Bãi đỗ xe vang lớn làm tất cả mọi người nghỉ chân ghé mắt, Tô Nghi trở thành tiêu điểm chói mắt nhất bị người khác nhìn vào.
Hứa Nhược Tinh không hề nghĩ ngợi xông lên ôm cô, Tô Nghi xà trong lòng ngực Hứa Nhược Tinh, trên mặt máu chảy đến cằm, sườn mặt nóng rát.
Bảo vệ trong phòng lập tức chạy tới, hỏi chuyện các cô: "Xảy ra chuyện gì?"
Hứa Nhược Tinh nhìn về phía xe, cốp xe nơi đó bị nổ bắ n ra ngoài, mang theo tia lửa, bắn tung toé ở bốn phía, lửa cháy ngùn ngụt sắp đến gần bình xăng. Cô bảo với bảo vệ trước hết đừng lại gần chỗ đó.
Những người này rõ ràng muốn cảnh cáo cô.
Cô ôm Tô Nghi, chưa lấy lại được bình tĩnh, cúi đầu cẩn thận hỏi: "Em có sao không?"
"Không có việc gì." Tô Nghi thấy màng tai ong ong, nóng rát vẫn còn đó, vừa rồi kinh tâm động phách nhưng chưa thấy rõ gì cả, chỉ nghe được một tiếng vang lớn, hiện tại quay đầu lại xem, không khỏi nghĩ mà sợ.
Tay Hứa Nhược Tinh phát run, ôm Tô Nghi trong lòng ngực, trấn an cô ấy: "Không có việc gì, không có việc gì."
"Xe làm sao bây giờ?"
"Cảnh sát đang trên đường đến, chị đưa em tới bệnh viện kiểm tra."
"Không cần." Tô Nghi lắc đầu: "Em cũng không có việc gì." Tuy nhiên mặt bị nổ bắn vào, có chút bị bỏng đau.
Hứa Nhược Tinh không yên tâm, vẫn muốn đưa đi bệnh viện.
Tô Nghi mím môi: "Cũng được, vậy một lát nữa chúng ta đi bệnh viện."
Hứa Nhược Tinh lúc này mới gật đầu.
Rất nhanh cảnh sát liền đến, Tô Nghi phối hợp điều tra, nói đến tên Tô Ngộ Nhiễm, cảnh sát đang ghi chép ngẩng đầu lên nhìn Tô Nghi: "Một lát đội trưởng của chúng tôi lại đây, cô nói lại với chị ấy một lần."
Tô Nghi gật gật đầu, cảnh sát hỏi: "Cô tới bệnh viện trước không?"
"Không sao." Tô Nghi đã dùng giấy lau trên mặt, có một vết thương, không phải rất dài.
Nhìn Tô Nghi không bị thương quá nặng, cảnh sát mới yên tâm đi kiểm tra trong nhà Hứa Nhược Tinh.
Trong nhà ống nước đúng là đã bị vỡ, cũng chảy tới dưới lầu, tuy nhiên không có ai tới sửa, chìa khóa treo ở trên cửa, trong phòng bị lật lung tung rối loạn như đang muốn tìm thứ gì.
Hai cảnh sát đi lên, một người có chút tức giận: "Lá gan to thật, mẹ nó, nơi Tô Ngộ Nhiễm ở lại không dám đến, tới gây chuyện với người trong nhà cô ấy?"
"Vốn dĩ chỉ là vụ án nổ bình thường, ai có thể nghĩ đến liên lụy nhiều như vậy?" Một cảnh sát khác nói: "Cậu không thấy vừa rồi cốp xe bị nổ hay sao, xe còn hoàn hảo, thuyết minh cho cái gì?"
Cảnh sát vừa được nhắc nhở, nhớ tới: "Bọn họ tính toán chuẩn lượng thuốc nổ cần dùng?"
Có thể chính xác đến mức khi nổ vỡ mỗi cốp xe, khoảng cách gần bình xăng như vậy cũng không có chuyện gì xảy ra, sợ không phải người bình thường có thể làm được, một cảnh sát khác gật đầu: "Không chỉ chuyện này, còn vì muốn đe dọa Tô Ngộ Nhiễm."
"Để cô ấy câm miệng."
"Quá to gan!"Hai người tức giận bất bình, gọi điện thoại cho Trương đội trưởng, một lúc sau Trương đội trưởng tới rồi, theo thường lệ nói chuyện trao đổi với Tô Nghi trước, phòng bảo vệ chịu trách nhiệm giải thích.
Vốn dĩ Hứa Nhược Tinh không nên ở đó, nhưng Tô Nghi vẫn luôn lôi kéo theo, Trương đội trưởng đành phải ngầm đồng ý cho tiến vào: "Thực xin lỗi Tô tiểu thư, là chúng tôi sai, có thể làm phiền cô nói kĩ càng tỉ mỉ mọi chuyện lại một lần, mọi chuyện đã trải qua không?"
Tô Nghi quay đầu nhìn Hứa Nhược Tinh, Hứa Nhược Tinh hơi gật đầu.
Tô Nghi ngồi ở trước mặt Trương đội trưởng, Trương đội trưởng chắc ngoài 30 tuổi, do ít khi nói cười làm ngũ quan càng trở nên nghiêm túc, mang mũ, có vẻ trang nghiêm, suy nghĩ tỉ mỉ, hỏi mấy vấn đề vừa rồi chưa nói tới.
Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ lại nói một lần, cuối cùng hỏi: "Tô... Tô ký giả liệu có ổn không?"
Những người này dám ra tay với người mà Tô Ngộ Nhiễm không quen biết, cô thật rất lo lắng cho Tô Ngộ Nhiễm.
"Cô ấy không có việc gì, chúng ta có đồng nghiệp canh ở bệnh viện."
Thấy Tô Nghi sắc mặt còn tái nhợt, Trương đội trưởng cố hết sức trấn an: "Cô không cần quá lo lắng, chuyện này chúng ta sẽ cố gắng xử lý nhanh nhất có thể."
Tô Nghi gật gật đầu.
Thấy sườn mặt có vết thương, trên người cũng không biết có hay không.
"Tô tiểu thư, đi bệnh viện làm kiểm tra đi, tôi vừa vặn muốn qua bệnh viện, tiện đường cho hai người đi nhờ?"
Tô Nghi cảm thấy không cần thiết, nhưng sợ Hứa Nhược Tinh lo lắng, vẫn là gật đầu: "Được."
Lên xe cảnh sát, trái tim mới chậm rãi yên ổn nhưng sắc mặt Hứa Nhược Tinh vẫn luôn lo lắng, trắng bệch, dường như người bị thương chính là Hứa Nhược Tinh. Tô Nghi nhịn không được nói: "Em không có việc gì."
Cô lôi kéo tay Hứa Nhược Tinh: "Em không có việc gì."
Hứa Nhược Tinh đôi mắt ửng đỏ, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, bị Tô Nghi kéo lại, bốn mắt nhìn nhau, ôm lấy Tô Nghi, thấp giọng: "Thực xin lỗi."
Là cô quá tự tin, luôn cảm thấy có thể bảo vệ Tô Nghi thật tốt, không để Tô Nghi chịu bất cứ tổn thương nào, không cho Tô Nghi lo lắng hãi hùng, là cô sai, tội cô đáng chết vạn lần!
Nếu hôm nay Tô Nghi xảy ra cái vấn đề gì...
Hứa Nhược Tinh không dám tưởng.
Trái tim cô đến bây giờ đều đang phát run, thật sự sợ hãi.
Tô Nghi ôm cô, vỗ vỗ lưng: "Chị cũng có biết chuyện này đâu."
Mềm mại nhẹ nhàng mà an ủi cô: "Chuyện này không phải chị sai."
Hứa Nhược Tinh nghe không vào, chỉ là ôm Tô Nghi, ôm thật chặt.
Trương đội trưởng lái xe nhìn hai người qua gương chiều hậu, không hé răng. Tô Nghi còn xem như cảm xúc tương đối ổn định, cô từng gặp được người nhận được tin đe dọa liền khóc lóc hoảng sợ. Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh mới vừa đã trải qua vụ nổ kia, cảm xúc không sụp đổ, thật sự đã tốt hơn người bình thường rất nhiều.
Trong xe yên tĩnh, Tô Nghi dựa đầu vào Hứa Nhược Tinh, ý đồ cho người kia sức mạnh. Lúc xuống xe vẻ mặt Hứa Nhược Tinh mới thoáng chuyển biến tốt đẹp một ít.
Lê Thần biết chuyện đứng ở cửa bệnh viện chờ hai người, thấy Hứa Nhược Tinh lập tức đuổi lại đây, cũng không dám tiến lên, chân tay luống cuống đứng ở tại chỗ. Nói như thế nào cũng đã mang đến tai bay vạ gió, nhiều năm như vậy, Lê Thần vẫn là lần đầu tiên liên lụy Hứa Nhược Tinh.
Hứa Nhược Tinh nhìn Lê Thần, còn chưa nói gì.
Tô Nghi mở miệng nói trước: "Lê Thần, dì của chị đã khá hơn chút nào chưa?"
"Cô ấy bị thương ở chân." Lê Thần không dám đến trước mặt Tô Nghi, đôi mắt nhức mỏi, thường hay cợt nhả không còn nữa, tiều tụy đi rất nhiều: "Em... em cùng Nhược Tinh, có khỏe không?"
"Không có việc gì." Thấy dáng vẻ này của Lê Thần, có chút chua xót: "Em bị xước một chút trên mặt, không đáng ngại."
"Vẫn phải kiểm tra." Lê Thần nói: "Kiểm tra tổng thể lại một lượt."
"Không có việc gì."
Cũng không biết là đang trấn an Lê Thần, hay là đang trấn an Hứa Nhược Tinh.
Hứa Nhược Tinh không hé răng, từ khi chuyện này xảy ra Hứa Nhược Tinh vô cùng im lặng.
Tô Nghi vẫn luôn cầm tay Hứa Nhược Tinh, hai người vào bên trong. Lê Thần cũng theo vào, Hứa Nhược Tinh vẫn muốn để Tô Nghi kiếm tra sức khỏe tổng thể, nhưng Tô Nghi từ chối. Cô bảo bác sĩ giúp xử lý vết thương trên mặt một chút, miệng vết thương cũng không lớn. Nhưng Tô Nghi vì để Hứa Nhược Tinh an tâm nên mới làm.
Những chỗ khác không bị thương, Tô Nghi thấy Nhược Tinh vẫn không yên tâm, còn mang theo Hứa Nhược Tinh vào WC, để cho cô xem eo cùng phía sau lưng, lòng bàn tay chạm vào làn da như cũ bóng loáng, không có một chút vết thương.
Hứa Nhược Tinh còn trầm mặc, Tô Nghi đành lên tiếng trước: "Chúng ta qua thăm dì của chị Lê Thần đi?"
Tô Ngộ Nhiễm ở bệnh viện, đối diện là Trương đội trưởng đang ngồi, lựa từng câu chữ kể lại cho người năm trên giường bệnh,
"Cô nói cái gì? Hứa Nhược Tinh làm sao vậy?"
Trương đội trưởng nói: "Cô đừng có gấp, chân cô đã như vậy, an phận chút đi!"
Tô Ngộ Nhiễm cũng coi như hợp tác cùng đội trưởng rất nhiều lần, gặp đội trưởng nhiều hơn so thấy người trong nhà.
"Trước đừng quá lo lăng, những người đó vì muốn cô câm miệng, không có làm ra cái gì quá kích."
Do bọn họ cũng không biết cái video chưa công khai kia có ở trong tay Tô Ngộ Nhiễm hay không, nếu như thật sự có, nếu như thật sự chọc vào Tô Ngộ Nhiễm, bọn họ hiện tại còn không dám, những người này còn chưa tới mức độ phát rồ.
Tô Ngộ Nhiễm cũng biết bọn họ không dám, lần trước chỉ gửi cái tin đe dọa không đau không ngứa. Nhưng không nghĩ tới bọn họ thật sự dám động đến Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi, những người này bắt đầu làm càn, cục diện giằng co một khi sơ hở sẽ mất khống chế.
Cần thiết mau chóng bắt lấy những người này.
Tô Ngộ Nhiễm đau đầu, lấy thuốc từ tủ đầu giường cũng không uống nước, nuốt xuống.
Trương đội trưởng thấy thế kêu: "Ngộ Nhiễm..."
Tô Ngộ Nhiễm không để ý: "Khi nào thì bắt đầu? Tư liệu của tôi đã cho mọi người, khi nào chuẩn bị bắt bọn chúng?"
Trương đội trưởng hơi hơi hé miệng, biết Ngộ Nhiễm thực sự nóng vội, sợ hãi lại có người liên lụy thêm, sợ hãi nhất không gì hơn Lê Thần bị liên lụy vào.
"Hiện tại còn đang tìm càng nhiều chứng cứ."
Người chắc chắn phải bắt, nhưng không chắc là có thể ghép tội.
Ngoài cửa Lê Thần đứng đó.
Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh muốn vào thăm dì nhưng cửa có người đứng gác, hai người không thể trực tiếp vào.
Lê Thần vào trước nói một tiếng, mới vừa đẩy cửa ra, liền nghe được giọng của cô ấy: "Còn cần chứng cứ gì nữa?"
Thấy Trương đội trưởng không nói chuyện, Tô Ngộ Nhiễm hỏi tiếp: "Cô rốt cuộc đang lên kế hoạch gì?"
Trương đội trưởng nhìn Tô Ngộ Nhiễm, nhiều năm như vậy, nói đến cố chấp, vĩnh viễn không thể nào thắng được Tô Ngộ Nhiễm, biết Tô Ngộ Nhiễm không đạt mục đích không bỏ qua, Trương đội trưởng mở miệng: "Cô còn nhớ rõ hiện tại có lời đồn trên tay cô có video chưa công khai hay không?"
"Sau đó thì sao?"
"Chúng tôi muốn lợi dụng cái video chưa công khai này thu hoạch càng nhiều chứng cứ."
Tô Ngộ Nhiễm lập tức phản bác: "Nhưng trên tay tôi không có video."
Theo sau cô mới phản ứng lại, nhìn về phía Trương đội trưởng hai mắt nhìn nhau một cái, đáy mắt là trong lòng hiểu rõ mà không cần phải nói.
"Không được, mọi người đưa ra mồi quá nhỏ."
Mồi quá bé, câu không được cá lớn.
"Tôi tới làm mồi thì thế nào?"
Lê Thân đứng ở cửa cứng đờ, tay nắm chặt then cửa, bước chân đi vào dừng một chút, nhẹ nhàng kéo cửa, bên trong tất cả mọi âm thanh bị ngăn trở. Hai mắt Lê Thần đỏ bừng, lui ra sau vài bước, đôi tay nắm chặt, móng tay khảm trong lòng bàn tay, chết lặng, không cảm giác.
Tô Nghi và Hứa Nhược Tinh nhìn cô, Lê Thần hai ba bước đến trước mặt Hứa Nhược Tinh: "Chờ một lát đi, bên trong có người."
Hứa Nhược Tinh gật đầu, dẫn Tô Nghi ngồi ở ghế hành lang.
Lê Thần ngồi ở bên người Nhược Tinh, ba người im lặng, cửa sổ mở ra, bên ngoài thực ầm ĩ, là ồn ào náo động làm người ta an tâm, giữa ba người vô cùng an tĩnh. Còn bên trong bức tường, đang mưu đồ chuyện bí mật khác.
Một bức tường, ngăn cách hai thế giới, một bên là ánh sáng, một bên là bóng tối.
Tô Nghi ngồi xuống, thưởng thức ngắm ngón tay Hứa Nhược Tinh, vuốt v e lòng bàn tay hỏi: "Đây là gì?"
Hứa Nhược Tinh cúi đầu: "Không biết, đường sinh mệnh đi?"
"Đường sinh mệnh là cái này..."
Hai người thực ăn ý không nhìn Lê Thần, đầu Lê Thần nghiêng hướng một bên, mặt vùi vào trong lòng bàn tay.