Lâm Vũ nhìn vị thiếu nữ đang điên cuồng tung hỏa cầu về phía hắn. Không khỏi vội vàng hét lớn.
“Cô nương, có gì từ từ nói chuyện, quân tử động khẩu không động thủ. Ta và cô nương không oán không cừu, chắc chắn có hiểu lầm gì ở đây...Cô nương, mau dừng tay...”
Nhược Khuê không khỏi tức giận hét lớn.
“Im miệng, ta không có gì để nói với tên ác ma nhà ngươi, ngươi dám truy sát Vân Long công tử, Hàn Đông công tử, Vô Thiên công tử, Như Nhạn công tử, Vọng Cư công tử...Thật không thể tha thứ, nhận lấy phán xét của công lý đi...”
Lâm Vũ nghe xong, vội vàng hét lớn.
“Cô nương, đám người đó đều là kẻ xấu, cô nương chỉ đang bị bọn hắn lợi dụng mà thôi. Tin lời ta, rời xa bọn hắn sớm nhất có thể...Nếu không kết cục sẽ rất bi thảm...”
“Im miệng, đẹp trai, xinh gái không thể nào là người xấu...”
Lâm Vũ triệt để im lặng, đẹp trai, xinh gái không thể nào là người xấu. Tại sao bây giờ lại có nhiều những suy nghĩ phi logic như vậy. Do hắn là người tối cổ, không theo kịp triết học của thời đại mới, hay đây là tư duy thời đại mới đang hướng đến. Lâm Vũ nhìn lại bản thân, năm tên kia đẹp trai hơn hắn sao. Đúng rồi, Lâm Vũ không thể không thừa nhận. Năm tên kia đẹp trai hơn hắn. Nhưng hắn cũng đâu đến nỗi quá xấu xí. Tại sao cô nương kia không chịu tin hắn. Dù hắn đang muốn tốt cho cô ta. Thật khó hiểu.
Heo mập đứng bên cạnh Lâm Vũ đã nhịn không được giận dữ hét lớn.
“Đại ca, nói nhiều với cô ta làm gì...Để ta xử lý cô ta giúp huynh...”
“Đũa phép...biến.”
Heo mập còn chưa kịp xông lên, một dòng sét đã đánh về phía heo mập, biến nó thành một chú cừu non.
“Be Be...Be Be....”
Lâm Vũ cùng hắc cẩu trợn tròn hai mắt nhìn heo mập. Heo mập nhìn hình dạng mới của bản thân không khỏi tức giận hét lớn.“Be Be...Be Be...”
Hắc Cẩu lập tức gồng cả cơ thể, cả người trở lên to lớn, bao chùm trong hắc hỏa, giận dữ gầm thét như đế vương chi uy, khiến cây cối xung quanh đổ nghiêng ngả.
“Hổ không phát uy, tưởng ta là mèo bệnh...”
“Đũa phép...Biến...”
“Meo...Meo...”
Lâm Vũ trợn tròn mắt nhìn Hắc Cẩu và Heo Mập bên cạnh hắn. Một con mèo bệnh cùng một con cừu bông. Lâm Vũ lau mồ hôi chảy dòng dòng trên khuôn mặt, nhìn vị mỹ nữ trước mắt, mỉn cười thân thiện nói.
“Ta...”
“Đũa phép...biến...”
“Rầm...”
“Ò Ó O O....”
Lâm Vũ sợ hãi nhìn viên đá dưới chân hắn biến thành một con nhược kê chỉ biết gáy Ò Ó O, không khỏi mồ hôi lạnh chảy dòng dòng. Cô ta muốn biến hắn thành điểu kê sao...
“Đũa phép...Biến...”
Lại thêm một con ếch nhảy dưới chân Lâm Vũ kêu.
“Ộp...Ộp...”
Lâm Vũ không do dự, lập tức cắp lấy heo mâp cùng hắc cẩu bỏ chạy rối rít. Nữ nhân này thật đáng sợ, tốt nhất hắn không lên trêu trọc vào cô ta...
“Tên ác ma, đứng lại...”
“Đũa phép...Biến...Biến...Biến...”
“Chíu...Chíu...Chíu...”
“Bòoooo....Éccccc...Quạ Quạaaaaa...”
Lâm Vũ nhìn từng con vật xuất hiện sau lưng hắn, không khỏi càng thêm sợ hãi, vội vàng tăng thêm tốc độ bỏ chạy.
“Tên ác ma, đứng lại cho ta...”
“Không...”
Sau một hồi truy đuổi. Nhược Khuê không khỏi mệt mỏi cưỡi chổi bay dừng lại. Lau mồ hôi trên khuôn mặt. Tên ác ma đó chạy thật nhanh. Làm nàng đuổi không kịp.
Chợt nàng nhìn thấy tên ác ma đang một mình lén lút trốn sau bụi cây. Nhược Khuê không khỏi mỉn cười, tên ác ma đó thật ngốc. Trốn lộ liễu ngay trước mặt nàng, cho rằng nàng ngốc đến mức không nhìn thấy sao. Nhược Khuê không khỏi âm thầm niệm phép.
“Phong ấn...Trói buộc...”
Lâm Vũ lập tức bị một dòng điện đánh ngất xỉu trên mặt đất. Một sợi dây lậy tức bay tới. Trói lấy Lâm Vũ. Nhược Khuê không khỏi mỉn cười, trói Lâm Vũ vào đuôi chổi. Bay vút lên không trung, trở về báo tin vui cho năm vị nam thần của nàng biết, để họ không còn phải lo lắng, sợ hãi bị tên ác ma Lâm Vũ truy sát nữa.
Lâm Vũ nhìn Nhược Khuê mang theo phân thân của hắn rời đi, không khỏi cười nhạt, hai mắt dần trở lên lạnh lùng. Âm thầm bám theo sau lưng tìm tới chỗ đám người Đào Vân Long. Để giết chết bọn hắn.
Đám người Đào Vân Long đang ung dung đánh cờ dưới một gốc cây, Chợt Như Nhạn không khỏi nhìn đám người ý vị nói.
“Các ngươi thử đoán xem, một con ngốc như Nhược Khuê có bắt được Lâm Vũ không...”
Đám người Đào Vân Long không khỏi bật cười ha hả, tự tin nói
“Ha ha...Một con ngốc như Nhược Khuê có thể bắt được Lâm Vũ sao. Nếu có, cũng chỉ là bắt được phân thân của hắn. Dẫn hắn tới giết chúng ta mà thôi.”
Như Nhạn không khỏi mỉn cười nham hiểm
“Xem ra các ngươi cũng không đến nổi quá ngốc. Đã biết rõ cô ta sẽ mang Lâm Vũ tới giết chúng ta, vậy tại sao còn bảo cô ta đi bắt Lâm Vũ.”
Lý Vọng Cư không khỏi ung dung đặt một quân cờ xuống.
“Bắt được phân thân của Lâm Vũ, chắc chắn Lâm Vũ sẽ đi theo sau lưng cô ta tìm tới chúng ta. Vậy chúng ta liền tương kế tựu kế. Bày sẵn sát trận chờ đợi Lâm Vũ. Khiến hắn đi vào chỉ có một con đường chết...”
Cả đám người nhìn nhau, không khỏi bật cười sung sướng
“Ha ha....Ha ha...Ha Ha...”
Quá âm hiểm, quá mưu mô, quá xảo quyệt... Đừng thấy bọn hắn suốt ngày bị Lâm Vũ bán hành mà nghĩ bọn hắn ngu ngốc. Bọn hắn không hề ngốc chút nào. Bọn hắn đều là những kẻ thông minh, nham hiểm nhất trên thế gian này. Ha ha...Lần này Lâm Vũ chết chắc, hắn không có cơ hội sống sót ha ha...Bọn hắn đã tính toán vô cùng kỹ lưỡng, cẩn thận, lập kế hoạch vô cùng chi tiết...Lâm Vũ chắc chắn phải chết ha ha...