Tô Nghi ngồi ở trên sô pha, nhìn thấy bà ngoại bưng tới điểm tâm, cô hỏi: “Bà ngoại, con còn có một quyển album ở đâu?”
Bà ngoại quay đầu nhìn cô: “'Album?”
“Đúng vậy, con lúc ấy không phải có hai quyến sao?” Cô còn nhớ rõ quyến kia là bìa có màu cà phê nhạt, bên trong để mấy bức ảnh chụp, bà ngoại nghĩ nghĩ: “Bà cũng không biết.”
“Không có trong phòng của bà sao?”
“Không có.”
“Khả năng đồ nhiều quá, khó tìm, lúc nào rảnh có thời gian thử tìm lại xem.”
Tô Nghi đành phải dạ một tiếng, Hứa Nhược Tinh thấy cô ấy không vui lắm: “Xem album này cũng được, em chụp khi còn nhỏ sao?”
Bà ngoại ngồi ở đối diện các cô: “Tất cả là ảnh khi còn nhỏ, lớn không chịu chụp ảnh.”
Thật chút tiếc nuối.
Khi còn nhỏ Tô Nghi thích cười, thích chụp ảnh, gặp người liền nói ngọt như vậy, nào chào cô chào chú không ngừng, hàng xóm ai không biết bà có một cục bông, lên phố đều ôm vào trong ngực.
Khi đó Tô Nghi, được bà nuôi dưỡng trắng trẻo mập mạp, mỗi ngày đều là làm nũng gọi: “Bà ngoại.”
Từ đó về sau, bà rốt cuộc không còn gặp lại Tô Nghi như vậy.
Bà ngoại nghĩ nghĩ rồi lại thấy đau buồn, lau khóe mắt, nói: “Bà đi lấy thêm chút trái cây.”
Cô cúi đầu, xem Tô Nghi trên ảnh chụp, mập mạp, đôi mắt tròn xoe, nhìn vô cùng đáng yêu.
Hứa Nhược Tinh suy nghĩ, quả nhiên cô ấy khi còn nhỏ, không giống với trước kia chút nào.
Sau này quen biết Tô Nghi, nào có nửa phần đáng yêu, lạnh nhạt nhạt nhẽo không thích gần người.
Tô Nghi chỉ vào một bức ảnh chụp: “Một tuổi.”
Một tuổi trên đầu còn đeo cái vương miện, trước mặt là bánh kem nho nhỏ, cái bàn chỉ có Tô Nghi cùng bà ngoại.
Hứa Nhược Tinh lật vài tờ, phát hiện cô ấy khi còn nhỏ dường như đều là ảnh một mình, ngẫu nhiên ảnh hai người cũng là cùng bà ngoại, chưa bao giờ có ảnh cùng cha mẹ.
Em ấy khi còn nhỏ, đối cha mẹ là mong đợi đi?
Bởi vì chưa từng có được, cho nên mong đợi rất tốt đẹp, sau này mới có thể vết thương chồng chất.
Hứa Nhược Tinh quay đầu nhìn về phía Tô Nghi, Tô Nghi rất hăng say ngắm nghía album, ngẫu nhiên mở miệng kể vài chuyện lúc nhỏ: “Lúc em hơn một tuổi, không cẩn thận làm vỡ cái ly, sợ hãi nên bật khóc.
Bà ngoại tiến vào hỏi em làm sao vậy, em khóc thật lớn tiếng, còn luôn miệng em làm sai, làm sai chuyện rất lớn, bà ngoại bật cười, sau đó chụp bức ảnh này.”
Khóc đầy mặt toàn nước mắt, trên mặt tròn vo má phúng phính, rõ ràng là chuyện của rất lâu về trước, Hứa Nhược Tinh không biết vì cái gì nghe xong lại cảm thấy đau lòng.
Tô Nghi nói xong nhìn Hứa Nhược Tinh, phát hiện cô nhìn chằm chằm chính mình, đáy mắt mang cảm xúc khó hiếu, dường như là đau lòng, Tô Nghi gọi: “Vợ ơi.”
Hứa Nhược Tinh nhìn mặt cô ấy dần dần rõ ràng, lông mi từng sợi cong vút, môi mỏng gần ngay trước mắt, phía sau truyền đến tiếng bước chân của bà ngoại.
Cô cúi đầu, môi Tô Nghi cọ qua má cô, lưu lại nhàn nhạt vết đỏ ửng.
Bà ngoại đi vào phòng khách, mâm đựng quả đào vừa mới rửa xong, bà nói với Hứa Nhược Tinh: “Trước kia Tô Nghi rất thích ăn quả này, khi còn nhỏ trộm đi vào vườn đào, bị người ta đuổi theo chạy hai con phố.”
Tô Nghi sao?
Càng ngày càng ngược lại với những gì Hứa Nhược Tinh nhận định.
Tô Nghi xấu hổ cười: “Có sao? con không nhớ rõ.”
“Như thế nào không có.
Có lần còn bò đến trên cây đi hái, sau đó chú Trương quát một tiếng, mấy đứa trẻ khác đều chạy, chỉ còn con treo ở trên cây, vẫn là bà xách con về nhà.”
Nghĩ đến hình ảnh như vậy, Tô Nghi không biết giấu mặt đi đâu, liên tiếp nhìn bà ngoại đưa mắt ra hiệu.
Nhưng mà bà ngoại kể rất hăng say, ngăn không được: “Con bé khi còn nhỏ thật sự tinh nghịch, lên núi leo cây, không gì là con bé không biết.”
Tô Nghi bóp chân, kêu: “Bà ngoại.”
Bà ngoại nghe cô đột nhiên làm nũng mà từ lâu rồi chưa từng nhìn thấy, hốc mắt từng chút nóng lên, buông quả đào xuống: “Ăn đi, ăn xong giúp bà đến nhà chú Trương hái thêm một chút, trong nhà không còn.”
Tô Nghi bị bà bóc gốc gác ngồi không được yên, lập tức lôi kéo Hứa Nhược Tinh đi ra ngoài.
Hai người mới ra cửa lập tức thấy mọi người, đều là hàng xóm.
Tô Nghi cũng quen, chào hỏi từng người một, Hứa Nhược Tinh tuy rằng không quen biết, nhưng cũng đi theo chào hỏi.
Nào là cô, nào là dì, hôm nay xem như chào hỏi hết.
Tô Nghi kéo Hứa Nhược Tinh từ trước cửa đi ra ngoài, đi ngang qua một cái cửa hàng, người bên trong nhìn cô cười: “A, Tô Nghi đấy à, trở về thăm bà ngoại à con?”
Trước kia Tô Nghi trở về, cũng chỉ ở trong nhà bà ngoại, vội vàng tới vội vàng đi, rất ít khi kéo Hứa Nhược Tinh đi nơi nơi, lần này là lần đầu tiên, Tô Nghi gật đầu: “Dạ.” Nói xong cô nhìn về phía Hứa Nhược Tinh, nói: “Chờ em một chút.”
Hứa Nhược Tinh nhìn cô ấy vào cửa hàng, một lát sau trên tay cầm hai cây kem, còn là kem giống như hồi cô còn đi học đã từng ăn, cô ngạc nhiên: “Cho chị sao?”
“Đúng vậy, hồi chị đi học từng ăn cái này chưa?”
Cô thật đúng là bị gợi lên một ít kỉ niệm hồi còn đi học, gật đầu: “Chị ăn rồi.”
Tô Nghi bóc ra đóng gói, đưa cho Hứa Nhược Tinh, kem là màu tím, vị nho.
Loại kem này cho đến khi Hứa Nhược Tinh lên cấp ba vẫn còn ăn.
Sau này vào đại học liền uống trà sữa tương đối nhiều, lúc này ăn vào, có chút hương vị tuổi thơ.
Kem rất ngọt, mát lạnh, mùi hương nho nồng đậm.
“Đi học em rất thích ăn cái này, hồi chị đi học thích ăn loại nào?”
Hứa Nhược Tinh suy nghĩ một chút mới đáp: “Loại màu xanh lục.”
Tô Nghi nói tên, cô gật đầu: “Đúng vậy, em cũng ăn sao?”
“Em từng ăn.” Tô Nghi nói: “Có một khoảng thời gian lớp 10 đặc biệt thích.”
“Sau này vì cái gì không thích?”
“Cũng không phải không thích.” Tô Nghi nghĩ nghĩ nhíu mày, sau này vì cái gì không còn ăn kem đó nữa? Cô nỗ lực nhớ lại, phát hiện không thể nhớ ra được điều gì, trống rỗng, nhưng thời điểm cô học lớp 10, rõ ràng rất rất thích ăn.
“Không thể nhớ được thì đừng suy nghĩ.”
Tô Nghi ừm một tiếng, cắn một miếng kem, hai người đi phía trước, đi ngang qua trường học, đang vào dịp cuối tuần, không có học sinh, trường học rộng mở, bảo vệ ngồi ở cửa ngủ gà ngủ gật.
Hứa Nhược Tinh nhìn qua: “Hồi trung học em học ở đây sao?”
“Dạ.” Tô Nghi gật đầu, nhà trẻ cùng tiểu học là đi theo cha mẹ, sau này ly hôn, cô đi theo bà ngoại, ở chỗ này học cấp hai, cấp ba thật ra đi lên thành phố, Hứa Nhược Tinh nói: “Chị cũng ở thành phố.”
“Em học trường cấp ba nào?”
Tô Nghi đi học chính là trường dân lập, Hứa Nhược Tinh gật gật: “Bên cạnh trường chị học cũng có một khu trường dân lập.”
Tô Nghi quay đầu ngơ ngác nhìn cô vài giây.
“Làm sao vậy?”
“Em liền ở bên cạnh trường chị.”
Hứa Nhược Tinh cũng kinh ngạc.
Cô chỉ biết đại học Tô Nghi ở khu nào, sau lại đi du học, đúng là chưa từng hỏi cô hồi cấp ba học ở đâu.
Hóa ra, các cô cũng từng gần nhau như vậy, có lẽ vào một hôm tan học nào đó, các cô cũng sẽ ở cổng trường gặp thoáng qua.
Có lẽ các cô từng vào cùng một tiệm ăn vặt hoặc là tiệm trà sữa bên cạnh trường học, cũng có lẽ...
Các cô đã sớm gặp nhau, ở thời điểm chưa biết nhau.
Tô Nghi cười: “Thật là trùng hợp.”
Cô gật đầu, thật sự trùng hợp, trùng hợp đến làm tim cô đập nhanh, nếu khi đó cô quen biết Tô Nghi ở thời điểm trước khi em ấy thích một người khác, cô có thể theo đuổi em ấy trước sao?
Cũng có lẽ không phải.
Trạng thái của cô khi đó cũng không thích hợp thích một người.
Tô Nghi thấy biểu cảm cô khẽ biến: “Làm sao vậy?”
Thấy ánh mắt Tô Nghi quan tâm, Hứa Nhược Tinh không muốn dọa đến cô ấy, lắc đầu: “Không có việc gì.”
Tô Nghi mím môi, Hứa Nhược Tinh cười cười, cắn một miếng kem, quá mức ngọt, cô trước kia cũng không thích, hiện tại lại cảm thấy cũng không tệ lắm.
Hai người từ trường học xuyên qua, mặt sau là nhà chú Trương mà bà ngoại nói, một cái vườn trái cây, rất rộng.
Bên cạnh dùng rào chắn vây quanh đề phòng một ít động vật, căn bản phòng không có người ở.
Tuy nhiên người ở trấn này đều là hiểu tận gốc rễ, cũng không cần hỏi nhà ở đâu, chú Trương thấy Tô Nghi tới cười ha hả: “Bà ngoại kêu cháu tới à?”
Tô Nghi gật đầu, chào chú Trương một tiếng.
Hứa Nhược Tinh đứng ở bên cạnh Tô Nghi, cũng đi theo chào một tiếng.
Chú Trương hiển nhiên rất cao hứng: “Đi vào tự hái, loại mới nhất đi vào trong cùng, bên phải, bên cạnh cái cây trước kia con mắc trên đó.”
Như thế nào lại nói chuyện này?
Trên mặt Tô Nghi ửng đỏ, trời nóng, chú Trương đưa cho cho các cô hai cái mũ, vành nón khá dài, hai người mang rất giống chuyên nghiệp đi hái quả.
Tô Nghi nhìn Hứa Nhược Tinh cười, thay cô chỉnh lại mũ, Hứa Nhược Tinh mặt nhỏ, ngũ quan tinh xảo rõ nét, đội mũ này còn thể hiện ra phong cách lên sàn diễn thời trang, đặc biệt là dáng người cao gầy càng nổi bật.
“Vợ ơi, chị trước kia đã làm người mẫu chưa?”
“Chưa làm bao giờ.”
Tuy nhiên hồi học đại học xác thật có vài người quản lý của công ty người muốn mời cô về làm người mẫu, cô không có gì hứng thú, lúc ấy liền từ chối.
“Rất thích hợp.”
Cô theo tầm mắt cô ấy xem chính mình: “Thích hợp?”
“Tỉ lệ dáng người.” Tô Nghi nói: “Còn có khí chất, đều rất thích hợp.”
Hứa Nhược Tinh được khen nhịn không được cúi đầu, khẽ cười, hai người vào vườn trái cây, xa xa nhìn thấy một loại quả đào không quá giống với những cây còn lại, Hứa Nhược Tinh hỏi: “Là bên kia à?”
Tô Nghi gật đầu: “Ừm.”
Kéo Hứa Nhược Tinh đi vào, sau giờ trưa, nơi này không có người.
Chú Trương ở bên ngoài bận việc, để các cô ở bên trong lăn lộn.
Bên cạnh cây đào có cái cây thang, là dùng đê leo lên trên đi hái đào, Tô Nghi cười: “Trước kia em toàn là leo cây.”
Hứa Nhược Tinh nhìn cô ấy, rất khó tưởng tượng Tô Nghi leo cây sẽ là dáng vẻ như thế nào.
Khẳng định rất thú vị.
Đáng tiếc không được nhìn thấy.
Tô Nghi ôm cây thang đến trước mặt cô.
“Cẩn thận một chút.”
“Không có việc gì.” Tô Nghi hái được một quả liền đưa cho Hứa Nhược Tinh.
Cô đặt ở trong rổ bên cạnh, ngẩng đầu lên nhìn, ánh mặt trời qua khe hở của tán cây rơi lên trên người Tô Nghi, làm cả người được bao bọc bởi ánh sáng, lấp lánh tỏa sáng.
Cứ như thế ngửa đầu nhìn Tô Nghi hái được một quả lại một quả, mồ hôi ướt nhẹp hai bên tóc mai, Hứa Nhược Tinh nói: “Đủ rồi chứ?”
“Lại hái thêm một chút, chúng ta mang về nhà ăn.”
Hứa Nhược Tinh phát hiện có con gì từ phía trên rơi xuống, lọt vào trong người qua cổ áo, nhất thời không nhúc nhích, mặt khẽ sợ hãi.
Tô Nghi thấy cô không cầm quả đào liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Hứa Nhược Tinh mở miệng khó khăn: “Trên người chị, giống như có cái gì...”
“Thứ gì?” Leo xuống thang, đứng đối diện Hứa Nhược Tinh.
Hứa Nhược Tinh dùng ánh mắt ý bảo cổ áo.
Tô Nghi hiểu ý: “Có thể là sâu, trên cây có...”
Hứa Nhược Tinh lảo đảo thân người, Tô Nghi tò mò: “Vợ ơi, chị sợ sâu à?”
Người trước mặt không trả lời, mím môi, cằm cắn chặt.
Đáy mắt Tô Nghi hiện lên ý cười, bỏ xuống bao tay, cúi đầu, đẩy cổ áo Hứa Nhược Tinh ra, mắt sắc ngắm đến trong cổ áo có con sâu màu xanh.
Tô Nghi dùng bao tay kẹp ra, ném xuống.
Hứa Nhược Tinh hơi ngửa đầu: “Hết chưa?”
Tô Nghi nghẹn cười: “Hết rồi.”
Hứa Nhược Tinh thở phào một hơi, thân người hơi thả lỏng một ít, Tô Nghi nhịn cười ừ một tiếng.
“Làm sao vậy? Còn sao?”
Tô Nghi gật đầu, biểu cảm nghiêm túc đứng đắn: “Giống như có một con rơi vào bên trong, muốn em lấy ra hộ không?”
Trời nóng gắt, mồ hôi từ xương quai xanh Hứa Nhược Tinh chảy vào nội y, đúng như con kiến bò uốn lượn, tê ngứa, Hứa Nhược Tinh gật gật đầu, khó khăn mở miệng: “Cần.”.