Tác giả nói: thế là hoàn rồi đấy. tại hạ thật sự rất muốn nhìn thấy phần sau của Du Nguyệt a…. Dạo gần đây đặc biệt hứng thú chuyện Nam nam sinh tử nha. Phiên ngoại nam nam sinh tử được không? Có nên viết không?
—
Ngày nọ, được thần y tận tình cứu vớt. Du Nguyệt quả là đã được cứu sống kỳ diệu. Nhưng y chính là tâm càng thêm khó nhẫn. Tiêu Tịch Lâu từ vắng lặng nay lại người người ra vào đông đúc. Ở đây vốn đã có Tiểu Viên Tử, hắn như vậy cho là chưa đủ liền phái đến mười thị nữ cùng thái giám hầu hạ. Y có đuổi bọn người kia cũng không đi.
Mỗi bữa đều đem cả một bàn thức ăn trông thật đau mắt bắt ăn, y không ăn liền quỳ xuống khóc lóc ỉ oi. Nguyên là đám người cũng bị bức bách. Hoàng y nam tử kia biết tính y dù cứng rắng nhưng chính là không thể làm ngơ trước người gặp nạn, liền bắt đám người này đi chịu trận. Y có chút chuyện, chính là bọn hắn phải chịu trận thay.
Thế nhưng như vậy cũng không có gì đáng nói đi, hắn cư nhiên ra lệnh đám người không được phép đối y cấp rượu. Y chính là gần ba tháng rồi, một giọt rượu cũng không thể uống. Nghĩ đến Du Nguyệt một lòng căm giận cũng không nói được nên lời.
Tối đến, Du Nguyệt liền mang bảo cầm ra trước đình nguyệt hồ cận Tiêu Tịch cung đánh. Nơi đây quả là yên tĩnh, thoáng mát dễ chịu. Nói y cũng thực khổ, nơi kia khi xưa càng yên tịnh, bây giờ càng náo động. Một nơi không quá lớn lại chứa quá nhiều người, đương nhiên sinh ồn không chịu được. Nghĩ đến tâm trạng y càng không tốt, thanh cầm càng nghe qua càng thực chói tai. Hoàng y nam tử từ xa bước tới, nghe qua thanh cầm không khỏi đau đầu.
Người kia như thế nào lại ra cái bộ dáng như thế này. Hắn có bệnh phải cử kiêng không gặp được, y liền phó thành cái bộ dáng bệnh sắp chết. Nói hắn vô tình không quan tâm, trước đây hắn còn ngỡ có Tiểu Viên Tử chăm sóc y là đủ. Chính là không ngờ đứa nhỏ kia chăm sóc y không được chu toàn, lại nuông chiều đủ thứ mà sinh ra họa. Lại sợ y cô đơn, liền phái cả đám người đến bầu bạn đúng ý y. Như vậy lẽ nào người kia còn chưa vừa lòng. Nhưng bắt quá hắn thực không biết cái gì gọi là vừa phải đi.
Đứng nhìn một lúc, hắn không nói gì lập tức bước đến sau lưng y. Du Nguyệt còn không hay người đến, liền bị hắn nâng bổng người lên vác trên vai có chút kinh ngạc cùng tức giận đấm lưng hắn mấy cái nói: “Ngươi— ngươi làm gì a?”
(người ta thì đánh, bé này thì đấm lưng =]]z)
“Làm gì? Trẫm đêm nay chưa có ăn a. Ngươi đi ăn cùng trẫm.”
“Cái gì đi ăn? Ta đã ăn rồi, không cần ăn nữa, buông ta xuống.”
Hắn hướng y cười, mắt đầy âm khí nói: “Ăn rồi cũng tốt, ngươi thị trẫm ăn.”
“Ngươi—”
Du Nguyệt một lời cũng không thể phản kháng liền bị hắn ôm hướng đi. Về đến Bảo Tâm Cung một đám người vừa trông thấy hắn liền bị dọa một trận. Hắn đưa người đến bên giường nhẹ nhàng để y nằm xuống, đồng thời buông miên liêm xuống. Du Nguyệt kinh hãi muốn giãy đi liền bị hắn lôi lại nói: “Nguyệt nhi— Nguyệt nhi— ngươi khi xưa lúc nào cũng nguyện ý mà a. Cho trẫm ăn đi…”
“Ngươi…” Du Nguyệt nhìn tên hoàng y sắc lang này càng thêm tức giận. Hắn như nào lại nhắc chuyện năm xưa. Bất quá hắn bây giờ đã thay đổi. Cách đây nữa năm hắn lôi y lên giường mạnh bạo hành cho một trận, tâm đau còn chưa dứt, giờ cư nhiên lại muốn hành thêm một trận. Y đương nhiên kinh sợ. Lại nói người kia sắc dục lên cao, ngay lập tức đè y xuống trấn lột không thương tiếc, y càng phản kháng lại càng bị hắn vây chặt.
Chính là hôm nay vừa đúng hạn kiêng cử của hắn. Nữa năm không sắc, không dục. Bây giờ nhìn y liền khiến hắn hỏa dục bùng phát, nói cho nên đêm nay y e là khó sống đi…
Quằn quại hết một đêm, hắn quả là tinh thần hảo sảng khoái, đem người kia ôm chặt trong lòng nở nụ cười nhìn y nói: “Nữa năm, trẫm cái gì cũng có thể chịu đựng, cái gì cũng có thể không cần. Hảo hảo dưỡng tâm. Chính là ngươi, trẫm không thể không cần. Trẫm cái gì cũng có thể quên đi, ngươi càng tuyệt đối không thể.”
Hắn ngày nọ dưỡng tâm cực khổ, ngay cả khi trí nhớ dần bình phục, có muốn đến gặp y cũng không thể. Khổ sở nói không được. Chính là năm xưa hắn đã từng có lỗi với y, hắn bây giờ dù có chịu chút khổ sở cũng là không sao. Nói cho nên lúc này hắn nhất định phải hảo hảo bù lại lỗi lầm năm xưa đi.
Nhìn người kia say ngủ trong lòng hắn, biểu tình cũng thực khác với năm xưa. Chính là người càng lớn càng khó tính, lại hay sinh giận dỗi, liền cười nói: “Ngươi a, thế nào không tin trẫm. Trẫm sau này nhất định không phụ lòng ngươi, vẫn không tin trẫm sao?”bg-ssp-{height:px}
Những lời này, Du Nguyệt không phải không nghe. Chính là nghe rồi cũng im lặng. Hoàng y nam tử bây giờ so với năm xưa thực nhiều khác biệt. Nói hắn trúng cái dược gì, ngay cả tâm tính cũng thay đổi, băng lãnh nhiều hơn, mạnh bạo nhiều hơn. Nhưng bất quá có một cái không thay đổi, y có thể nào không tin? Chân tình a…
Đêm nọ Du Nguyệt đột nhiên bị hắn mang lên giường ăn. Đau một trận đến mấy ngày cũng không xuống giường được. Hắn ngày ngày lưu lại Tiêu Tịch Cung… Cũng không phải, cái tên này năm xưa hắn vốn dụng tâm nghĩ y thích yên tĩnh nên đặt vậy. Nay hắn không nói không rằng liền đem cả Tiêu Tịch Lâu đổi thành “Tiêu Diêu Cung”. Ngày ngày tiêu diêu, vô sầu vô lo.
Hắn thấy y cả ngày u ám, sợ ở trong cung lâu ngày không được thư thái, liền mang y xuất cung, du ngoạn.
Người kia tự dưng được mang ra cung, quả là tâm tình có chút vui vẻ. Rời khỏi cổng môn, ra đến ngoại thành, nhìn cảnh non xanh nước biết, Du Nguyệt tâm hồn bỗng sáng lên. Y đã lâu lắm rồi mới được rời khỏi hoàng cung đầy u ám kia a.
Hoàng y nam tử cùng y cưỡi chung trên một tuấn mã tản bộ dọc ven sông. Hắn một tay nắm lấy dây cương, một tay ôm chặt y nói: “Nguyệt nhi, còn giận trẫm?”
Du Nguyệt không nói, hắn lại thở dài hôn lên mép tai y nói: “Là trẫm năm xưa quả có chút mê mụi, đã có ngươi, lại nghe lời nịnh thần cho tiến cung một Mỹ cơ tây hồ. Trẫm khi xưa cũng là có chút ý muốn nhìn mặt cho tường tận…”
Hắn cư nhiên nhắc lại chuyện xưa Mỹ cơ gì đó, liền khiến Du Nguyệt tâm cũng tối xuống, còn chưa có phản ứng gì đã nghe hắn thì thầm bên tai: “Mỹ cơ kia quả thực rất đẹp. Nhưng bất quá cũng không khiến trẫm dụng tâm quên ngươi, càng không có ý muốn lưu giữ lại bên người…”
Hắn ngừng một lúc lại nói tiếp: “Chính là khi đó trẫm muốn giải tán hậu cung, Mỹ cơ kia được tiến cống đến, đêm nọ đột nhiên cao hứng dâng trẫm một tách trà thượng đẳng. Mùi vị thật sự rất kỳ dị…”
Nguyên chuyện năm xưa còn nhiều khuất mắt, thế nhưng Du Nguyệt một lần nghe thần y nói quả có chút bán tính bán nghi, cũng là không tiện nghĩ nhiều. Hắn như vậy càng không muốn y canh cánh mãi chuyện xưa trong lòng, liền quyết định đem chuyện này một lần bày tỏ. Lời còn chưa dứt đã nghe người kia nói: “Hoàng thượng…”
“Ân…” Hắn có chút kinh ngạc nhìn y, ôn nhu nói: “Nguyệt nhi không muốn nghe sao?”
Du Nguyệt gật đầu: “Không muốn. Chuyện đã là quá khứ, có nhắc lại cũng không thể thay đổi.”
Hắn cười tựa lên vai y nói: “Ngươi nói đúng, bất quá trẫm chỉ muốn ngươi tin tưởng trẫm. Tin là trẫm chưa bao giờ muốn quên ngươi.”
Du Nguyệt trầm lặng một lúc gật đầu: “Ân…”
Hắn như vậy liền vui mừng thúc ngựa chạy nhanh đi không màn chuyện xưa. Những kẻ dụng tâm muốn hắn quên đi y cũng đã bị đem đi xử trảm. Hắn dù đã thật sự quên đi y cũng đã là quá khứ. Bây giờ hắn chính là nhớ rất rõ người này, không bao giờ quên—
Hắn cùng Du Nguyệt ngày ngày tiêu diêu tự tại. Ngày nọ để chứng tỏ chính mình thành tâm, mặc cho triều thần can gián, hắn liền đem cả hậu cung đi giải tán. Sắc phong y lên làm đương kim hoàng hậu. Từ triều thần đến dân chúng nhất mực ồ lên, kinh ngạc có, chê cười có.
Chính là thiên hạ này dưới sự trị vì của hoàng y nam tử, một thánh quân anh minh. Dân tình an cư lập nghiệp, vạn dân kính nể. Chỉ có duy nhất một việc đáng chê trách chính là sủng ái nam tử, không con kế nghiệp. Năm thoái vị, liền cùng mỹ nam kia đi du sơn ngoạn thủy đời đời, kiếp kiếp một khắc không rời.
Nhân Gian Đa Tình – Toàn Văn Hoàn
~~ Tái kiến ~~