Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

chương 128: thành kim châu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Làm một bé linh chi đam mê trang trí nơi ở của mình, lại thích hưởng thụ cuộc sống, thu hoạch mỗi một lần đi ra ngoài mang đến cho nàng hứng thú trang trí rất lớn, chờ đến lúc bên trong ốc biển rực rỡ hẳn lên, mọi thứ đều kết thúc, Long Tiểu Chi mới chạy tới bên bộ bàn ghế trân châu, cầm lấy chén trà, rót một chén linh mật, đoan trang ngồi xuống, tay nâng chén sứ, lẳng lặng hưởng thụ hương vị ngọt ngào.

Hiên Khâu Thiên Giác ngồi đối diện Long Tiểu Chi, cũng bưng chén trà, chén trà mang màu xanh nhạt, hương trà tràn ngập, vẻ mặt hai thầy trò thích ý, bình yên hưởng thụ thời gian nhàn nhã hiếm có.

Long Tiểu Chi thấy Hiên Khâu Thiên Giác đang xem một bản đất bồi du ký, đột nhiên nghĩ đến mấy ngày trước Hiên Khâu Thiên Giác đã đánh với Lạc Hành Thư."Sư phụ, Lạc gia này có liên quan gì với Lạc Phong Tử không?"

Hiên Khâu Thiên Giác bưng chén trà, nhấp một ngụm, giọng nói thanh nhã thoáng vẻ trầm thấp."Nhìn từ kiếm pháp, giữa hai người có vẻ không liên quan, nhưng dưới tình huống cùng chung huyết thống, sẽ có mấy thói quen nhỏ không thể tránh né, nhất là huyết mạch truyền thừa đặc biệt của Lạc gia, khiến cho độ tinh khiết của huyết mạch luôn rất cao, Lạc Phong Tử hẳn đã sớm chuẩn bị, sau khi rời khỏi Thương An quốc thì cố hết sức ẩn núp kiếm pháp của mình, nhưng một số thói quen đến từ huyết mạch thì không dễ dàng thay đổi."

Mặc dù Lạc Phong Tử thay đổi kiếm pháp của mình, nhưng không sửa được vài thói quen nhỏ lúc sử dụng kiếm, Hiên Khâu Thiên Giác từng đánh với Lạc Phong Tử, mấy ngày trước lại đánh với gia chủ Lạc gia đương nhiệm Lạc Hành Thư, hơn nữa ép buộc Lạc Hành Thư phải công kích, dùng việc này để ohat hiện sự giống nhau trong các đòn tấn công của Lạc Hành Thư và Lạc Phong Tử, cũng bởi vì vậy, Hiên Khâu Thiên Giác phát hiện hai người đúng là có một số thói quen giống nhau đến kỳ lạ.

"Nếu nói như thế, lúc Thương An diệt quốc, huyết mạch Lạc gia đã sớm biết tin tức, chạy ra khỏi Phỉ Thúy Châu, mà Lạc Thương An thì rất có thể mang theo đầu lâu của dân chúng Thương An quốc đi Khổ Hàn Băng Hải, ý đồ đổi lấy quả đầu người để tu bổ hồn phách cho Đường Cầm, cuối cùng thất bại, Lạc Thương An không cam lòng, tiếp tục tìm kiếm phương pháp bổ hồn trong đại lục Hoàn Thần, thậm chí sau khi phi thăng, cũng không rời khỏi, cứ tìm vài ngàn năm, cho đến bây giờ, Lạc Thương An đã không còn ai biết, còn Lạc Phong Tử thì nổi tiếng đại lục Hoàn Thần." Long Tiểu Chi vừa nói, vừa cầm thìa gỗ nhỏ của mình đi múc linh mật trong lọ.

Hiên Khâu Thiên Giác đưa tay, cầm lấy thìa nhỏ của Long Tiểu Chi, tiếp tục hành động vừa nãy của Long Tiểu Chi."Đại khái là thế, lịch sử của Thương An quốc còn sớm hơn cả Linh Tịch và Hiên Khâu quốc, lúc tam đại thế lực Hoàn Thần mạnh mẽ nhất, Thương An quốc đã diệt quốc, lấy phong cách hành sự của Lạc Thương An, vì tìm kiếm phương pháp bổ hồn, rất có khả năng cũng tham dự tranh đấu năm đó."

"Cho nên lúc ban đầu ở Kính Đàm trong sơn mạch Hằng Đoạn, chúng ta mới đụng phải Lạc Phong Tử, mà Lạc Phong Tử cũng dựa vào thủ đoạn của mình lẻn vào đáy đầm Kính Đàm, xem ra năm đó ông ta cũng không lấy được chỗ tốt từ tam đại thế lực, nếu không thì bây giờ sẽ không sẽ lại đặt chân vào di tích của Cổ Mạch và Linh Tịch." Long Tiểu Chi phản ứng lại rất nhanh, xem ra kẻ liên tục dẫn dắt bước chân mọi người, không chỉ có mình Tây Tịch Nguyệt, mà có cả Lạc Phong Tử.

Bị nhốt trong thành Linh Tịch hơn trăm năm, sau đó thành Linh Tịch lần nữa truyền tống, bọn họ bị truyền tống ra ngoài, chắc hẳn Lạc Phong Tử cũng vậy, chỉ là đến giờ cũng không hiện thân, chẳng biết đi đâu, mà Nguyễn Thanh Tuyết, Hoa Vũ Lâu và tiểu Hoàng Điểu cũng không có tin tức, nghĩ đến sự điên cuồng của Lạc Phong Tử, đột nhiên Long Tiểu Chi thấy gấp gáp, nghĩ muốn nhanh về Vân Khuyết tông nhìn một cái, xem xem ba người Nhị sư huynh có trở lại Vân Khuyết tông hay không.

"Tiểu Chi không cần lo lắng, đợi thêm hai ngày nữa, xác định kết quả tỷ thí, truyền tống trận khởi động, Thương Lăng quốc sẽ không kéo dài chuyện này, dù sao trước đó Thương Chi Hề từng nói, Khổ Hàn Băng Hải rung chuyển, Bắc Cảnh triệu tập thế lực bốn phương, chuyện trọng đại như thế, Thương Lăng quốc tuyệt đối không dám trễ nãi, chỉ cần quay về Vân Khuyết tông, nếu như còn không có tin tức của ba người Thanh Tuyết, vi sư sẽ sử dụng trận pháp tìm kiếm họ."

Nghe Hiên Khâu Thiên Giác nói như thế, lòng của Long Tiểu Chi mới thoáng yên ổn xuống, mà chuyện cũng đúng như Hiên Khâu Thiên Giác dự đoán, tỷ thí kết thúc, Thương Lăng quốc xác định nhân số truyền tống trận và thời gian khởi động, mà tiểu đội Thương Lăng trở về Thương Lăng Thành một ngày trước khi kết thúc.

Khác với Đường gia thoải mái trở về, tiểu đội Thương Lăng khắp người phong trần, dáng vẻ chật vật, xem ra để rời khỏi Phỉ Thúy Châu bọn họ tốn rất nhiều sức lực, trên đường về cũng không may mắn, gặp mấy lần bão cát rất mạnh, chuyện này khiến Thương Lăng thành tiểu đội trở về cuối cùng.

Mà mọi người kiễng chân mà đợi Lạc gia nhưng lại không có tin tức, Lạc Hành Thư không biết tung tích, đệ tử Lạc gia không còn tâm tư chú ý tỷ thí, nội bộ Lạc gia đã loạn.

Trải qua vài ngàn năm truyền thừa, nội bộ Lạc gia đã phân hóa, nhưng bởi vì ích lợi mà liên luỵ lẫn nhau, dây dưa không rõ, tranh đấu của các thế lực nội bộ Lạc gia sớm đã không phải chuyện một ngày hai ngày, lần này Lạc Hành Thư mất tích, đúng lúc thành một điểm đột phá của mâu thuẫn, mấy ngày ngắn ngủi, Lạc gia đã xuất hiện xu thế phân liệt, lại bởi vì phân chia ích lợi không rõ mà thăng cấp mâu thuẫn.

Đối với sự sụp đổ của Lạc gia, thật ra trong lòng mọi người sớm đã có một chút dự đoán, tử đệ Lạc gia tính tình cao ngạo cường thế, thêm vào đó là trên vạn năm không ai có thể dao động địa vị, người Lạc gia làm việc không cố kỵ gì, đắc tội vô số người ở đất bồi Nam Cực, hết lần này tới lần khác Lạc gia không quan tâm, lần này Lạc gia gặp chuyện không may, người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi lác đác lơ thơ, bỏ đá xuống giếng lại không ít.

Mặc kệ Lạc gia thế nào, thời gian truyền tống trận khởi động ấn định vào bình minh ngày hôm sau, chủ yếu việc khởi động truyền tống trận cần dùng thời gian hấp thu linh lực, nhất là loại truyền tống trận xuyên qua địa vực reong lớn này.

Còn về nhân số, ba mươi mảnh ngọc giản truyền tống bán ra cửa hàng hoàng gia, mười mảnh ban thưởng trong trận đấu, tìm về tám mảnh từ Phỉ Thúy Châu, ngọc giản truyền tống trong cửa hàng phần lớn bị các thương nhân lớn của đất bồi Nam Cực thu mua, mười mảnh ban thưởng đương nhiên là rơi vào tay Đường gia, trong Phỉ Thúy Châu, Đường gia tìm được sáu mảnh, Thương Lăng tìm về hai mảnh, như vậy, người được chọn vào truyền tống trận cũng đại khái có thể xác định.

Thương đội là những người bôn ba giữa đất bồi Nam Cực và Nam Cảnh nhiều nhất, tiếp theo là Đường gia đạt được mười sáu mảnh truyền tống ngọc giản, sau đó là hai người Thương Lăng, trừ ra còn có mấy thế lực rải rác mua được truyền tống ngọc giản.

Sáng sớm hôm mở truyền tống trận, mọi người sớm chờ sẵn cạnh truyền tống trận, trong cả đám người, Long Tiểu Chi thấy vài bóng người quen thuộc, Thương Lăng Thương Chi Hề, An Chiêu Nhiên, Đường gia Đường Bạch Trần, Dường Ất, Lương Âm.

Lương Âm thấy Long Tiểu Chi thì lập tức tiến lên, muốn ôm một cái nhiệt liệt, cuối cùng vẫn lùi lại trong ánh mắt ôn hòa của Hiên Khâu Thiên Giác, chỉ là vỗ vỗ vai Long Tiểu Chi."Tiểu Chi, ngươi cũng quá không khách khí, lén lén lút lút để lại nhiều linh đan như vậy, ta nhận lấy, cảm ơn."

Long Tiểu Chi nhìn thấy Lương Âm cũng khá ngoài ý muốn, cảm thấy Lương Âm không giống người thích lang bạt, có thể nhìn ra Lương Âm vô cùng yêu thương mảnh đất hoàn cảnh ác liệt này, cũng không muốn rời khỏi cố thổ, không nghĩ tới Lương Âm cũng lựa chọn đi Bắc Cảnh lang bạt. Còn linh đan mà Lương Âm đã nói, đó là một chút hàng tồn của Long Tiểu Chi, còn có mấy ngày nay luyện chế cho Lương Âm sử dụng tu luyện sau này, như không có gì ngoài ý muốn, số đan được đủ cho nàng sử dụng đến Nguyên Anh kỳ

Linh đan không chỉ quý giá trong Nam Cực đất bồi, ngay cả ở đại lục Hoàn Thần cũng vô cùng trân quý, giá trị linh đan mà Long Tiểu Chi để lại đã ngang bằng với mỏ Kim Sa mà Lương Âm tặng lúc trước, bởi vì biết rõ lấy tính cách của Lương Âm thì sẽ không nhận nhiều linh đan như thế, cho nên trước khi rời đi Long Tiểu Chi mới có thể để người Đường gia chuyển giao số linh đan này.

Truyền tống trận dần dần sáng lên, trong mắt đoàn người mang theo vài phần kích động và nhiệt huyết, lần này mọi người bị truyền tống có thêm một nhiệm vụ, là đi Bắc Cảnh, hưởng ứng lời triệu tập của Bắc Cảnh.

Kể từ lúc Sơn Mạch Hoành Đoạn xuất hiện dị thường, trở nên hung hiểm khó có thể đi qua thì giao lưu giữa hai cảnh nam bắc đại lục Hoàn Thần ngày càng giảm bớt, đã nhiều năm chưa từng có lui tới nhiều, lần này Bắc Cảnh triệu tập thế lực khắp nơi, có cảm giác như một lần thực lực đọ sức giữa hai cảnh nam bắc.

Người tu chân, phần lớn không cam lòng ở dưới người khác, nhiệt huyết mạo hiểm sớm đã ngấm vào tận xương tủy, tìm kiếm đường lớn trường sinh, trải qua thế gian gian nguy, đây là sự chuẩn bị của tất cả các tu sĩ lúc vừa đặt chân lên con đường tu chân.

Trong ánh mắt chúc phúc của người thân, bằng hữu, quan hệ gia tộc, truyền tống trận bỗng nhiên sáng choang, mọi người ở trong truyền tống trận cũng biến mất không thấy, rời khỏi Nam Cực hiểm cảnh rộng lớn này.

Gần như đồng thời, một trong tứ đại chủ thành Nam Cảnh - Kim Châu thành, truyền tống trận đột ngột sáng lên, một nhóm người phong cách quần áo kỳ lạ xuất hiện trong Kim Châu thành.

Tu sĩ chịu trách nhiệm truyền tống của Kim Châu thành hiển nhiên đã sớm biết có tu sĩ truyền tống mà đến từ đất bồi Nam Cực, chỉ là vẫn bị phong cách của đoàn người khẽ rung động một cái. Đoàn người này phần lớn mặc quần áo vải thô, còn có nam tử mang xích bạc, da đều có màu mạch, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, có vẻ nhiệt tình mà hào phóng.

Lưu lượng người gần truyền tống trận rất lớn, có vài người đưa đón thân hữu ở gần truyền tống trận thấy đoàn người ăn mặc như thế thì có vẻ mở to mắt há hốc mồm, còn có nữ tử hét lên một tiếng, tránh khỏi ánh mắt bọn họ, xoay người rời đi.

Chỉ có thể nói, trao đổi giữa đất bồi Nam Cực và Hoàn Thần đại lục quá ít, tu sĩ Nam Cực đất bồi lại rất ít khi giao thiệp với Nam Cảnh, dân phong văn hóa hai miền chênh lệch quá lớn, khiến cho kể từ lúc đoàn người truyền tống lại đây, liên tục được chú ý.

Trong mắt Lương Âm lóe lên ánh sáng nhiệt tình mà sáng ngời, hiển nhiên mọi thứ trong thành Kim Châu đối với nàng mà nói đều vô cùng mới lạ."Đây chính là một trong tứ đại chủ thành Kim Châu, đúng là..."

Lương Âm còn chưa nói xong, đã bị tiếng kinh hô xung quanh cắt đứt.

"Trời ạ, là nữ tử hả?"

"Cái gì! Còn có nữ tử thế này?"

"Người ngày rõ ràng là nam tử, chỉ là giọng nói như nữ tử..."

Lương Âm "..."

Im lặng một lát, Lương Âm cười ha ha, vỗ bả vai Long Tiểu Chi."Tiểu Chi, hóa ra là ta trách lầm ngươi, ta vẫn cho là thầy trò các ngươi có chút yếu đuối, hóa ra người trong Nam Cảnh đều lớn lên thế này." Nói xong, ánh mắt chuyển sang các tu sĩ nói chuyện lúc nãy."Lão nương là đàn ông thuần khiết, không phục đến chiến, đừng rỉ rả nói âm thầm khiến người ta không thoải mái!"

Chúng tu sĩ."..." Cho nên, người này đến cùng là nam hay nữ?

Long Tiểu Chi yên lặng giải oan thay sư phụ và sư huynh nhà mình, sư phụ và sư huynh đều là người tám thước có thừa, thân hình cao lớn, mà ngay cả Hoa Vũ Lâu tuổi nhỏ nhất, mấy năm gần đây cũng cao rất nhanh, nhìn rất có cảm giác an toàn. Nhưng mà so với Lương Âm thân cao tám thước khắp người da thịt, giống như ngọn núi, hình như cũng khá gầy yếu.

_Hết chương _

Truyện Chữ Hay