Nhân Ngư [Khải Nguyên]

chương 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lưu Chí Hoành cẩn thận nhìn qua khe cửa, bên trong toa tàu tối đen không thấy rõ, chỉ có thể dùng ánh sáng le lói của đèn điện thoại miễn cưỡng soi sáng. Cậu không phải người sợ u tối, nhưng bóng ma tâm lí của những giấc mơ quái quỷ khiến cậu không rét mà run, lập cập lập cập một hồi mới mở ra được cửa toa.

Nơi này dường như ngoại trừ cậu ra thì chỉ có một con cún, không thấy Thiên Tỉ đâu cả. Lưu Chí Hoành đứng giữa hai toa tàu, nhất thời không biết làm gì.

"Mày nói xem, chúng ta nên đi hướng nào bây giờ?"

Con cún nghiêng đầu ngốc ngốc nhìn cậu, cậu cũng lăng lăng nhìn nó, đôi mắt hai sinh vật lúc này khá giống nhau, đồng dạng ngơ ngác không chịu được. Sau cùng lí trí nhân loại của bạn nhỏ Lưu khôi phục lại, liền thở dài một cái, rón rén chui qua toa tiếp theo.

Ácccc. . .

"Grừ grừ. . ."

Một sinh vật đỏ lòm, toàn thân nhớp nháp đầy máu là máu, đầu to đùng, cổ bé như cái kim, bụng phình to nổi lên gầy gân guốc – đang nắm lấy cổ người đàn ông, bẻ gãy. Sinh vật kia bóp nát sọ trắng của thi thể, cho tay vói vào trong móc ra dịch trắng nhầy nhụa, nó liếm liếm ngón tay, chán ghét quăng thi thể đi.

Lưu Chí Hoành cứng người, chân nhũn ra, nhanh chóng quay ngược trở lại, không ngờ phía sau lưng cậu từ lúc nào đã xuất hiện một người phụ nữ, bộ dạng cứng ngắc vặn vẹo thân người, bà ta há miệng cười, máu đỏ trào ra ồ ạt. Hai quái vật một trước một sau đồng thời nhìn thấy Lưu Chí Hoành, khiến cậu hốt hoảng gấp gáp đến phát ngốc.

Con chó phát ra tiếng hầm hè trong họng, xông lên phía người phụ nữ. Theo di chuyển của nó, dây leo từ bên ngoài ùn ùn bò qua cửa sổ, như con rắn uốn éo mềm dẻo trói chặt lấy bà ta. Người phụ nữ giãy giụa la hét, âm thanh chói tai đập mạnh vào màng nhĩ, trong phút chốc Lưu Chí Hoành mất thính giác tạm thời, không nghe được tiếng bước chân phía sau cậu.

Sinh vật máu kia vươn bàn tay bé chụp lấy Lưu Chí Hoành, vật cậy ngã lăn ra đất, cậu giật bắn người, nhấc chân chặn ngón tay nó duỗi tới đầu mình. Tiếng xèo xèo của giày bị ăn mòn vang lên, cậu kinh hãi né qua một bên, nhìn mũi giày vải cháy sém một đoạn.

Trong máu cái thứ quỷ này là acid!

Lưu Chí Hoành không có tâm tư thắc mắc tại sao thực vật thân leo mỗi lúc một nhiều đang tấn công vào toa tàu, cậu ôm con chó lên, cắn rắng bồi thêm một cước cho sinh vật máu kia, kéo xác người đàn ông ném vào mặt nó, thừa cơ bỏ chạy.

Trong đoàn tàu im lìm vắng lặng, yên ắng đến mức Lưu Chí Hoành nghe rõ cả tiếng tim đập thình thịch của chính mình. Cậu siết chặt con chó như thể đây là vật sống duy nhất mà cậu cảm nhận được, nội tâm lung lay muốn khóc.

Lưu Chí Hoành vừa bước vào toa xe đã nghe mùi tanh tưởi nồng nặc, cậu nhảy sang một bên, thiếu chút nữa đã đạp trúng cái đống gì đó dưới đât. Ánh sáng yếu ớt của đèn điện thoại chiếu xuống, thứ phát mùi kia cư nhiên là đàn sâu xanh lè mập ú bẹp dí nát bét. Cậu di di người tránh khỏi đàn sâu, lại đụng trúng một cái xác còn tươi sống.

Cô gái này chắc khoảng hai ba hai bốn gì đó, hai mắt trợn trừng, miệng há hốc, dưới bụng thủng lỗ lớn, nội tạng văng tứ tung trên sàn. Cách đó còn có một bãi nhầy nhụa không biết là cái gì, trên sàn toa tràn ngập dính dấp, bốn người chết với tư thế khác nhau vắt vẻo trên ghế ngồi, cảnh tượng quái quỷ y hệt phim kinh dị tối thứ bảy. Lưu Chí Hoành tự nhận là cậu từng gặp qua nhiều kiểu chết kỳ quặc rồi, không ngờ hình thức tử vong của những người này còn ác liệt hơn.

Con cún đi theo sau Lưu Chí Hoành, đột nhiên sủa lên ăng ẳng, kéo gấu quần cậu không cho Lưu Chí Hoành tiến thêm về phía trước. Lưu Chí Hoành bị kéo suýt úp sấp, thế nhưng từ góc độ này ngẩng đầu liền trông thấy trong góc toa có một lão già.

Không hiểu lấy được can đảm từ đâu, Lưu Chí Hoành chầm chậm đi về phía lão già kia. Ông ta đã chết, mặt tím tái, người co quắp, hơi ấm trong người đã sớm tan hết, nhưng đỉnh đầu vẫn còn nóng. Cậu hơi run rẩy, vươn tay chạm vào ấn đường của lão già, chuẩn bị nhập mộng.

Lưu Chí Hoành sinh ra là mộng hành nhân, cậu chỉ biết làm như vậy để cứu chính mình. Cậu không giống như Thiên Tỉ có thể tự vệ hay thậm chí là đánh bại kẻ địch, cậu chẳng qua chỉ có một năng lực đặc biệt, cũng chỉ có một cái mạng này.

Nếu như Thiên Tỉ biết cậu không nghe lời anh ấy, hẳn sẽ giận cậu lắm.

Chó con nhào lên liếm tay Lưu Chí Hoành, giống như lần trước, dây leo ngùn ngụt bò vào cửa sổ, quấn chặt cửa toa, cách ly toa xe với tình hình bên ngoài.

Lưu Chí Hoành nhắm mắt lại, thân thể ngã xuống sàn tàu, mất đi hô hấp. Quầng sáng vàng nhạt từ chó con dần dần lưu chuyển trên người cậu, cuối cùng quay về với nó.

"!!!" Vương Nguyên chuyển dời cái lạnh buốt giá trên tay Vương Tuấn Khải lên người y, vốn dĩ rất mẫn cảm với sức nóng. Mới vừa rồi trong đoàn tàu này có vị đạo hỏa linh căn dấy lên, tuy rất mỏng như y cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, có điều hỏa diễm kia nhanh chóng lụi tàn, lẽ nào tình hình bên Thiên Tỉ không ổn?

Vương Tuấn Khải và pháp sư đều là người trong Thất linh trận, hiển nhiên cảm thụ dao động này rõ ràng hơn cả Vương Nguyên. Hai người đồng loạt nhíu mày, nhìn chằm chằm về phía trước, tốc độ bước đi nhanh hơn. Vương Tuấn Khải có thể cảm nhận được băng trên tay hắn dần tan ra, càng đến gần nơi phát ra xung lực kia, nhiệt độ của hắn càng khôi phục.

Rõ ràng, dao động kia là của hai linh căn.

Cùng lúc đó, người ngủ trên toa tàu đột nhiên mở mắt, họ cứng đờ, bắt đầu tấn công những người còn ý thức. Đoàn tàu nửa đêm chạy qua Thanh Hải hỗn loạn không ngừng, tiếng bánh xe rầm rập ồn ào không át được âm thanh la hét sợ hãi của nhân loại, mà gió đen lạnh lẽo và bóng tối u tịch bên ngoài như một cái lồng sắt vây kín con người, từng chút một kéo sinh vật hãm sâu vào hắc ám.

"Tôi mở được linh nhãn!!" Vương Tuấn Khải nhìn thấy số chấm đỏ trên toa tàu đã giảm xuống một nửa, tức là, bọn họ đã loanh quanh gần bốn mươi phút đồng hồ mà vẫn chưa tìm ra mắt trận.

Lúc này một đám ngạ quỷ thình lình xông ra, hắn gấp gáp vung nắm tay đóng băng vào bọn chúng. Ngạ quỷ rú lên đau đớn, kéo tới càng đông. Vương Nguyên vung kiếm lên chém, đao quang màu lục lóe lên liên tục. Pháp sư tung ra một đống bùa chú, pháp ngữ của cậu bay ra như ma âm dội vào đầu ngạ quỷ, chúng ôm đầu ngã quỵ, rống rít ghê rợn.

"Cậu có để ý không, càng gần nơi phát ra nguồn xung lực linh căn thì ngạ quỷ kéo tới càng đông!!"

"Tương tự như nam châm vậy." Vương Nguyên đứng dựa lưng vào Vương Tuấn Khải, chém rớt đầu một ngạ quỷ lao tới: "Đó cũng là lý do vì sao bọn chúng tập trung tấn công chúng ta."

"Cậu hẳn là biết. . .cái người hỏa linh căn kia chứ?"

"Nếu cậu ta ở cùng Thiên Tỉ thì không có gì phải lo lắng." Có điều y cảm thấy hình như không đơn giản như vậy.

Bọn họ vừa đánh vừa tiến, đến lúc Vương Tuấn Khải và pháp sư đồng loạt cảm nhận được linh căn kia, ba người ngẩn ra.

"Là. . .Đô Đô?"

Thực vật phủ kín lối đi, ba người từ đuôi tàu đuổi đến, không tìm được đường vào.

"Ácc. . .đây là nhà tù thực vật sao?" Pháp sư ngáo ộp, muốn vươn tay gỡ dây leo ra, nào ngờ vừa chạm vào đã bị đánh văng, dây leo có gai găm vào tay cậu những lổ chi chít ( ̄д ̄|||)

Vương Nguyên bọc hậu đánh bay đám ngạ quỷ còn lại, tay vung lên từng đường đẹp mắt: "Ngươi xem bên trong có cái gì, Khải."

"Khải".

Vương Tuấn Khải ngẩn người vài giây, lỗ tai đỏ lên, linh khí có chút rối loạn. Hắn cố gắng thả linh khí di động thật thoải mái, tăng cường thị lực, tức thời nhìn xuyên qua tầng thực vật kia.

Thời điểm hắn vừa nhìn tới, một đốm lửa nóng đùng đùng nổi lên, Vương Tuấn Khải chỉ thoáng nhìn được một bóng người lao tới, sau đó hắn bị sức nóng đẩy ngược trở ra.

Vương Tuấn Khải che mắt có phần đau nhức, phát hiện tay hắn đã hoàn toàn bình thường. Hắn kích động nói cho hai người kia, nào ngờ Vương Nguyên vừa nghe có lửa bên kia tường thực vật, liền biến sắc.

"Tại sao hắn ở ngay bên cạnh mà ta lại không cảm nhận được?"

Vương Nguyên nhíu mày, đốm lửa này hẳn là do Thiên Tỉ đốt lên? Không, chính xác là hỏa linh căn kia. Lẽ nào Đô Đô mạnh đến mức có thể che giấu được hỏa linh căn?

"Hắn? Là. . .Thiên Tỉ / Thiên Không Vương sao?"

Vương Tuấn Khải và pháp sư cùng lúc thốt lên, pháp sư nhíu mày: "Không thể nào, nếu Thiên Không Vương ở đây ta nhất định sẽ biết."

"Sao cậu lại chắc chắn như vậy?"

"Vì Lôi linh căn vốn là được sinh ra từ Hỏa, mà Thiên Không Vương. . ."

"Hắn không phải." Vương Nguyên phản bác, y nhíu mày: "Thiên Tỉ không phải hỏa linh căn, là cưỡng chế đem hỏa linh căn dời từ người khác sang chính hắn."

Mà Hỏa linh căn chân chính, là mộng hành nhân bên cạnh hắn.

"Cái gì??" Hai người còn lại lần nữa đồng thanh, có điều pháp sư là ngạc nhiên vì cậu thực sự không biết, còn Vương Tuấn Khải là vì hiểu lầm.

Té ra bấy lâu nay hắn vẫn nghĩ. . .

"Trước tìm cách phá tường thực vật này đã." Cho dù có phải hay không thì quan trọng nhất là vẫn là tìm thấy mắt trận.

"Ta thử xem." Kim khắc mộc, hẳn là có thể đi.

"Đô Đô là thổ, không phải mộc." Vương Tuấn Khải hảo tâm nhắc nhở. Kim khắc mộc, mộc khắc thổ, chính bản thân Đô Đô lại có thể dùng thuần phục cả cây cối chứng tỏ đời này nó không có khắc tinh.

"Đô Đô?"

"Chính là con chó, lùn thế này, tròn thế này, xù thế này này. . ." Vương Tuấn Khải lại bắt đầu tiết mục nghệ thuật trừu tượng, pháp sư tò mò nhìn hắn: "Nó là thổ linh căn?"

"Đúng vậy."

". . . . ┐( ̄ー ̄)┌"

Vương Nguyên cẩn thận chạm vào dây leo, y vuốt ve thân dây, phủi nó đi. Dây leo kia thế nhưng dần nới lỏng, rút đi từ từ, Vương Nguyên dự định dùng cách này đẩy lùi nó đi. Không ngờ y chỉ mới vừa nghĩ, phía bên kia tầng thực vật truyền tới một tiếng động thật lớn, lực chấn cắt dứt dây leo khiến chúng văng ra xung quanh, suýt chút đập cả vào người Vương Nguyên. Y trầm mặc lui ra sau, nhìn dư chấn quen thuộc ẩn ẩn giận dữ.

Pháp sư vốn đang cùng Vương Tuấn Khải lảm nhảm cũng ngẩng đầu lên.

Thực vật rút đi, cửa toa sập xuống, sức nóng đột ngột ập tới, màu đỏ vàng xen lẫn xuất hiện trước mặt ba người.

Trong biển lửa hừng hực xuất hiện một đôi cánh lớn trắng muốt đầy hỏa diễm, lửa liếm từng tấc trên lông vũ nóng bức.

Vương Tuấn Khải tinh mắt nhìn thấy quái thai, người phụ nữ cương thi và vài người chết trước đó bị vùi trong biển lửa, phát ra tiếng rống rít thê lương, nhoáng cái đã hóa tra. Lửa đỏ dường như chỉ hoạt động trong phạm vi nhất định, sau đó dần dần tắt đi, để lộ một người thanh niên thẳng tắp đứng đó, đôi mắt phát ra ánh sáng đỏ ngầu.

Người thanh niên kia nhìn thấy ba người bọn họ, đầu tiên là thu lại đôi mắt đỏ và đôi cánh lớn của mình, trở về nguyên dạng ban đầu. Anh cử động ngón tay, thứ vẫn lơ lửng trên trần tàu nãy giờ cuối cùng cũng rơi xuống. Anh đón lấy người kia, Vương Nguyên tiếp được Đô Đô.

Anh cẩn dực đem người ôm vào lòng, sờ sờ đầu tóc đen nhánh mềm mại, lại mỉm cười nhìn ba người.

"Thiên. . . Không Vương. . ." Pháp sư lắp bắp, kích động gọi Thiên Tỉ. Anh gật gật đầu, ánh mắt lại chuyển đến Đô Đô: "Nó rất trung thành."

Vương Nguyên nhăn mi: "Hắn làm sao vậy?"

Thiên Tỉ thở dài, cúi đầu nhìn người trong lòng. Lưu Chí Hoành an tĩnh nhắm nghiền mắt, thân thể thiếu niên mềm nhũn vô hại nằm trên tay anh, không có nhiệt độ.

"Em ấy ngừng thở rồi."

Truyện Chữ Hay