Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

chương 106: đành phải bán manh*

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

manh, mượn từ ‘moe’ của tiếng Nhật, nghĩa là đáng yêu; bán manh hay bán moe đều có nghĩa là ‘giả vờ dễ thương, đáng yêu’

Thân thể Hào Liễu vô cùng khổng lồ, cho nên thân thể vỡ vụn khiến rất nhiều người tránh cũng không thể tránh, nhưng cũng may chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, tràng gió tanh mưa máu này đã kết thúc.

Phần lớn tu sĩ của đất bồi Nam Cực đều lựa chọn thể tu, bởi vì hoàn cảnh của đất bồi Nam Cực vô cùng ác liệt, linh lực ít ỏi, đương nhiên trong hoàn cảnh linh lực căn bản không thể duy trì tâm pháp đạo tu vận chuyển, thể tu lên cấp rất khó khăn, nhưng bản thể lại cường hãn, dưới tình huống cùng giai thì trừ kiếm tu, những tu sĩ khác rất khó chống lại thể tu.

Có điều thể tu cũng có nhược điểm của thể tu, chính là có vẻ khá cứng nhắc so với đạo tu, giống như hiện tại, ở trong tầng lầu này, trừ vài đại gia tộc có đạo tu, cơ hồ tất cả thể tu đều cả người chật vật, bị máu màu xanh lá cây hoặc màu đỏ ngâm đầy người, dù sao thịt vụn có thể ngăn, nhưng chất lỏng thì không có cách nào.

Hình tượng như thế, cho dù là Lương Âm rất tùy tiện, cũng không nhịn được nhíu mày, sốt ruột khó nén muốn rửa mặt một phen, nhưng tư nguyên nước của đất bồi Nam Cực vô cùng trân quý, có thể tưởng tượng, giá cả một lần rửa sạch này tất nhiên không thấp.

Khắp mọi nơi, tiếng khóc ròng ấm ức, tiếng chửi rủa táo bạo, còn có tiếng oán hận không chịu nổi không ngừng vang lên. Trưởng giả Lạc gia Lạc Giang Hách khẽ trừng mắt, phất tay, ý bảo mấy đệ tử tiểu bối còn lại đi đưa tránh bụi phù."Bởi vì việc riêng của Lạc gia mà liên lụy chư vị, Lạc mỗ cảm thấy vô cùng bất an, do dó đưa tránh bụi phù lên, rồi sẽ cho đệ tử mang lễ mọn đến cửa tạ lỗi, nhưng mà! Cũng mong chư vị hiểu, chuyện gì có thể nói, chuyện gì không thể nói!"

Qua một trận tắm máu, mặt mày mọi người xanh xao, chiêu đánh một gậy cho một quả táo của trưởng giả Lạc gia này cũng khiến mọi người hiểu, đây là áy náy của Lạc gia, cũng là cảnh cáo của Lạc gia, nếu như Lạc gia hiếu thắng cứng rắn đến cùng, không thế lực nào ở đây bằng lòng cứng đối cứng, dù sao, đắc tội Lạc gia trong đất bồi Nam Cực, quả thật không phải cử chỉ sáng suốt.

Cho nên rất nhanh, mọi tiếng oán hận lập tức biến mất, có tu sĩ phản ứng nhanh đã tiến lên trước chắp tay hành lễ."Lạc tiền bối nặng lời, Quý gia ta sẽ thủ khẩu như bình với chuyện hôm nay, không lộ ra một chữ."

"Không sai, ta cũng không phải là người nhỏ mọn, cửa hàng Tinh Sơn chúng ta cũng như thế."

Có người dẫn đầu, tiến lên thái độ biểu lộ rõ ràng thì dĩ nhiên có càng ngày càng nhiều người, hơn nữa tỏ thái độ xong, Lạc gia cũng không ngăn cản bọn họ rời đi, mọi người lập tức nhanh chóng rời khỏi Lưu Kim các, để tránh xảy ra tình huống ngoài ý muốn gì nữa.

Người trong Lưu Kim các càng ngày càng ít, nhưng có người rời khỏi, cũng có người đi vào, trưởng giả Lạc gia cũng không thèm để ý, dù sao vừa nãy ông ta đã nói rất rõ ràng, chắc hẳn không có ai bất chấp đắc tội Lạc gia, chỉ vì cơn khoái trá miệng lưỡi nhất thời.

Sau khi nhiều người rời khỏi, có vài bóng dáng không động đậy thì có vẻ khá bắt mắt, những người này đa phần là người của Đường gia, còn có mấy người mặc hoa phục, sau cơn hỗn loạn vừa nãy không có một tia chật vật, Lạc Giang Hách nhìn ra thân phận mấy người này phi phàm, hẳn là người của hoàng thất Thương Lăng, trừ đó ra, còn có một người rất dễ chú ý, là nam tử áo trắng một câu nói toạc ra thân phận Hào Liễu trước đó.

Giữa cảnh máu thịt đầy đất, hắn vẫn không vương bụi trần, tóc dài như lụa, khí chất thanh nhã đối lập rõ ràng với vết máu dưới chân, giống như tiên nhân lạnh nhạt đứng trong địa ngục đỏ thẫm, hắn chính là ánh sáng rực rỡ duy nhất của nơi này.

Lương Âm đứng ở Hiên Khâu Thiên Giác bên cạnh bị xem nhẹ hoàn toàn, bất mãn hừ lạnh một tiếng, nhưng không có mở miệng nói chuyện.

"Vị... Đạo hữu này, chẳng biết có thể cho Lạc gia chút tình mọn, quên chuyện hôm nay không?" Lạc Giang Hách mò không chuẩn thực lực của Hiên Khâu Thiên Giác, cuối cùng vẫn còn mở miệng trước, hơn nữa do dự một lúc rồi dùng đạo hữu tương xứng, có ý đặt nam tử áo trắng này ngang hàng với mình, nếu như người này biết điều, sẽ phải thuận theo bậc thềm của ông ta mà đi xuống.

Nhưng trên đời luôn có vài người không trong kế hoạch như vậy, nam tử áo trắng cũng không để ý đến Lạc Giang Hách, mà là đưa tay chọc chọc tà áo của mình, Lạc Giang Hách tập trung nhìn lại, mới thấy chỗ tà áo nam tử có một cục u, hình như bên trong có vật gì đó.

Cái cục u đó bị nam tử áo trắng duỗi tay chọc một lát, cũng không bò ra ngoài như ý của nam tử, mà là chậm rì xê dịch vào trong, tiếp tục làm ổ trong đó không động đậy.

Giọng nói nam tử ngậm tràn đầy cưng chiều và vui vẻ."Tiểu Chi đi ra được không? Vi sư không cười con."

Trong lòng không có động tĩnh, hình như bé con muốn giả chết đến cùng, Hiên Khâu Thiên Giác tiếp tục đưa ngón tay chọc chọc, bé con lại xê dịch, Hiên Khâu Thiên Giác kiên nhẫn lại chọc tới, hình như bé con thấy hơi phiền, cách tà áo dùng hai cái tay ngắn ngủn đẩy ngón tay của Hiên Khâu Thiên Giác, rõ ràng biểu đạt hàm ý từ chối của mình.

Lương Âm liên tục lưu ý đến tà áo của Hiên Khâu Thiên Giác, mỏi mắt mong chờ, nhưng bé con đã làm ở trong đó, không chịu đi ra, nội tâm Lương Âm lập tức như có một con mèo đang không ngừng cào cào.

Trêu chọc không có kết quả, Hiên Khâu Thiên Giác hiểu ra, hẳn là bé con kiêu ngạo đang thẹn thùng, thân là yêu linh, nhưng lại sợ sâu, bé con cực lực muốn che giấu, cho nên làm ra vẻ vô cùng trấn định, cho đến lúc thân thể Hào Liễu bị đập tới, bé con mới thét chói tai, dùng hai cặp chân ngắn đẩy đầu chui vào chính trong lòng mình, hàng động vô thức tìm kiếm che chở này của Long Tiểu Chi khiến Hiên Khâu Thiên Giác vô cùng hưởng thụ, trái tim mềm mại đến sắp tan ra.

Thấy người đã đi gần hết, Hiên Khâu Thiên Giác cũng cất bước chuẩn bị rời đi, bởi vì trên mặt đất này trải rộng máu thịt, cho nên trực tiếp vận linh lực, bay bổng lướt qua mảng lớn huyết sắc này, còn không quên dùng mọt tay nhấc Lương Âm bên cạnh lên.

Mắt thấy Hiên Khâu Thiên Giác nhẹ nhàng rơi xuống đất, nhìn cũng không nhìn mình, ngược lại thong dong đi tới cầu thang, Lạc Giang Hách lập tức thấy xấu hổ vì bị xem nhẹ."Chậm đã, vị này nghe không hiểu điều Lạc mỗ nói sao? Thề trước, mới được đi!"

Bởi vì tức giận, vốn là chỉ là một lời hứa hẹn, giờ trực tiếp biến thành thề, trong đó không thiếu hiềm nghi ỷ thế hiếp người, nhưng cũng không thiếu ý thăm dò của Lạc Giang Hách.

Lương Âm sớm đã nén giận lâu ngày lập tức như một cây pháo đốt bị đốt."Hạng người ra vẻ đạo mạo, làm cũng đã làm, chẳng lẽ còn sợ người ta nói sao? Lão nương không chỉ muốn nói, còn muốn cho mọi người biết hết, thế nào? Có phải Lạc gia vênh váo hung hăng muốn lập tức giết ta diệt khẩu không!"

Trong mắt Lạc Giang Hách xuất hiện sát ý, bao nhiêu năm nay, thân là trưởng lão Lạc gia, chưa có ai dám làm càn trước mặt ông ta như vậy, nhưng Lương Âm dùng một câu nói rõ mọi chuyện, ngược lại khiến ông ta không thể lập tức hạ sát thủ, chỉ có thể tận lực xoa dịu."Sao bạn nhỏ này lại có thành kiến với Lạc gia như vậy chứ, không phải Lạc gia muốn phủ nhận chuyện này, chỉ là hy vọng chuyện này dừng lại mà thôi."

Không thể không nói, nếu Lạc Giang Hách đã có thể trở thành trưởng lão của Lạc gia, trừ thực lực của bản thân, thì dương nhiên khả năng khéo đưa đẩy lõi đời cũng không yếu, vài ba câu đã thay đổi cục diện lại, quy kết thái độ của Lương Âm là thành kiến, quy kết hành động hôm nay là bảo vệ bổn gia, khiến người ta tìm không ra sai lầm gì.

Luận xảo ngôn thiện biện luận, mười Lương Âm cũng đánh không lại một Lạc Giang Hách, nhưng đặc điểm lớn nhất của loại người toàn cơ bắp như Lương Âm là không cong cong quẹo quẹo theo ngươi, chỉ đi theo con đường mình nhận định.

"Lão nương có thành kiến thì sao, ngươi chặn được miệng dân chúng, nhưng không có quyền không chế lòng người, lão nương nhìn thấy Lạc gia các ngươi là ngứa mắt, Lạc trưởng lão ra tay hào phóng, không biết có linh dược trị liệu bệnh này không?"

Lạc Giang Hách "..."

Bầu không khí lập tức lúng túng xuống, Lạc Giang Hách giỏi về chu toàn trong các thế lực, tự xưng sở trường của mình là nhìn mặt mà nói chuyện, phỏng đoán lòng người, nhưng hôm nay lại bị một nữ tử làm nghẹn tới nói không ra lời, trong lòng vô cùng bị đè nén.

Hết lần này tới lần khác còn có người cảm thấy nghẹn khuất này còn chưa đủ, lúc Lạc Giang Hách suy tư nên trả lời như thế nào, tà áo trước ngực nam tử áo trắng kia đột nhiên mọc ra một cái đầu nhỏ, bé con còn chưa lớn bằng bàn tay, một khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm, mình mềm mại đáng yêu, lại lại mang theo vài phần trẻ trung của thiếu niên, tinh xảo khiến người ta không dời mắt được.

Mấy ngày trước vòng tay ảo giác được Hiên Khâu Thiên Giác dung luyện một lần nữa, bỏ thêm linh ngọc như ý, rèn ra thuộc tính như ý, cho nên lần này Long Tiểu Chi biến nhỏ lại cũng không bị lộ, hiện thời bé con vẫn giữ dáng vẻ thiếu niên, chỉ là này bé con nhỏ xíu nhìn có vẻ sống mái khó phân biệt, vô cùng đáng yêu.

Bé con nằm trong cổ áo Hiên Khâu Thiên Giác, nghiêm trang mở miệng."Sư phụ, vị... nữ tráng sĩ này nói có lý, không nói cái khác, chỉ vì thái độ của Lạc trưởng lão này là khiến người ta không thích rồi, sư phụ chúng ta đừng chọn bọn họ nhé."

"Phốc! Ha ha, nữ tráng sĩ..." Long Tiểu Chi vừa dứt lời, trong những người mặc hoa phục an nhàn đứng ngoài quan sát có một nam tử phun cười ra tiếng, tiếng cười không ngừng.

Nhưng nam tử mới vừa cười vài tiếng, thì thấy ánh mắt vị nữ tráng sĩ kia sáng lên, thẳng lưng nói."Xưng hô này không tệ, lão nương thích."

Tiếng cười lập tức im bặt đình chỉ, trong nháy mắt biến thành ho khan, đối với chuyển ngoặt thế này, nam tử hoa phục kia cũng bất ngờ.

Long Tiểu Chi thưởng cho Lương Âm một ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy, sau đó tiếp tục nghiêm trang mở miệng."Hơn nữa vị trưởng lão này thế nhưng dám xưng hô sư phụ vì đạo hữu, hiển nhiên tâm tính quá cao, không coi ai ra gì, còn dám mượn danh dự bảo vệ Lạc gia, ép người khác thề, hành động này quả thực khiến người ta phỉ nhổ, chẳng trách nữ tráng sĩ sẽ chán ghét, mặc dù tuổi đồ nhi còn bé, lại biết danh dự gia tộc không phải chỉ dựa vào chèn ép là bảo vệ được, mà là phải dùng nghĩa cử cao đẹp tích lũy nhiều năm mới có được, sư phụ, Tiểu Chi nói đúng không?"

Một phen ngôn luận của bé con mạch lạc rõ ràng, nói rõ hành động của Lạc Giang Hách, hơn nữa cho Lạc gia một oai phủ đầu, nghe ý tứ của nhóc này thì xưng hô của Lạc Giang Hách với sư phụ hắn là cử chỉ vô lễ, đến tột cùng tu vi của nam tử áo trắng này là gì? Thế nhưng còn trên trưởng lão Lạc gia, đất bồi Nam Cực không có nhân vật số một thế này, nhìn vào quần áo, hình như là người ngoại lai.

Hiên Khâu Thiên Giác đưa thay sờ sờ cái đầu nhỏ của Long Tiểu Chi, vui vẻ nhẹ nhàng."Nếu lời nói Tiểu Chi là đúng, tới đây trước, nghe nói danh tiếng Lạc gia, vốn đang có ý làm quen, bây giờ nhìn lại, xem ra hành động lần này cũng không phải cử chỉ sáng suốt."

Chung đụng lâu như thế, sao Hiên Khâu Thiên Giác lại không đoán ra suy nghĩ của Long Tiểu Chi, rõ ràng nhóc con này đang muốn lừa trưởng giả Lạc gia một chút. Trong tỷ thí sau đó, hai người sớm có dự định gia nhập thế lực Đường gia, nhưng theo những lời hôm nay, sẽ quy chụp nguyên nhân hai người gia nhập Đường gia lên người trưởng giả Lạc gia, nếu như sau này hai người Hiên Khâu Thiên Giác giúp Đường gia giành thắng lợi, liệu Lạc gia có trách phạt vị trưởng giả này không?

_Hết chương _

Truyện Chữ Hay