Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi từng ở phòng đôi, từng ở phòng đơn, chính là chưa từng ở phòng cho tình nhân. Mỗi lần đều là trợ lý của Hứa Nhược Tinh đặt phòng, cô lần đầu tiên hỏi Hứa Nhược Tinh muốn đặt phòng gì.
"Bình thường là được."
Trước kia cô sợ Tô Nghi hiểu lầm nên chưa từng đặt phòng tình nhân bao giờ.
Đây là lần đầu tiên hai người bước vào phòng tình nhân, Hứa Nhược Tinh vào phòng còn không có thấy rõ ràng trang trí đã bị Tô Nghi lôi kéo hôn môi. H@m muốn cực nóng lần thứ hai thiêu đốt, ngọn lửa càng cháy bỏng hơn, sáng rực thiêu đốt hai người.
Trong phòng tối đen, Hứa Nhược Tinh mở đèn, đèn là màu đỏ nhạt, chỉ là ánh sáng mờ ảo không nhìn rõ mọi thứ. Nhưng cô thực không thích màu sắc này, lạch cạch một tiếng, ánh đèn thay đổi màu sắc, màu bạc, như ánh trăng trút xuống, rũ ở mỗi một chỗ trong phòng. Hứa Nhược Tinh bị Tô Nghi hôn đến thở hổn hển, đầu nghiêng sang một bên để thở.
Tô Nghi không buông tha, nhanh chóng kéo xuống cổ áo sơ mi, mặt chôn xuống.
Thân người Hứa Nhược Tinh run lên: "Tô Nghi."
Tô Nghi ghé vào trên người cô dừng hành động lại, nhợt nhạt vâng một tiếng, thanh âm mang theo móc câu, nháy mắt gợi lên khát vọng trong người Hứa Nhược Tinh.
Cô mím môi, thấy Tô Nghi không nhúc nhích, tiến đến bên môi Tô Nghi, hôn lên.
Đón ý của cô, Tô Nghi tựa như đã được ủng hộ, ôm eo, một bàn tay tiến vào áo sơ mi đã hỗn độn.
Hứa Nhược Tinh phát ra âm thanh rầu rĩ, ôm Tô Nghi đi phía trước vài bước, không có nằm trên giường, mà là té ngã ở sofa. Sofa mềm mại bao bọc lấy hai người, túi xách của Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi đều ném ở một bên, giày cao gót vứt tán loạn.
Tính cách của Tô Nghi trước nay quy củ nhưng hiện tại khắp phòng đồ đạc hỗn độn, Hứa Nhược Tinh ôm cô: "Em muốn làm vậy, từ khi nào?"
Một câu làm Tô Nghi đang bận rộn phải ngây ngẩn, muốn làm vậy từ bao giờ sao?
Hình như là từ buổi tối ngày kết hôn đã muốn trói Hứa Nhược Tinh vào trong phòng?
Lúc ấy cảm thấy chính mình xuất hiện nhiều ý nghĩ đáng sợ, cô thậm chí không dám nhìn Hứa Nhược Tinh nhiều, sợ bại lộ suy nghĩ chân thật. Hiện tại đã bị Hứa Nhược Tinh nhìn ra tới, Tô Nghi đáp: "Rất lâu rồi"
Cô nhìn về phía Hứa Nhược Tinh, kéo xuống áo sơ mi, lộ ra sợi dây màu tím nhạt. Ngón tay đẩy ra, cúi đầu, ở bên cạnh rơi xuống một nụ hôn nhẹ.
Hứa Nhược Tinh rùng mình có chút hoa mắt, đôi tay nắm chặt gối ôm bên cạnh, lại hỏi Tô Nghi: "Vậy em tại sao lại nhẫn nhịn?"
Ngón tay lạnh lẽo theo sợi dây nội y của Hứa Nhược Tinh h0àn toàn đi vào phía trong thăm dò, nhẹ nhàng nhào nặn. Hứa Nhược Tinh hừ một tiếng giữa không gian yên tĩnh, âm thanh vô cùng rõ ràng.
"Ngày đó em thấy Chu Viện Viện."
Cô nói xong dường như có chút dỗi mà ngón tay bấu chặt, Hứa Nhược Tinh hơi đau lại mơ hồ, đầu nghiêng một bên, mặt đỏ lên. Hứa Nhược Tinh còn muốn nói gì nữa, Tô Nghi đã mở miệng: "Chị đừng nói chuyện."
Quay đầu, đối diện ánh mắt Tô Nghi, ánh mắt ấy cất giấu ngọn lửa, thiêu cháy hết mọi lý trí của đối phương, Tô Nghi lặp lại: "Hứa Nhược Tinh, đừng nói chuyện."Dứt lời hôn l3n chóp mũi, sườn mặt, khóe môi, cắn m út vào.
Trong phòng vang lên âm thanh mỏng manh, Hửa Nhược Tinh phát hiện thời điểm này có chút giống bóng dáng Tô Nghi lúc lạnh lùng, không khỏi quay đầu đi.
Tô Nghi hôn môi thất bại, ngẩng đầu nhìn Hứa Nhược Tinh.
Hứa Nhược Tinh vương đôi tay ôm lấy eo, kéo Tô nghi ngồi dậy, hai người ngồi mặt đối mặt, tư thế hai chân giao nhau. Tô Nghi ngồi ở trên chân trái Hứa Nhược Tinh, vì sợ đè nặng Hứa Nhược Tinh, toàn bộ trọng lượng thân thể đặt ở trên đùi còn lại, nửa thân người nghiêng sang phía bên trong, nửa dựa vào trên đầu vai bên phải của Hứa Nhược Tinh. Tô Nghi không hiểu Hứa Nhược Tinh làm sao vậy, mở to đôi mắt nhìn Hứa Nhược Tinh.
"Em vừa rồi rồi gọi chị là gì?"
Tô Nghi nhớ lại, bật thốt lên nói: "Hứa Nhược Tinh."
Làm sao vậy?
"Em trước kia không gọi chị như vậy."
Hơi hơi hé miệng, chưa nói ra tới lời, trước kia không gọi Hứa Nhược Tinh như vậy, nhưng khi đó mất trí nhớ. Triệu Dư lại nói cô ngày thường gọi Hứa Nhược Tinh là vợ, cô mới kêu thuận miệng như vậy. Hiện tại bị nhắc ra tới, Tô Nghi nhìn Hứa Nhược Tinh, bốn mắt nhìn nhau, xưng hô bình thường lại có chút không nói ra khỏi miệng được.
Hứa Nhược Tinh rất có kiên nhẫn, mặt đối mặt, Tô Nghi bị Hứa Nhược Tinh nhìn đến mặt đỏ lên, vừa mới một hồi lăn lộn, hai người hiện tại quần áo đều không phải đang ngay ngắn. Đặc biệt là Hứa Nhược Tinh, cổ áo mở ra rất lớn, phía dưới cổ loang lổ vệt đỏ, mỗi một chỗ đều đang dụ hoặc.
Thanh âm rất trầm thấp gọi một tiếng: "Vợ ơi"
Không tính lạnh nhạt, nhưng không đủ.
Ôm lấy Tô Nghi, mặt chôn ở chỗ cổ, hơi ngứa, cằm Tô Nghi bị mái tóc làm tê dại.
"Lại gọi thêm lần nữa!"
Thanh âm chấn động từ thân thể bên dưới truyền đến, Tô Nghi thấy trái tim rung lên, giọng nói mềm đi: "Vợ ơi"
"Lại gọi thêm lần nữa!"
Giống như đứa trẻ tập tễnh mới vừa học bước đi, Hứa Nhược Tinh không chê phiền lặp lại một câu.
Tô Nghi từ vừa mới bắt đầu thấy khó xử, giờ cũng phải bật cười: "Vợ vợ vợ ơi! Đủ chưa ạ?"
"Không đủ!"
Cô nhìn về phía Tô Nghi, ánh mắt thâm sâu, như một cái đầm nước. Cảnh sắc dưới đáy nước câu dẫn Tô Nghi không ngừng chìm đắm xuống: "Còn chưa đủ!"
Vừa có chút hưng phấn mới Tô Nghi ấp ủ ra tới bị cô ấy quấy rầy: "Chị còn muốn làm sao?"
"Còn muốn nghe em làm nung!"
Nói nghiêm trang, ánh mắt nhìn thẳng Tô Nghi, Tô Nghi buồn bực: "Hứa Nhược Tinh, chị đừng có bắt nạt em."
Giọng thế này không còn là làm nũng, mà hơn hẳn làm nũng.
Hứa Nhược Tinh trong lòng mềm nhũn, không khỏi ôm Tô Nghi, đồng ý: "Ừm, không bắt nạt em, vậy cho em tới bắt nạt chị."
Tô Nghi ngây người, một hồi mới hiểu được ý của Hứa Nhược Tinh, cuối cùng không nhụt chí, lại lột ra áo trên bả vai, cúi đầu hung hăng cắn một cái.
Dấu răng lưu tại trên da thịt trắng nõn, như trăng non nho nhỏ.
Đáy mắt Tô Nghi ửng đỏ, ngắm chỗ trăng non đó, không nhịn xuống được, lại leo lên trên người Hứa Nhược Tinh.
Lần này như con cá tiến vào trong nước, thông suốt, "đuôi cá" của Tô Nghi nơi nơi lưu lại dấu vết, từ cổ Hứa Nhược Tinh đi xuống, "đuôi cá" đong đưa, nhấc lên nơi nơi đều là bọt sóng.
Dưới ánh sáng màu bạc, tất cả thành hư không cắt hình, khuỷu tay Hứa Nhược Tinh chống thân người khẽ nâng lưng, làm "đuôi cá" càng thuận lợi đẩy nước, thâm nhập đi vào.
Tô Nghi thật sự khi dễ một cách triệt để, Hứa Nhược Tinh dang rộng, tiếp nhận toàn bộ cảm xúc của Tô Nghi. Cuối cùng Tô Nghi nằm bò bên sô pha, bị Hứa Nhược Tinh kéo vào trong lòng ngực, một lần lại một lần linh hồn va chạm.
Tâm trí Tô Nghi đều bị cuốn đi, khóe mắt bắt đầu đau, nhanh chóng tích góp bọt nước, không rơi xuống, lung lay sắp rơi, theo mỗi một lần Hứa Nhược Tinh va chạm lay động.
Như giọt sương trong suốt trên cánh hoa hồng, rũ ở bên cạnh, đón ánh sáng, tỏa sáng.
Hai người từ sô pha đến mép giường, Tô Nghi thấy đầu giường có rất nhiều công cụ hỗ trợ, nhiều đến làm cô líu lưỡi, nhưng cô cùng Hứa Nhược Tinh cũng chưa chạm vào cái gì, làm xong cũng không đi tắm rửa ngay mà là đắp chăn đứng ở cửa sổ sát đất ngắm khung cảnh bên ngoài.
Cửa sổ sát đất chiếu ra thân hình hai người, Hứa Nhược Tinh đứng ở phía sau Tô Nghi, chiếc chăn hoàn chỉnh ôm lấy hai người. Tô Nghi đưa lưng về phía Hứa Nhược Tinh, cái chăn vốn chỉ đủ một người khoác, là Hứa Nhược Tinh chen vào, hai người khó khăn lắm cùng nhau đắp một cái. Bởi vì chỉ có chăn cho một người cho nên hai người không thể không thân mật sát ở bên nhau. Tô Nghi phía sau lưng chạm vào da thịt tật mềm mại, Hứa Nhược Tinh rất tốt bụng sợ cô lạnh đôi tay ôm lấy eo, Tô Nghi lấy một bàn tay kéo chăn, một bàn tay ở trên cửa sổ sát đất vẽ vẽ.
"Em vẽ cái gì?"
Tô Nghi đầu cũng không quay lại: "Ngôi sao nhỏ."
Hai người giọng nói hơi khàn, mất đi trong trẻo ngày thường, đặc biệt là Tô Nghi, đã khóc thành khàn khàn, còn có một chút khô khốc.
Hứa Nhược Tinh nghe trong lòng nảy lên cảm giác dịu dàng, cô càng dùng sức ôm Tô Nghi.
"Không cần dùng sức như vậy."
"Kia cũng không phải chị có thể quyết định."
Tô Nghi dừng lại, vài giây sau phản ứng lại, cô rũ mắt: "Em, em không phải nói cái kia...."
"Vậy em nói cái nào?"
Tô Nghi biết người này đang cố ý, đáng tiếc hiện tại lại khó mang lên mặt nạ ngụy trang, những lạnh nhạt ở trước mặt Hứa Nhược Tinh không chịu nỗi một tác động.
Hứa Nhược Tinh ở dưới chân càng làm xằng làm bậy, mặt Tô Nghi đỏ lên, thân người đè chăn dán lên cửa sổ sát đất, híp lại mắt. Hứa Nhược Tinh từ phía sau lưng ôm cô, môi mỏng hôn lên trên gáy Tô Nghi, tinh tế vuốt v e, một mảnh ửng đỏ.
Bận rộn đến nửa đêm, Tô Nghi thật sự mệt mỏi, hai người cùng nhau vào trong phòng tắm, bồn tắm phòng tình nhân rất lớn. Tuy nhiên Hứa Nhược Tinh biết Tô Nghi không còn sức lực, không làm gì thêm, chỉ là xả nước để Tô Nghi nằm vào. Tô Nghi ngâm người mơ màng sắp ngủ, Hứa Nhược Tinh đi ra ngoài lấy đồ, khép lại cửa.
Bên tai Tô Nghi cạch một tiếng, dù cho gần đây rất nhiều lần quanh quẩn thanh âm này, nhưng mỗi một lần đều xuất hiện không hề báo động trước. Ngồi thẳng thân người, màng tai vù vù liền đến huyệt thái dương cũng thình thịch đau.
Hứa Nhược Tinh trở lại trong phòng tắm, thấy Tô Nghi ngồi, hỏi: "Như thế nào không nằm xuống?"
Tô Nghi đối mặt với Hứa Nhược Tinh, nhìn đến khẩu hình Hứa Nhược Tinh nói chuyện: "Nước lạnh."
Đến bên người, tay thử nhiệt độ nước, cô cảm thấy vừa vặn, có lẽ Tô Nghi càng thích nóng: "Chị thêm chút nước ấm."
Nói rồi chuyển động vòi hoa sen, nước như mưa xuống, Tô Nghi nghe được âm thanh dòng nước, tí tách tí tách, cô nhìn sang Hứa Nhược Tinh: "Đủ rồi."
Hứa Nhược Tinh kỳ quái liếc nhìn một cái.
Ngâm tắm xong hai người dọn dẹp một chút trở lại trên giường. Mệt mỏi một ngày, Tô Nghi cũng hung hăng phát ti3t, đáng lẽ nên thấy buồn ngủ, nhưng hiện tại lại không hề buồn ngủ. Thân thể rất mệt, nhưng tinh thần lại rất phấn khởi, Hứa Nhược Tinh thấy thế buồn cười: "Vậy em nói cho chị nghe một chút chuyện trước kia đi."
"Trước kia chuyện gì?"
Hứa Nhược Tinh hỏi nghiêm túc: "Trước kia, vì sao em thích chị?"
Tô Nghi rơi vào im lặng, một lúc lâu về sau mới nói: "Em cũng không biết, có thể là vừa vặn."
Vừa vặn vào thời điểm cô suy sụp nhất, gặp Hứa Nhược Tinh, vừa vặn những lời an ủi đó, lấp đầy những thương tổn cô phải chịu đựng, vừa vặn cô đang cần một ngôi sao sáng rọi, Hứa Nhược Tinh xuất hiện.
Hứa Nhược Tinh gật đầu, duỗi tay ôm Tô Nghi ở trong ngực, mới vừa gội xong mái tóc còn có mùi hương dầu gội, nửa ẩm ướt, cùng trong phòng hương huân hòa hợp làm một thể. Hứa Nhược Tinh cúi đầu, tiếng nói nhàn nhạt: "Vất vả cho em rồi."
Tô Nghi giương mắt: "Vất vả cái gì?"
Hứa Nhược Tinh không nói chuyện, chỉ là hôn lên trên môi Tô Nghi.
Vất vả cái gì?
Vất vả em tham dự vào thanh xuân của chị, ở một nơi mà chị không biết.