Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

chương 120: đường cầm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nữ nhân Tây Tịch Nguyệt này thông minh đến đáng sợ, cũng tỉnh táo đến đáng sợ, tới bây giờ Long Tiểu Chi còn nhớ rõ Tây Tịch Nguyệt thiếu chút nữa bị Cổ Trục Thủy một đao chém ngang lưng, nhưng dưới tình huống bị xé bụng, chẳng những nữ nhân này tính kế Y Vũ, hơn nữa còn né tránh bọn họ truy tung, nghĩ kĩ lại, đây đã là lần thứ hai Long Tiểu Chi chịu thiệt vì Tây Tịch Nguyệt, Long Tiểu Chi mài mài răng sữa của mình, thật muốn cắn người!

Mặc dù Tây Tịch Nguyệt cứ thế biến mất trước mắt bọn họ, nhưng đoàn người lại không có cách nào mà đuổi theo, công kích của áo vàng nữ tử đã tới, mấy người phát hiện rất nhanh, tu vi nữ tử áo vàng rất cao, mơ hồ có dấu hiệu đột phá Hóa Thần kỳ, hơn nữa bất kể hậu quả, một lòng chỉ muốn đánh giết bọn họ mà không hề phòng thủ.

Trừ việc đó ra, năng lực của đám quỷ quái trong Thương Càn cung không tệ, hơn nữa ăn ý đến đáng sợ, bọn họ thậm chí biết chuyển đổi vị trí cho nhau, khiến người ta hoài nghi có phải những quỷ quái này còn có trí tuệ hay không.

Muốn đánh bại nữ tử áo vàng cũng không khó, dù sao có Hiên Khâu Thiên Giác ở đây, nhưng Hiên Khâu Thiên Giác chỉ là né tránh, sau đó mượn bộ pháp huyền diệu trong nháy mắt chạy vào Thương Càn cung, Mặc Bạch cũng theo sát phía sau, quăng Thương Chi Hề và An Chiêu Nhiên ngoài cửa.

Lúc Hiên Khâu Thiên Giác và Mặc Bạch bước vào trong nội cung, nữ tử áo vàng phẫn nộ gào thét, tiếng thét kia bén nhọn mà khàn khàn, vô cùng quỷ dị, nữ tử áo vàng lập tức quay lại ngăn cản Hiên Khâu Thiên Giác, nhưng tất cả quỷ quái Thương Càn cung đều ngăn tại cửa, kéo lại bước chân hai người Thương Chi Hề.

Bởi vì tranh đấu lúc trước, tất cả quỷ quái đều tụ tập ở gần cửa cung, việc này cũng khiến phía trong Thương Càn cung thông suốt, nguyên tắc của Thương Càn cung khá bình thường, lại vô cùng hoa mỹ, ngay cả gạch đá dưới chân cũng là linh quáng thượng đẳng, hai người Hiên Khâu Thiên Giác chạy vào chính điện Thương Càn cung, tốc độ cực nhanh, đảo mắt đã qua nửa, mà hình bóng nữ tử áo vàng chợt lóe, đã cản trước mặt bọn họ.

Con ngươi đen của nữ tử áo vàng chẳng biết lúc nào đã biến thành màu đỏ diễm lệ, vô cùng bắt mắt trong đêm tối, bản thân nữ tử không sử dụng vũ khí gì, nhưng lực sát thương móng tay của nàng rất lớn, ngăn trước hai người, hai tay nữ tử đặt xuôi bên người, móng tay bén nhọn, mơ hồ chớp sáng ánh màu đỏ sậm, chỉ nghe nữ tử dùng giọng nói khàn khàn."Đi... ra..."

Hình như đã lâu rồi nữ tử không nói chuyện, giọng nói không lưu loát, nghe rất khó chịu, nhưng nữ tử lại hết sức cố chấp lại nói một lần."Đi đi..."

Nữ tử không có công kích trước khiến Hiên Khâu Thiên Giác có vài phần ngoài ý muốn, ở vườn hoa cũng vậy, nữ tử áo vàng này chỉ kéo bọn họ lại, không công kích, mắt Hiên Khâu Thiên Giác lạnh lẽo, lẽ nào nữ nhân này nhìn thấu tu vi của hắn, biết rõ mình không địch lại, cho nên mới kiêng kỵ như vậy.

"Đi đi... Trong đó không có... Ngọc Bích... Khí linh..." Nữ tử không lưu loát nói ra, đôi mắt đỏ không chớp, vừa cảnh giác vừa sợ hãi nhìn chằm chằm vào Hiên Khâu Thiên Giác.

"Vậy khí linh kia ở đâu?" Hiên Khâu Thiên Giác hỏi, nữ nhân này biết rõ bọn họ đang tìm cái gì.

Nữ tử kia không cử động cũng không trả lời, hình như đang rối rắm, nhưng do dự này khiến Hiên Khâu Thiên Giác biết rõ, nữ nhân này là biết rõ chỗ ở của khí linh Phỉ Thúy Châu.

Nữ tử cũng không do dự quá lâu, bởi vì gần cửa cung đột nhiên bùng nổ ánh lửa, lập tức vang lên vô số tiếng kêu khóc kêu thảm thiết, Hiên Khâu Thiên Giác xoay người lại nhìn lại, Thương Chi Hề và An Chiêu Nhiên sắc mặt có vài phần lạnh lẽo, giải quyết xong những quỷ quái kia, không chỉ thế, sau khi tiến vào Thương Càn cung, hai người còn đánh vài mảnh ngọc giản vào cửa cung, bên ngoài cửa cung, những quỷ quái kia lập tức không dám tiến lên.

Đối xử với Thương Chi Hề và An Chiêu Nhiên hiển nhiên nữ tử không có khách khí như vậy, quỷ quái chết hầu như không còn, một mình nữ tử lẻ loi nhào tới, móng nhọn lóe lên ánh đỏ, tốc độ cực nhanh.

Đảo mắt ba người đã đánh vào nhau, sau khi đôi mắt nữ tử biến đỏ, lực công kích càng mạnh, dưới công kích mãnh liệt như thế, Thương Chi Hề cũng không còn cách nào che giấu tu vi, vốn dĩ hắn không phải Kim Đan kỳ, mà là tu sĩ Xuất Khiếu sơ kỳ, cộng thêm một An Chiêu Nhiên Hóa Thần trung kỳ, thế nhưng cũng chỉ đánh ngang với nữ tử áo vàng, xem ra, tu vi của Tây Tịch Nguyệt đã chạy trốn cũng sẽ không quá thấp.

Tình hình chiến đấu giằng co như thế duy trì liên tục một lát, thấy Hiên Khâu Thiên Giác quả thực không có ý ra tay tương trợ, mà chỉ đứng một bên thản nhiên quan sát, Thương Chi Hề không thể không cúi đầu xin Hiên Khâu Thiên Giác giúp đỡ."Về chuyện Thương Lăng giấu giếm, nếu tiền bối muốn biết, vãn bối có thể nói hết, còn mong tiền bối có thể ra tay cứu giúp."

Bản thân tiểu đội Thương Lăng là hoàng thất Thương Lăng, vậy vốn có rất nhiều bí ẩn, tỷ như khắc chế quỷ quái, tỷ như hiểu kết cấu Thương Càn cung như lòng bàn tay, trước ứng đó khi trả lời Hiên Khâu Thiên Giác, Thương Chi Hề trả lời rất có kỹ xảo, hắn biết rõ đối mặt với người như Hiên Khâu Thiên Giác, nói láo nhất định sẽ bị nhìn ra, cho nên có chỗ nói thật, có chỗ cắt câu lấy nghĩa, có chỗ chuyển dời trọng điểm, thực hư nửa nọ nửa kia.

Dưới tình huống như vậy, Thương Chi Hề tin rằng, cho dù là người cơ trí cỡ nào cũng khó phân biệt thực hư, nhưng là khiến hắn không nghĩ tới, hình như Hiên Khâu Thiên Giác xem hắn như trò cười, phán đoán chuẩn xác vị trí Thương Càn cung, tâm mưu tính toán này, cũng không biết là ai đùa bỡn ai.

Hiên Khâu Thiên Giác nghe vậy khẽ mỉm cười, Thương Chi Hề lại vô thức lạnh gáy, còn chưa suy nghĩ cẩn thận cảm giác không ổn này đến từ nơi nào, đã nghe Hiên Khâu Thiên Giác dùng giọng ôn hòa như trước nói ra."Nếu bản tôn đã đến nơi này, còn có chuyện gì bản tôn không biết rõ, Thương Lăng khó tránh đánh giá mình quá cao."

"Không thể nào!" Thương Chi Hề không tin, vừa tránh né công kích của nữ tử áo vàng, vừa cẩn thận nhìn Hiên Khâu Thiên Giác một cái, từ trước đến nay đất bồi Nam Cực chưa từng có nhân vật như thế, cho nên người này tuyệt đối là tu sĩ ngoại lai, mới tìm hiểu Phỉ Thúy Châu thời gian gần đây, sao có thể biết bí mật giấu giếm vài ngàn năm này, nhất định Hiên Khâu Thiên Giác đang gạt hắn, Thương Chi Hề nghĩ như vậy, nam nhân này quá gian xảo!

Hình như Hiên Khâu Thiên Giác lại như mất đi hào hứng nói chuyện, đưa tay sờ sờ bé con trong lòng ngực của mình, bé con lập tức theo thói quen dùng đầu mình cọ vào lòng bàn tay Hiên Khâu Thiên Giác."Đi thôi, xem ra trong Thương Càn cung không có vật chúng ta cần, đi thôi."

Nữ tử áo vàng đang công kích hơi dừng lại, nàng hiểu Hiên Khâu Thiên Giác đang nói cho nàng nghe, sau đó lại điên cuồng công kích Thương Chi Hề cùng An Chiêu Nhiên.

Thấy Hiên Khâu Thiên Giác xoay người đi khỏi Thương Càn cung, Thương Chi Hề vừa kinh ngạc, vừa bối rối, vì sao Hiên Khâu Thiên Giác không dò xét thực hư hắn dự đoán mà không chút lưu luyến xoay người, hình như bọn họ không có hứng thú gì với bí mật Thương Lăng che giấu.

"Chiêu Nhiên ngươi cản nàng!" Thương Chi Hề nói xong, An Chiêu Nhiên lập tức hiểu ý, đánh một ngọc phù vào người, tu vi tăng vọt trong nháy mắt, mặc dù không thể dựa vào sức một mình bắt giữ nữ tử, nhưng giữ nàng lại thì không có vấn đề.

Thương Chi Hề thấy vậy không dám trễ nãi chút nào, lúc nhảy lên đã biến mất tại chỗ, chạy vào Thương Càn cung.

Không có trở ngại, ba người Hiên Khâu Thiên Giác đến chính điện rất nhanh, vừa bước vào cửa điện, trong nháy mắt Thương Càn cung đã sáng lửa, ánh lửa sắc màu ấm chiếu rọi Thương Càn cung như óng ánh trong suốt, giống như một viên bảo thạch màu vàng kim, trở thành ánh sáng suy nhất trong bóng tối.

Bởi vì có người đến, kéo theo gió nhẹ nhẹ nhàng thổi qua những sợi mành đỏ trong điện, trong Thương Càn cung đầy vẻ diễm lệ màu đỏ, như tân phòng ngày đại hôn, càng đi vào, ba người phát hiện, đây không phải là cảm giác sai, nến đỏ trên bàn, mành đỏ tẩm cung, khắp nơi đều tràn ngập vui mừng.

Đi qua chính điện, ba người đi đến nội điện Thương Càn cung, cũng là chỗ nghỉ ngơi, nội điện cũng bị sắp xếp như mới tân hôn, mọi nơi đều là màu đỏ yêu dã, như ánh lửa nhiệt tình, nhiệt tình đến sắp bùng cháy mọi thứ.

Trong điện không có ai cả, một bình phong khổng lồ màu đỏ thắm nửa chạm rỗng ngăn cản tầm mắt của mọi người, xuyên qua khe hở bình phong, có thể thấy mơ hồ màu đỏ diễm lệ sau tấm bình phong.

Ba người cẩn thận vòng qua bình phong, cảnh tượng sau tấm bình phong cũng hiện ra rõ ràng trước mắt ba người, mượn nến đỏ sáng ngời, giường long phượng treo đầy dây đỏ chiếm hơn nửa không gian, dây đỏ phất phơ, bóng người trên giường có vài phần mông lung như không thật.

Hiên Khâu Thiên Giác trầm tư một lát, khẽ gật gật đầu với Mặc Bạch, Mặc Bạch lập tức đi lên, lấy kiếm đẩy màn lụa đỏ ra, treo mành giường làm như dây đỏ cạnh giường, lột bỏ mạng che mặt, một dung nhan xinh đẹp hiện lên trước mắt.

Đó là một nữ tử, mặc đỏ đồ cưới thẫm, da trắng như tuyết, hai mươi tuổi hoa, dung mạo điềm tĩnh, giữa một mảnh đỏ thẫm, nữ tử dường như đang ngủ say trong một ngọn lửa màu đỏ trong, diễm lệ, yên tĩnh mà dịu dàng.

Khiến người ta ngạc nhiên là là, dung mạo nữ tử y đúc nữ tử áo vàng ngăn cản bọn họ, chỉ là nữ tử áo vàng có thêm vài phần bén nhọn ngang ngược, mà nữ thi áo đỏ trên giường lại hết sức yên tĩnh, dịu dàng.

"Đây là Đường Cầm? Vậu ngoài điện là ai? Chẳng lẽ là khí linh?" Long Tiểu Chi sờ cằm nhỏ, quả thực, Đường Cầm sớm đã chết mất, trong Thương An quốc này cũng không còn người sống, mặc dù nữ tử áo vàng ngoài điện khá quỷ dị, nhưng trên người nàng quả thực có sinh khí, hơn nữa rất tràn đầy, cho nên là vật có sinh mạng, thật chẳng lẽ là khí linh Phỉ Thúy Châu?

Sau lưng ba người, Thương Chi Hề lặng lẽ ẩn núp trong bóng tối thấy thế, mắt lóe lóe, lặng yên không một tiếng động biến mất.

Sau khi Thương Chi Hề biến mất, Hiên Khâu Thiên Giác mới sờ sờ đầu Long Tiểu Chi, sau đó chỉ chỉ tay của nữ thi áo đỏ nắm lại đặt trên bụng, áo bào rộng thùng thình được người ta tỉ mỉ xếp lại, không khiến người ta cảm thấy hỗn loạn, mà trên tay nữ tử cầm một cây lược gỗ màu đỏ.

Bởi vì màu sắc cây lược gỗ và giống đồ cưới, như không nhìn kỹ thì rất dễ bỏ qua, Long Tiểu Chi nhìn cây lược gỗ, trong xẹt qua mắt to kinh ngạc."Sư phụ nói là, nữ tử áo vàng là cây lược gỗ này sao?"

"Đúng vậy, vật tu sĩ yêu mến, nếu trải qua thời gian lâu dài, rất dễ dàng có được tình cảm, nếu cây lược gỗ này là vật Đường Cầm yêu thích khi còn sống, cây lược gỗ có cơ duyên, có linh tính, linh lực trong thành Thương Anh lại đầy đủ, biến hóa vài ngàn năm, hóa hình cũng không ngoài ý muốn."

Trước đó bị nữ tử áo vàng ngăn cản hai lần, mà nữ tử áo vàng cũng không có tùy tiện công kích, trừ việc tu vi chênh lệch quá nhiều, còn vì sợ hãi trời sinh với bách thảo vương, đây là thiên tính không thể mất đi, chỉ là khiến Hiên Khâu Thiên Giác ngoài ý muốn là, cây lược gỗ này lại có thể cảm nhận được uy áp của hắn, hơn nữa nửa linh nửa yêu, nếu không phải nhìn thấy bản thể cây lược gỗ, thì ngay cả mình cũng không thể xác định thân phận của nàng, nữ tử áo vàng đúng là khí linh, lại không phải khí linh của Phỉ Thúy Châu.

Tác giả có lời muốn nói: cảm ơn lễ vật, tưới và chấm điểm mọi người ~~ tấn giang trừu không muốn không muốn, lão Hiên vốn cũng không tăng lực, suy tính có nên đổi không, không biết có thể tìm sư phụ chi trả hay không, nếu không đại sư huynh cũng được, hình như hơi khó khăn, ~ thôi, vẫn là trừ tiền lương của Tiểu Chi đi...

Truyện Chữ Hay