Hứa Nhược Tinh chẳng ăn cơm trưa được mấy miếng, trợ lý lo lắng cô nóng nực, lại đi mua đồ uống lạnh, cô ngồi ở trong xe, xe mở âm nhạc chậm rãi, nhịn không được nghĩ tới Tô Nghi.
Tô Nghi, bây giờ đang làm gì?
Em ấy với Lam Lâm như thế nào lại gặp mặt?
Lần trước còn tặng hoa hồng, ý nghĩa ẩn giấu trong bó hoa baby cô biết, một chút cũng không biết e ngại, Tô Nghi là người đã kết hôn.
Nói thầm đáy lòng, cô nắm di động, thỉnh thoảng nhìn nhìn, trợ lý tò mò: "Hứa tổng, chị đang đợi điện thoại?"
Nghiêng đầu nhìn, ánh mắt lạnh lạnh, trợ lý cả người chấn động, lập tức cúi đầu ngâm nga âm nhạc.
Hứa tổng tâm trạng không tốt.
Có lẽ là do cuộc gọi điện thoại vừa rồi làm ảnh hưởng, Lê tổng gọi tới, còn nhắc đến Lam tiểu thư, không biết như thế nào liền... Trợ lý đầu óc bay nhanh chuyển, thực mau nghĩ đến, đoán chắc là bởi Tô Nghi.
Lần trước Lam Lâm ở văn phòng Tô Nghi một buổi trưa, Hứa tổng không phải ghen đến làm việc cũng không an tâm sao?
Lần này là đứng ngồi không yên.
Chưa từng thấy Hứa tổng ghen thành như vậy, trước kia Hứa tổng cùng Tô Nghi ở bên nhau, nói chuyện phiếm đều quy củ, cũng không trách những người đó miên man suy nghĩ, nói hôn nhân hai người không thật.
Hiện tại thì sao? Mọi người nhìn xem, Hứa tổng nghe được tên của Lam tiểu thư, liền bắt đầu ghen, trợ lý nhỏ giọng hỏi: "Hứa tổng, chúng ta buổi chiều còn đi đến nơi khác không?"
Hứa Nhược Tinh rất ít mang theo cảm xúc khi làm việc, từ trước đến nay dù có cảm xúc không phải chính là kiềm chế lại. Hôm nay tương tự, đáng tiếc không kiềm chế được, cầm chặt di động, vẫn là gửi tin nhắn cho Tô Nghi: "Em đi đâu thế?"
Tô Nghi vừa đến chỗ Lam Lâm, nhận được tin nhắn từ Hứa Nhược Tinh ngẩn ra: "Sao vậy? Em đến chỗ Lam tiểu thư một chút."
Hứa Nhược Tinh chợt cảm thấy ba chữ Lam tiểu thư rất chói tai.
Thấy bản thân cũng thật keo kiệt.
Tô Nghi thấy người kia không trả lời, lại gửi đi: "Cô ấy nói có người bạn thích sản phẩm thiết kế của em, kêu em lại đây hỗ trợ cùng nhau thiết kế lễ phục, em đi qua đây đo kích cỡ."
Hứa Nhược Tinh thật ra cũng đoán được là nguyên nhân công việc, tính cách Tô Nghi như vậy, nếu không phải vì công việc, cũng sẽ không một mình đi gặp Lam Lâm.
Cô trả lời: "Chị biết rồi."
Tô Nghi: "Chị tìm em có việc gì?"
Hứa Nhược Tinh mím môi, gửi: "Vừa rồi Lê Thần nói em đi ra ngoài, chị chỉ hỏi một chút."
Tô Nghi rũ mắt, không trực tiếp trả lời Hứa Nhược Tinh, mà gọi điện thoại cho Lê Thần.
Lê Thần thấy tên Tô Nghi lập lòe vội trả lời điện thoại: "Làm sao vậy? Có phải Nhược Tinh nhắn tin cho em à?"
Từ Hứa Nhược Tinh tắt điện thoại, Lê Thần có chút áy náy, có phải vui đùa quá trớn hay không? Đang định gọi điện thoại qua cẩn thận giải thích, Tô Nghi đã gọi lại đây.
Bản thân cũng không hy vọng hai người cãi nhau."Chị ấy làm sao vậy?"
"Haizz." Lê Thân nói: "Còn không phải là nói đùa một vài câu thôi sao?"
Tô Nghi nhíu mày: "Cái gì vui đùa?"
Lê Thần nhỏ giọng: "Cậu ấy hỏi chị hai ngày này sao toàn tìm tới em? Chị hỏi cậu ấy có phải ghen tị hay không? Sau đó nói em bị Lam tiểu thư đón đi rồi, muốn ghen cũng phải ghen với Lam tiểu thư kìa! Chị biết cậu ấy là đi bận công việc, chị chỉ đùa một chút..."
Ra sức giải thích, lấy lòng Tô Nghi.
Tô Nghi bỗng nhiên hiểu được vì sao Hứa Nhược Tinh vừa mới chủ động gửi tin nhắn. Thật ra, khả năng chị ấy quan tâm tới mình không chỉ một chút thôi đi? Ít nhất, Nhược Tinh sẽ để ý đến quan hệ của cô cùng Lam Lâm.
Tựa hồ chờ đến mây tan thấy trăng sáng, Tô Nghi mặt mày giãn ra: "Không có việc gì."
Ý vị sâu xa nói: "Em sẽ nói lại với chị ấy."
Lê Thần thở phào: "Không có việc gì may quá."
Treo điện thoại, Tô Nghi không có nói chuyện thêm Hứa Nhược Tinh, điều chỉnh điện thoại sang trạng thái im lặng, sau đó đi tìm Lam Lâm.
Lam Lâm ở biệt thự, trong ngoài có bảo vệ, trợ lý dẫn Tô Nghi đi vào, bên trong ngồi hai ba người. Tô Nghi không phải rất quen thuộc, nhưng có nhận ra một người từng cùng Lam Lâm diễn chung.
Lam Lâm thấy Tô Nghi tiến vào vội giới thiệu: "Người này chính là Tô tiểu thư, giúp tôi thiết kế lễ phục."
Ba người khác vội quay đầu qua tới, tuổi đều không lớn, thoạt nhìn chắc mới hơn hai mươi, mỗi người đều mang gương mặt tràn đầy sức sống, làn da trắng nõn căng mịn, cười rộ lên cũng thật xinh đẹp, Lam Lâm tiếp tục nói: "Đây là Linh Linh, em ấy ngắm các mẫu thiết kế của chị, vẫn luôn muốn nhờ em hẹn chị tới."
Thật ra là Lam Lâm đề cử, nhìn đến trong nhóm mấy người đang bàn nhau mặc lễ phục gì, Lam Lâm liền đã gửi bản vẽ thiết kế, đề cử Tô Nghi.
Quả nhiên mọi người thực thích.
Tô Nghi thiết kế, Lam Lâm chưa bao giờ lo lắng.
"Đều muốn làm hết sao?"
"Chỉ có Linh Linh cùng em đi lễ trao giải, hai người kia không vội, nghe nói chị đến, họ muốn đến xem." Lam Lâm giải thích.
"Chị xem qua phim của hai người."
Linh Linh cười: "Thật vậy ạ? Chị nhìn thấy ảnh em rồi ạ?"
Tô Nghi gật đầu: "Đúng vậy, em diễn rất đáng yêu, rất hay."
Linh Linh bị khen đến mặt đỏ, có chút ngượng ngùng lại có chút vui mừng nhìn những người khác liếc mắt một cái. Tô Nghi khen xong bắt đầu thiết kế lễ phục cho Linh Linh, lúc đo kích cỡ, những người khác ở bên cạnh ríu rít nói chuyện phiếm, nói đến phim mới của Linh Linh, mọi người nói: "Có cơ hội em thử đi diễn xem sao, dù sao chúng ta hiện tại cũng không nhận được bộ phim gì lớn."
"Đúng vậy, ai mà không phải từ vai diễn nhỏ đi lên." Trong đó có một người nói: "Nữ thần của tớ mấy năm trước vẫn luôn bị ép diễn, chạy năm sáu năm vai phụ, quay MV mới nổi hơn được."
"Cậu là nói Cố lão sư sao?" Linh Linh nhắc tới người đó trước mắt sáng ngời: "Đời này mà tớ nhận được một phần mười giải thưởng như chị ấy, tớ cũng cảm thấy toại nguyện."
"Vậy trộm nói cho mọi người một tin tức, chúng ta tới lễ trao giải lần này có mời khách mời đặc biệt, chính là nữ thần của mọi người."
Mấy người phấn khích reo hò, đặc biệt là Linh Linh, khuôn mặt cao hứng đỏ bừng, thần sắc tràn đầy chờ mong cùng sùng bái. Tô Nghi đo xong kích cỡ, ghi chép xong, cùng Linh Linh hỏi lại chi tiết, cúi đầu vẽ tranh trên giấy.
Lam Lâm rót một chén nước cho cô, Tô Nghi cầm lấy, ngửa đầu mỉm cười: "Cảm ơn."
Bên cạnh ba người kia đang nói chuyện phiếm không ngừng.
"Sợ ồn thì chị có thể vào văn phòng phía sau?"
"Không sao, mọi người là chung công ty với em à?"
Lam Lâm gật đầu: "Là chung một công ty, sếp tổng nhờ em dẫn dắt họ nhiều."
Tuy rằng Lam Lâm tuy không tính là ngôi sao hàng đầu, nhưng dẫn dắt một vài người mới là không thành vấn đề.
"Điều kiện đều khá tốt."
Lam Lâm gật gật đầu, cười: "Em cũng cảm thấy không tồi, Linh Linh tháng sau sẽ vào đoàn phim, là diễn viên chính."
Giọng Tô Nghi hơi ngạc nhiên: "Diễn viên chính?"
"Là có chút ngoài ý muốn, là đoàn phim nhỏ, trang phục phải tự chuẩn bị."
Cô hiểu được, vừa rồi mọi người chính là đang khuyên Linh Linh đi đoàn phim đóng phim: "Có cơ hội là tốt."
Theo sau nghĩ đến trang phục tự chuẩn bị, hướng mắt sang Linh Linh, trong lòng có tính toán, trước khi rời đi nói với cô ấy: "Có thể kết bạn WeChat không, em có ý tưởng gì có thể liên hệ với chị bất cứ lúc nào."
Linh Linh thật vui mừng: "Được ạ."
Tô Nghi cười, kết bạn với wechat của Linh Linh, lại cùng những người khác chào hỏi.
"Em đưa chị trở về."
"Không cần." Tô Nghi từ chối khéo: "Chị lái xe tới."
Lam Lâm không nhiều lời, chỉ gật gật đầu, đứng ở cửa nhìn theo Tô Nghi rời đi, phía sau Linh Linh hỏi: "Lam tỷ, nhà thiết kế này, trước kia thật sự không phải người mẫu sao?"
Một người khác theo sau nói: "Em lúc đầu cũng cho rằng chị ấy là người mẫu!"
Thân người Tô Nghi cao gầy, tỉ lệ cơ thể lại chuẩn, mùa hè mặc áo sơ mi cùng váy, đường cong được nổi bật lên. Không cần giày cao gót, cô đi giày đế bằng, cẳng chân vẫn là thẳng tắp tinh tế, khớp xương đầu gối, cơ bắp căng chặt rất nhỏ, mỗi lần bước đi lại bị lôi kéo, nói không nên lời vẻ đẹp khỏe khắn. Nhấc chân nhấc tay đều hiện lên quyến rũ, chợt nhìn như người mẫu, một chút cũng không nói quá.
Lam Lâm đáp: "Thật sự không phải."
Tô Nghi đã lên xe, mở di động, buổi chiều cô gửi tin nhắn cho trợ lý, nói cho trợ lý cô ở chỗ Lam Lâm, có việc chờ cô kết thúc xong việc lại nói, trợ lý trả lời lại ok, trừ tin đó ra, là hai tin nhắn từ Hứa Nhược Tinh.
Một tin được gửi cách đây ba tiếng, hỏi cô đã kết thúc công việc hay chưa, một tin còn lại là mười phút trước gửi tới, chỉ là một câu: "Tô Nghi?"
Ngoài ra, trợ lý lại gửi tin nhắn đến cho cô.
Là vấn đề về tiến độ bộ sưu tập mùa hè, cô nhìn mà không trả lời, cách nửa giờ lại gửi một lần. Đây là Hứa Nhược Tinh ngầm sai khiến trợ lý của cô gửi sao?
Cô cũng không trả lời Hứa Nhược Tinh, trực tiếp gọi điện thoại cho Lê Thần.
Lê Thần ngồi ở trong văn phòng, nhận được điện thoại của Tô Nghi đang duỗi người, ấn trả lời, nghe xong bên kia nói, gật đầu: "Chị cùng Nhược Tinh thật đúng là nghĩ tới như vậy."
Tô Nghi tò mò: "Hai người cũng từng suy xét rồi sao?"
"Đâu chỉ suy xét." Lê Thần nói: "Chị trước mắt còn đang liên hệ với Kinh Nghi bên kia muốn nói chuyện tài trợ, tuy nhiên em bên này nếu muốn tài trợ cho nghệ sĩ, cũng được."
Cô xác thật là có suy nghĩ như vậy, bất quá không có trực tiếp nói thẳng với Lam Lâm cùng Linh Linh, trước hết cùng Lê Thần thương lượng, Lê Thần đồng ý: "Cần chị ra mặt tài trợ không?"
"Em làm cũng được." Tô Nghi nói: "Em tự thiết kế lễ phục cho các cô ấy, càng tiện trao đổi hơn."
Hơn nữa cũng không hẳn chỉ nhằm mục đích .
"Cũng đúng, giờ em về chưa?"
"Dạ, em về rồi, còn có mười phút đến công ty."
Lê Thần dặn dò trên đường cẩn thận, treo điện thoại.
Đôi tay Tô Nghi đặt trên tay lái xe, đi ngang qua đèn xanh đèn đỏ, cô ngừng ở trước đèn đỏ, liếc mắt nhìn di động, mở màn hình ra, thấy Hứa Nhược Tinh gửi tin nhắn tới. Ánh mắt đều là ý cười, rất nhanh thu hồi lại, chờ lúc đèn xanh sáng lên đặt điện thoại ở bên cạnh, một chân đạp lên chân ga, trực tiếp tới hầm để xe của công ty.
Ngồi ở trong xe, Tô Nghi mới một lần nữa cầm lấy di động, điều chỉnh tốt cảm xúc, cô hít sâu, gọi điện thoại cho Hứa Nhược Tinh.
Điện thoại vang hai giây đã có người nghe máy, quả nhiên người kia mới vừa mở miệng làm trái tim cô run lên, Hứa Nhược Tinh gọi: "Tô Nghi."
Cô nắm chặt di động: "Buổi chiều hơi bận công việc, không có nhìn thấy tin nhắn của chị."
"Không sao, xong việc chưa?"
"Mới vừa xong, chuẩn bị về công ty lấy văn kiện, buổi tối còn có bữa tiệc."
Hứa Nhược Tinh khó hiểu hỏi: "Buổi tối, bữa tiệc?"
Tô Nghi biểu cảm như thường: "Dạ, cùng với bạn."
Cô nói xong ngón tay chống bên môi, muốn cách một cái điện thoại nghe được từ phía Hứa Nhược Tinh tiếng nói cùng hít thở, đoán ra một ít cảm xúc.
Đang tập trung tinh thần, cửa sổ xe bị người gõ vang, Tô Nghi ngẩn ra, quay đầu, ngoài cửa sổ xe có một người đang đứng.
Chậm rãi hạ xuống cửa xe, gương mặt Hứa Nhược Tinh dần dần rõ ràng, đôi mắt trong veo, làn da ở dưới ánh đèn gara chiếu vào, càng nổi bật trắng nõn.
Hứa Nhược Tinh buông di động, nhìn về phía Tô Nghi hỏi: "Bạn nào?"