lập Thu nghẹn trừng lớn hai mắt không tìm được từ phản bác.
“Ha!” Trương Diệu Quân nhịn không được cười cười, tay xoa nhẹ tóc mềm mại của người trẻ tuổi, ”Được, ngày hôm nay quá muộn, ngày mai trở lại, cậu trước tiên đem hạng mục này giải quyết.”
Người nào đó mới vừa rồi còn thở phì phò trong nháy mắt ngoan ngoãn trở về vị trí ngồi, bé ngoan đáp một tiếng, “Đã biết.”
Trương Diệu Quân nhếch miệng, im lặng nhéo nhéo mặt người trẻ tuổi.
Trong lòng Lâm Lập Thu nóng một chút, rất là thoải mái thuận theo.
Đống thời số lần tăng ca ngày càng nhiều, nhóm oa nhi bộ chế tác phát hiện bọn họ có một đầu não mới thực đáng tin.
Gặp phải hạng mục khó giải quyết Trương Diệu Quân có thể đối phó, gặp phải khách hàng khó chơi Trương Diệu Quân có thể đối phó, gặp phải vấn đề kỹ thuật Trương Diệu Quân có thể đối phó, gặp phải tình huống đột nhiên phát sinh Trương Diệu Quân có thể đối phó.
Làm cho Vương Cảnh Chi mỗi ngày đều thể hiện sự sùng bái của mình cùng Lâm Lập Thu, “Cậu nói anh Quân có phải so với anh Nhiên lợi hại hơn rất nhiều? Hả?” Vương Cảnh Chi cùng Lâm Lập Thu trên đường tan làm, lải nhải nói, “Tôi giết, ngày hôm nay khách kia quá biến thái a, không chịu ảnh chụp đưa ra, này muốn đánh chết người a. Hoàn hảo anh Quân một phen liền hold được.”
Vương Cảnh Chi đi nhanh nhanh, có chút huơ tay múa chân, quay đầu tìm Lâm Lập Thu, phát hiện Lâm Lập Thu nghiêng đầu không biết đang nhìn cái gì, vì vậy y dừng lại, “Này!”
Lâm Lập Thu kinh ngạc một chút, theo bản năng dừng lại, “Thần kinh?”
“Cậu mới đúng.” Vương Cảnh Chi tức giận nói, ”Tôi thấy tinh thần cậu tăng ca so với bây giờ còn tốt hơn.”
Như là bị nói đúng cái gì, Lâm Lập Thu chớp mắt mấy cái, cũng không nói tiếp, trong lỗ mũi hừ một tiếng, “Đi!”
Vương Cảnh Chi càng chẳng hiểu làm sao, y cảm thấy trong lòng Lâm Lập Thu đang làm ra cái gì.
Ngày qua đi liền sớm tới buổi họp, Trương Diệu Quân mấy phút đem hạng mục gần nhất ra nói kết thúc cuộc họp.
“Bản vẽ ‘Thảm cỏ xanh’ lần trước của cậu tôi cảm thấy tháng này có thể đánh giá mười tốt.” Trương Diệu Quân lúc đi qua vị trí Lâm Lập Thu nói như vậy.
“Thật sự?” Lâm Lập Thu nâng mặt lên, má lúm đồng tiền tuấn tú càng lún sâu tỏ rõ sự vui vẻ.
Trương Diệu Quân gật gật đầu, “Điều kiện tiên quyết là phải cẩn thận điều chỉnh lại một chút.”
“Ha! Không thành vấn đề.” Người trẻ tuổi cười đáp ứng.
Vương Cảnh Chi nhíu nhíu mày, y dám khẳng định mình xưa nay chưa từng thấy Lâm Lập Thu ở trạng thái thế này.
Trước đây theo đuổi bản vẽ ưu tú đều tính chỉ tiêu, quy định cứng nhắc, cho nên mọi người ít nhiều gì cũng có chút mâu thuẫn, hạng mục lúc thường tương đối nhiều, bình thường sẽ không chủ động dành thời gian để hoàn thành bản vẽ ưu tú, Hoàng Hạo Nhiên lúc ấy cũng không bắt buộc, mấy bản vẽ trong buổi học đều là người kia giúp bọn họ điều chỉnh, tương đối trá hình gian dối.
Trương Diệu Quân lại động tay cực ít ở bản vẽ của bọn họ, thực sự nếu làm không được hắn sẽ tiếp nhận điều chỉnh một lát, sau đó đưa bọn họ vẽ lại từ đầu một lần, thế nhưng hắn sẽ không động tay với bản vẽ ưu tú mỗi tháng, chỉ đề xuất ý kiến, người ta vẫn tiếp tục sửa, mãi đến khi mình vừa lòng, Trương Diệu Quân sẽ luôn cung cấp ý kiến chuyên nghiệp.
Thời điểm gần tan tầm Quản Lăng Quân nói tạm thời có hạng mục ngày hôm nay phải xuất ra, bảo Trương Diệu Quân sắp xếp.
Trương Diệu Quân nhíu mày, “Hạng mục gì phải vội như vậy?”
“Lão Đại an bài, hạng mục của Singapore, buổi tối hôm nay bốn giờ phải quy hoạch quan trọng.” Quản Lăng Quân xoa xoa tay, có chút bất đắc dĩ, ”Cùng một công ty với DPA, một phòng làm việc khác mà thôi, cậu có biết yêu cầu của bọn họ.”
Nam nhân căng khóe miệng không nói lời nào, nhìn chằm chằm tư liệu hạng mục trên máy tính, một hồi mới nói, “Mô hình khách hàng cung cấp? Đã hoàn thành bản nháp cuối cùng sao?”
“Đúng, bọn họ nói như thế.”
Trương Diệu Quân quay đầu nói với Lâm Lập Thu, “Cậu lần trước liên lạc với DPA là bên cơ quan ở Trương Quốc đi?”
Lâm Lập Thu gật đầu, “Đúng thế, nếu liên lạc với bên Singapore không được có thể liên lạc với bên Trung Quốc. Bình thường dùng Skype để liên lạc với bên Singapore.”
“Được rồi, ngày hôm nay cậu cùng Vương Cảnh Chi làm hạng mục này, sau khi giao ngày mai có thể nghỉ ngơi.” Trương Diệu Quân nói xong kêu Vương Cảnh Chi đến, “Vương Cảnh Chi lại đây, an bài hạng mục này cho cậu.”
Vương Cảnh Chi bĩu môi, “Lại là DPA, nhìn liền đau đầu.”
Trương Diệu Quân nghe quen rồi, dùng con chuột điểm tư liệu trong máy tính, trong miệng dặn dò, “Cậu phụ trách đổ màu, Lâm Lập Thu phụ trách hậu kỳ, bản in thử đổ màu trước khi gửi khách hàng thì gửi tôi xem trước một chút, tôi cảm thấy được có thể gửi cho khách hàng. Bản in thử hậu kỳ cũng thế, trước gửi tôi xem.”
“Vậy anh không phải phải đợi rất lâu?” Lâm Lập Thu buột miệng hỏi.
Trương Diệu Quân ngẩng đầu liếc cậu một cái, tiếp tục nói, “Vậy các cậu chú ý hiệu suất của mình.”
Lâm Lập Thu cắn chặt môi không lên tiếng.
“Vương Cảnh Chi trước khi đổ màu đem cảnh tượng phóng lên , sau đó đưa Lâm Lập Thu lo phần hậu kỳ vẽ cảnh, như vậy sẽ tiết kiệm thời gian, hiệu quả có thể trước tiên chiếu theo bản vẽ tham khảo khách hàng cung cấp.” Trương Diệu Quân mở cặp vặn kiện, lần lượt đem từng bản vẽ tham khảo khách hàng lớn cung cấp, “Ừ, tấm vẽ hoàng hôn này cũng không tệ, nếu bọn họ làm cao cấp, tấm này sẽ khá lý tưởng.” Nói xong liền đem bản vẽ kia lấy ra cất các bản vẽ chuyên môn khác vào cặp văn kiện.
Tiếp đó phân phó một chút, cuối cùng hỏi, “Hai người các cậu đã hiểu chưa?”
Hai người gật gật đầu.
Trương Diệu Quân nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã bảy giờ, “Các cậu có thể đi ăn cơm xong trở lại, tôi đi trước.” Nói xong bắt đầu đứng dậy.
Lâm Lập Thu há mồm vốn hỏi hắn sao không cùng tăng ca, đem bản vẽ rời cửa, lại thấy hắn đi rất gấp, đành phải thôi.
Vương Cảnh Chi vỗ Lâm Lập Thu, “Này, ăn cái gì a, gọi thức ăn ngoài hay là đi ra ngoài ăn? Tôi sắp chết đói rồi.”
“Gọi thức ăn tới a, đi ra ngoài ăn rất lãng phí thời gian? Cậu nhanh đổ màu bản vẽ nhỏ cho tôi.” Lâm Lập Thu thúc giục, tiện tay lấy trên bàn tờ giấy gọi thức ăn ngoài, “Nhanh lên một chút, cậu muốn ăn gì?”
Vương Cảnh Chi nhìn bộ dáng lửa cháy đến nơi của Lâm Lập Thu, không nhịn được phun tào, “Cậu hoảng loạn cái gì, ngày hôm nay giao mai liền được nghỉ ngơi, cậu sớm gửi nhanh qua đống sọt ý kiến sửa chữa đến.”
Lâm Lập Thu liếc mắt một cái, “Cậu lại có thời gian chia khách hàng, từng sọt ý kiến cũng không biến thành một cái ky.”
Vương Cảnh Chi xì một tiếng.
“Còn nói nữa, anh Quân vẫn chờ bản in thử chúng ta gửi tới, cậu nhanh lên một chút.” Lâm Lập Thu cầm menu thức ăn ngoài để trước mặt Vương Cảnh Chi, “Cậu rốt cuộc muốn ăn cái gì? Tôi còn gọi điện thoại.”
“Tôi giết, cậu sao thiếu kiên nhẫn thế? Tùy tiện chọn đi.” Vương Cảnh Chi liếc nhìn menu thức ăn, “Cậu tùy tiện chọn đi, mỗi lần gọi thức ăn ngoài tôi đều không biết nên chọn gì.”
Lâm Lập Thu cầm điện thoại lên gọi thức ăn ngoài, lúc để điện thoại xuống lại bắt đầu thúc giục: “Cậu tô nhanh lên một chút a.”
Vương Cảnh Chi tùy tiện nắm được thứ gì trên bàn liền ném về phía Lâm Lập Thu, “Cậu thúc thúc thúc, thúc có thể sinh con à?!”
“Cậu muốn thì có thể sinh a!” Lâm Lập Thu ngồi ở chỗ ngồi căn bản không quản Vương Cảnh Chi ném đồ gì tới, nghiên cứu tư liệu hạng mục trước tiên chuẩn bị một chút để làm hậu kỳ.
Đợi đến khi hai người đem hạng mục giao đã làm năm giờ sáng ngày hôm sau, Vương Cảnh Chi ngáp một cái dựa vào ghế, “Trễ thế này mới giao, nói bốn giờ phải có đâu? Mẹ nó lại bị khách hàng lừa dối.”
“Khách hàng nói cậu cũng tin? Cậu còn nhỏ?” Lâm Lập Thu thuận miệng đáp, đem thành phẩm đóng gói gửi bưu kiện cho khách hàng, cậu nhìn chằm chằm từng cái ý kiến Trương Diệu Quân gửi, từ cục bộ đến toàn thể đều nằm chắc gu của khách hàng, cậu không thể không bội phục năng lực phi phàm của Trương Diệu Quân ở phương diện này, con chuột lăn xuống tin nhắc dừng lại lúc ba giờ, Trương Diệu Quân câu cuối cùng nói: “Vẽ không tồi, cùng khách hàng khai thông tốt, tận lực làm sớm về nghỉ ngơi một chút.”
“Vẽ không tồi”, đây là câu khen cao nhất Trương Diệu Quân đối với bản vẽ của cậu, người trẻ tuổi chớp mắt mấy cái, không nhịn được xem đi xem lại, cậu lẳng lặng nhếch lên khóe miệng.
Nam nhân cứ như vậy trở thành tín ngưỡng sâu sắc.