Long Kỳ Thiên thở dài một hơi, vết thương trên người truyền đến cảm giác đau đớn, hắn muốn đứng lên nhưng không có biện pháp, ngược lại còn bị ngã xuống, đau đớn tăng gấp bội, hắn phải cắn chặt răng để không phát ra tiếng than, biểu tình cực kỳ rắn rỏi.
Vẻ ngoan độc trong đôi mắt của Thượng Quan Lưu Ý vẫn không hề tiêu giảm, thân ảnh chật vật của Long Kỳ Thiên phản chiếu trong con ngươi màu hổ phách. Khóe miệng y khẽ nhếch, phát ra một tiếng khinh thường chế nhạo, mặt khác y lại không tài nào lý giải được sự khó chịu ở trong lòng, tâm tình vô cùng buồn bực, càng tức giận lại càng muốn giết người.
Thượng Quan Lưu Ý bắt đầu vận công chống lại luồn chân khí mà Thông Thiên lão quái đang đưa vào cơ thể, y tuyệt đối không cần đến sự giúp đỡ của những người có quan hệ với họ Long.
Long Tại Uyên thần tình phức tạp nhìn Thượng Quan Lưu Ý, thiếu niên này cùng với người hắn yêu có quan hệ máu mủ, thậm chí còn có vài phần giống với tiểu hài tử trong trí tưởng tượng của hắn. Tính tình của y quả thật giống cô cô của y như đúc, không chịu nói lý, chưa suy xét kỹ càng đã khăng khăng buộc tội người khác.
"Thiên nhi, tay chân của con sao rồi?" Long Tại Uyên bởi vì trúng độc nên không thể cử động, hắn lại đang ngồi quay lưng về phía Long Kỳ Thiên, không nhìn thấy được tình trạng của con trai, trong lòng vô cùng sốt ruột.
Long Kỳ Thiên một tiếng cũng không kêu la, hắn cắn răng gượng cười, tựa hồ không biết buồn cũng chẳng biết đau, khí phách kiên cường càng làm tôn lên nét anh tuấn.
"Không chết được đâu cha." Long Kỳ Thiên nói. Mặc dù giờ khắc này hắn thật muốn đứng lên sau đó đi tới bên cạnh Thượng Quan Lưu Ý. Đáng tiếc chuyện đó là không có khả năng. Võ công hơn hai mươi năm đều mất hết, từ nay về sau hắn sẽ trở thành phế nhân, nghĩ đến đó trong lòng lại dâng lên một cỗ chua xót.
Thượng Quan Lưu Ý quay mặt đi, y không chịu nổi ánh mắt trần trụi của người nam nhân trước mặt, nhịn không được lên tiếng mỉa mai. "Ngươi đã thành phế nhân rồi còn muốn nói gì nữa?"
"Ta hiểu được nỗi thống hận của ngươi, thảm án năm đó..."
"Ngươi thì biết cái gì?" Thượng Quan Lưu Ý tâm tình kích động quát lên. "Ngươi có người nhà thương yêu, hai mươi mấy năm qua cuộc sống tiêu dao khoái hoạt, ngươi hiểu được bao nhiêu? Có thể bái thiên hạ đệ nhất cao thủ làm sư phụ, dễ dàng luyện được một thân võ nghệ cao cường, ngươi làm sao hiểu được nỗi thống hận trong lòng ta? Ngươi có biết hai mươi mấy năm qua ta phải sống như thế nào hay không?"
Nghe những lời này, Mục Thanh Mục Bạch và đám người của Thần Tuyết Cung đều thoáng run rẩy, thân thể phảng phất như rơi vào giữa hàn đàm, ý thức chìm sâu vào địa ngục! Thần sắc vô cùng khó coi.
Long Kỳ Thiên cũng giật mình, biểu tình của Thượng Quan Lưu Ý như vậy càng khiến hắn yêu thương. Hắn thật không dám tưởng tượng cái cảm giác mỗi ngày đều phải chống chọi lại với hàn độc đến tột cùng có bao nhiêu đau đớn, nhưng Thượng Quan Lưu Ý đã phải cố gắng vượt qua tất cả để có thể sống sót đến ngày hôm nay. Hắn chính là vì y mà cảm thấy đau lòng.
Vừa lúc đó, Liễu Tục_sư phụ của Mộc Nhất Thanh, người đời thường gọi là Quỷ Y liền hướng Long Kỳ Thiên đi đến, nhanh tay điểm vào kỳ vào kinh bát mạch và mười ba đại huyệt của hắn.
"A..." Long Kỳ Thiên siết chặt khớp hàm, cảm giác đau đớn bất ngờ ập đến khiến toàn thân hắn như bị động kinh, không ngừng co giật.
"Không được cử động!" Liễu Tục lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo như băng, khí thế thật dọa người. Sau đó hắn ngẩng đầu liếc nhìn Thông Thiên lão quái, sâu kín dò hỏi. "Như vậy có phải xem như không ai nợ ai rồi chứ?"
Có thể thấy hắn cứu người cũng không phải hoàn toàn tự nguyện, chỉ là không có biện pháp từ chối. Thấy Long Kỳ Thiên không chịu nghe lời, thân thể vẫn đang co rúm hắn liền không khách khí vỗ mạnh một chưởng vào lưng. Trước mắt Long Kỳ Thiên bỗng trở nên tối sầm, suýt chút nữa đã ngất đi.
"Đương nhiên." Thông Thiên lão quái cười hắc hắc, ánh mắt hiện lên một tia xảo quyệt, đi buôn không cần bỏ vốn, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Thông Thiên lão quái vừa dứt lời, Quỷ Y lại tiếp tục ở trên người của Long Kỳ Thiên điểm vài huyệt đạo khiến hắn không ngừng phát ra tiếng kêu đau đớn thê lương. Người của Long Vân Trại, hoặc là trúng độc, hoặc là bị thương nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, hiện đang ở một bên nghỉ ngơi lấy lại sức. Nghe được tiếng Long Kỳ Thiên hét thảm, vài người mặt mũi trở nên trắng bệch.
Thông Thiên lão quái chợt vỗ vào lưng Thượng Quan Lưu Ý một chưởng, thân thể y liền ngã về phía trước, y vội vàng lấy lại thăng bằng, quay đầu lạnh giọng chất vấn. "Người làm cái gì?"
Nói xong y mới giật mình cử động thử tay chân, sau một khắc nhãn thần liền trở nên lạnh lẽo, y không cam lòng, ý đồ muốn tấn công Thông Thiên lão quái. Nhưng vừa mới vận dụng nội lực thì... "A..." Thượng Quan Lưu Ý cảm giác như có vô số ngân châm xuyên xỏ vào cơ thể, cảm giác đau buốt làm y phát ra tiếng than.
Nhưng y lập tức cắn răng ngăn lại, ycũng là một người rất cứng cỏi. Thông Thiên lão quái sờ cằm, gương mặt già nua cùng với cặp mắt gian xảo trông thật đáng sợ, chẳng trách người đời vẫn gọi hắn là lão quái vật, danh xưng này một chút cũng không oan uổng.
"Tiểu tử, cố gắng chịu đựng, ta cũng không có thời gian để làm cho ngươi bớt đau, một chút đau đớn mà đã chịu không được sao, hừ!" Liễu Tục cười lạnh một tiếng, con người hắn nhìn qua là một kẻ rất lạnh lùng, hắn không quan tâm cái gì gọi là y đức, mặc dù được gọi là Quỷ Y nhưng hắn vẫn chân chính là một đại phu. Bệnh càng nặng, thậm chí là nghi nan tạp chứng thì lại càng làm cho hắn hưng phấn, dằn vặt bệnh nhân một chút thì tính là gì?
Cho nên hắn hạ thủ không hề nương tình. Long Kỳ Thiên cong khóe miệng, nhãn thần sắc bén, nỗi đau thể xác này đối với hắn cũng chưa tính là gì. Hắn sớm dự cảm người này sẽ cứu được mình, giờ khắc này hắn tập trung toàn bộ tinh thần, cố áp chế sự đau đớn, vài lần muốn ngất đi nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng.
Thượng Quan Lưu Ý hơi ngây người khẽ chớp mắt, vừa rồi y còn cho là Liễu Tục đang nói mình. Y có chút không hiểu, vì sao trong cơ thể lại như có kim châm chích? Cơn đau khiến y toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trở nên tái nhợt. Trong lúc nhất thời, y và Long Kỳ Thiên đều có cùng cảnh ngộ.
"Bé con, không được vận khí, ta đã phong tỏa hơn mười huyệt đạo lớn nhỏ trên cơ thể ngươi, nếu sử dụng nội lực ngươi sẽ rất đau đớn, không chỉ có vậy, kinh mạch có thể bị đứt đoạn, bạo thể mà chết, chậc chậc, vô cùng thê thảm." Thông Thiên Lão quái làm ra vẻ sợ hãi.
Thượng Quan Lưu Ý trừng to mắt không dám tin, lão quái vật này đã làm gì y? Y nhìn xung quanh, đám người Long Vân Trại đang nhìn y chằm chằm, Mục Thanh Mục Bạch cũng lộ ra biểu tình tương tự... Những ánh mắt này làm y vô cùng chán ghét.
Không thể dùng võ công thì sao? Thượng Quan Lưu Ý nhào tới nhặt thanh kiếm lên chỉa thẳng vào Long Tại Uyên. "Duy chỉ có ngươi ta sẽ không bỏ qua!"
Long Tại Uyên biểu tình không oán không giận, hắn thở dài, vẻ mặt chua xót.
Vì sao? Y rõ ràng không thua! Thượng Quan Lưu Ý không cam lòng, y đã cố gắng nhẫn nại hơn hai mươi năm, chuyện sắp thành lại bị phá đám, chẳng lẽ còn phải chịu đựng để bọn họ khi dễ.
Thượng Quan Lưu Ý giống như phát điên hướng Long Tại Uyên đâm tới. Y hận. Y không cam lòng.
"Bé con!" Thông Thiên lão quái nắm bả vai Thượng Quan Lưu Ý ngăn lại, vẻ mặt có chút không đành lòng, bé con này sao lại khiến người thương tiếc như vậy?
Cái này là thương hại y sao?
Thượng Quan Lưu Ý cắn môi, thủy quang trong con người màu hổ phách khẽ lưu chuyển, biểu tình căm hận. Thượng Quan Lưu ý biết giờ phút này y không có cách nào trả thù, một người kiêu ngạo như y khi gặp phải thất bại làm sao có thể chịu được nhục nhã?
Đột nhiên thanh kiếm trên tay Thượng Quan Lưu Ý bất ngờ đổi hướng, mũi kiếm đâm ngược vào cơ thể mình, rõ ràng là có ý định tự sát.
"Bé con!" Thông Thiên lão quái kinh hô một tiếng, vội vàng ngăn lại thanh kiếm trong tay y, hắn nhất thời tức giận không nói nên lời. "Bé con, ngươi... dung mạo đẹp như vậy, sao tính tình lại quá bướng bỉnh? Ngươi và Ngọc nha đầu đều giống nhau, thật tức chết ta!" Thông Thiên lão quái dựng ria mép, trừng mắt.
"Thiếu chủ!" Mục Thanh Mục Bạch hoảng sợ nhìn Thượng Quan Lưu Ý. Nhưng bọn họ đều hiểu rõ tính tình của y, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao. Chỉ mong Thông Thiên lão quái ngàn vạn lần hãy trông chừng thiếu chủ.
Vào lúc này, Thượng Quan Lưu Ý bất ngờ vỗ một chưởng vào huyệt thái dương của Thông Thiên lão quái, ánh mắt vô cùng hung ác, y đánh cược một lần, vận dụng toàn bộ chân khí cho dù có phải đứt hết kinh mạch.
Thông Thiên lão quái nhất thời không kịp phòng bị, kết quả nhận lãnh một chưởng của y, một cỗ hàn lưu chạy xộc vào cơ thể khiến hắn phải lùi về phía sau vài bước. Cỗ khí này có uy lực thật mạnh! Thông Thiên lão quái ánh mắt lóe lên tà quang, sau đó lại tỏ ra vô cùng thích thú. "Khá lắm khá lắm!" Hắn thật không nghĩ đến, tuổi còn trẻ lại có được công lực thâm hậu như vậy, đúng là kỳ tài.
Đột nhiên hắn đấm ngực giậm chân, dường như vô cùng tức tối mà hét lên. "Ai da, ta thật là ngu ngốc! Tại sao lại lập ra lời thề như vậy chứ? Cái gì mà cả đời này sẽ không nhận thêm đồ đệ, ai da, một kỳ tài như vậy..."
Nguyên lai là do lão ta năm đó ngại phiền phức, khi gặp Long Kỳ Thiên, thấy hắn xương cốt dẻo dai, tài năng thiên phú liền nhận hắn làm đồ đệ và phát thệ sẽ không thu nhận thêm ai khác. Lúc này hắn vô cùng ai oán nhìn Thượng Quan Lưu Ý, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống y.
Mà Thượng Quan Lưu Ý sau khi tung ra một chưởng kia, kinh mạch bị hao tổn, thân thể không chịu nổi lập tức thổ huyết, hai chân lảo đảo suýt nữa ngã quỵ.
"Bé con, ngươi cố chấp quá rồi." Thông Thiên lão quái thở dài, đứa bé này sao lại không biết nghe lời, thật không ngoan ngoãn chút nào.
Giờ khắc này, Thượng Quan Lưu Ý đâu còn nghe được lời nói của hắn, y chỉ thấy trong cơ thể đau nhức đến tận xương tủy, ý thức dần mơ hồ, nếu không phải y cố gắng chống đỡ thì sớm đã ngã gục. Tuy đã ra nông nỗi này nhưng y vẫn giương nanh múa vuốt khiến cho Thông Thiên lão quái cũng không dám tới gần, hắn rất sợ bé con này lại tự làm tổn thương chính mình.
Thượng Quan Lưu Ý hệt như một con sư tử, vừa hung hãn vừa uất hận, nanh vuốt sắc bén làm cho người khác không dám lại gần, sợ sẽ bị y xé xác.
Thượng Quan Lưu Ý tỳ kiếm xuống đất chống đỡ thân thể đang chao đảo, giờ khắc này, người muốn giết y đang nhìn y chằm chằm, người muốn giúp y lại không thể ra tay, y thở ra một hơi, bộ dáng vẫn vô cùng cao ngạo.
Đúng lúc đó, Thượng Quan Lưu Ý cảm giác có một luồng khí chợt lướt qua người, y nắm chặt chuôi kiếm muốn động thủ nhưng Long Kỳ Thiên đã kịp thời giữ lấy cổ tay y, tay kia ôm lấy hông y đem người ủng vào trong ngực.
"Buông ra!" Thượng Quan Lưu Ý giãy giụa. Long Kỳ Thiên vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt không chớp nhìn y, cái nhìn nóng rực như muốn thiêu cháy kẻ khác khiến Thượng Quan Lưu Ý có hơi sững sờ. Y không hiểu, chẳng phải Long Kỳ Thiên đã bị phế hết tay chân rồi sao? Kinh mạch cũng đâu có khả năng tự nối lại, chuyện này rốt cục là thế nào?
Thượng Quan Lưu Ý vội nhìn về phía Liễu Tục, muốn từ trên người hắn biết rõ chân tướng. Mà Liễu Tục còn đang bận thu thập số ngân châm nằm vương vãi dưới mặt đất, mặt mày lạnh băng. Vừa rồi hắn đã sử dụng một cây xích thảo, vẻ mặt tiếc rẻ đến xanh mét. Xích thảo trong truyền thuyết có công dụng cải tử hồi sinh, vô cùng quý hiếm.
Hiện tại trong lòng hắn không ngừng đem Thông Thiên lão quái ra mà nguyền rủa. Hắn thề với lòng từ nay về sau cho dù có chết cũng không thiếu nợ ân tình của kẻ khác.
"Sư phụ... tiểu tử họ Long kia vẫn chưa bị phế có đúng không? Ngươi đã động tay động chân?" Mộc Nhất Thanh vẻ mặt nghi ngờ, hắn không tin sư phụ lại có bản lĩnh lớn như vậy, gân mạch bị đứt vẫn có thể nối lại, nhất định là hắn đã can thiệp từ trước đó.
"Ta đã phong tỏa kinh mạch của hắn." Liễu Tục lãnh đạm nói, khi đó hắn nhìn thấy Hoa Hòa Thượng muốn phế Long Kỳ Thiên nên mới tốn chút tâm tư ra tay khống chế. Hắn đột nhiên cảm thấy không thoải mái, tên tiểu tử đầu gỗ này là có ý tứ gì? Đang coi thường vi sư?
Tính khí hẹp hòi của Liễu Tục lại phát tác.
"Ý nhi." Thanh âm dịu dàng của Long Kỳ Thiên chợt vang lên, hắn thần tình phức tạp nhìn Thượng Quan Lưu Ý, yêu thương cũng có, trách y đã giết người vô số cũng có, nhưng lại không thể nào hận y.
"Đừng gọi ta!" Thượng Quan Lưu ý muốn bảo hắn không được xưng hô như vậy, bọn họ còn chưa thân thiết tới mực độ này nhưng chợt nhớ tới đêm hôm đó, Long Kỳ Thiên đã đối với y... trên mặt nhất thời ửng đỏ.
Long Kỳ Thiên đại khái cũng đoán được Thượng Quan Lưu Ý nhớ tới chuyện gì, lỗ mũi nhất thời nóng lên. "Khụ..." Hắn ho khan để dời đi sự chú ý của chính mình. Khi nãy hắn loáng thoáng nghe được Mộc Nhất Thanh tốn hơi thừa lời, cánh tay ôm Thượng Quan Lưu Ý càng siết chặt hơn. trong lòng càng thêm đề phòng Mộc Nhất Thanh.
"Ý nhi." Cho tới bây giờ hắn vẫn thích người này, rất thích.
"Năm đó đều bởi do ta." Long Kỳ Thiên nói, hắn bắt đầu đem chuyện năm xưa kể lại. Cha hắn một mực không chịu giải thích một phần là do hổ thẹn, một phần là ngại thân phận của hắn.
Long Kỳ Thiên chính là con cháu thuộc dòng dõi hoàng thất. Đương kim thánh thượng hiện nay tuy là một minh quân, giỏi về trị nước nhưng cũng là một người nhẹ dạ. Hơn hai mươi năm trước, hậu cung Vương quý phi của hắn thông đồng với người ngoài hại chết hoàng hậu, thái tử sáu tuổi năm ấy bí mật được đưa ra khỏi cung, ý đồ muốn hạ sát nhưng may mắn giữa đường đã được đại nội thị vệ trong cung là Long Tại Uyên cứu thoát.
Khi ấy Long Tại Uyên và Thượng Quan Như Ngọc của Thượng Quan gia đã có ước định chung thân. Nhưng hắn mang theo một đứa bé sáu tuổi làm sao có thể tránh khỏi tai mắt, cho nên mới ở kinh thành chuộc thân cho một kỹ nữ thanh lâu, đóng giả làm một đôi phu phụ tìm cách trốn ra khỏi kinh thành.
Long Tại Uyên và Thượng Quan Như Ngọc đã có ước định, vào mồng mười tháng đó phải tới nhà cầu thân, kết quả mấy tháng liền hắn bặt vô âm tín, Thượng Quan Như Ngọc cho rằng hắn đã thay lòng, vô cùng đau khổ, liền lập lời thề sẽ không bao giờ gặp lại hắn.
Long Tại Uyên sau khi thoát khỏi sự truy sát, hắn mang theo "thê tử" và "nhi tử" đến tìm Thượng Quan Như Ngọc, nào biết Thượng Quan Như Ngọc không chịu gặp hắn, cũng không chịu nghe hắn giải thích, trong lòng nàng chỉ có oán hận. Sau đó Long Tại Uyên phải sống tạm dưới chân núi, mỗi ngày đều mong nhìn thấy Thượng Quan Như Ngọc, mãi đến một đêm nọ, một đám hắc y nhân ập đến huyết tẩy Thượng Quan gia.
Long Tại Uyên vô cùng đau đớn, hắn tưởng bản thân mình đã làm liên lụy đến cả nhà của Thượng Quan Như Ngọc, lúc hắn chạy đến nơi thì nghe được nhóm sát thủ nói họ đang tìm phượng hoàng chi nhan gì đó, hắn mới hiểu được thì ra lời tiên tri năm đó đã khiến một số người sinh ra dã tâm.
Cái gọi phượng hoàng chính là huyết thống di truyền đặc thù của dòng họ Thượng Quan, thời điểm gặp phải kích thích,đau đớn hoặc tâm tình xảy ra biến động thì trên lưng sẽ xuất hiện phượng hoàng vân. Lời tiên đoán kia vô tình đã mang đến tai họa bất ngờ đến cho Thượng Quan gia.
Nhà Thượng Quan khi đó cũng là võ lâm thế gia, võ công không dám nói là đệ nhất thiên hạ nhưng danh tiếng trên giang hồ cũng rất cao. Là người nào lại có khả năng tàn sát cả một gia trang? Nguyên lai là có người trên giang hồ vì mơ ước võ công tuyệt học của bọn họ mà âm thầm hạ độc. Độc dược này lại đến từ đại nội, vô thanh vô vị.
Thượng Quan gia có phượng hoàng chi nhan chỉ là một lời đồn và cũng không phải mỗi người trong Thượng Quan gia đều có phượng hoàng chi nhan. Nghe nói cũng chỉ có Thượng Quan bảo chủ đời thứ nhất cùng với nội tổ phụ của Thượng Quan Lưu Ý mới có huyết thống di truyền này. Càng không ai ngờ được Thượng Quan Lưu Ý năm ấy tuổi còn nhỏ cũng mang trong người dòng máu của phượng hoàng.
Hết chương
P/s: Có lẽ nhiều người sẽ thắc mắc vì sao mấy lần Kỳ Thiên cởi y phục của Ý nhi mà không nhìn thấy hình phượng hoàng trên lưng, bởi vì phượng hoàng vân này không phải lúc nào cũng xuất hiện.