Lăng Hạo đầu tiên sửng sốt, sau đó cười khẽ, không cho Ngân Bình kịp phản ứng mạnh mẽ mút lấy cánh môi mềm mại của Ngân Bình, như muốn nuốt chúng vào bụng.Giờ phút này tất cả tình cảm đều tuôn trào, giống như núi lửa bộc phát, không thể đỡ!
Lăng Hạo dùng tư thế dứt khoát mà cố chấp hôn thiếu nữ trong ngực, giống như muốn thổ lộ ham muốn chiếm hữu của mình. Lồng ngực dày rộng cứng rắn của hắn dính sát vào bộ ngực non mềm thơm hương của nàng, hai đôi môi giằng co không nghỉ, không tách rời một tấc. Đầu lưỡi hắn trúc trắc thăm dò khoang miệng Ngân Bình, tinh tế liếm qua từng góc, ôn nhu trêu đùa chiếc lưỡi mềm mại của nàng.
Lăng Hạo chỉ cảm thấy mình như đang thưởng thức mỹ hảo, vừa ngọt vừa mềm mại, hôn thế nào cũng không đủ. Mở mắt ra, trong con ngươi là khuôn mặt kiều diễm vô song của Ngân Bình, hai má phiếm hồng say lòng người, đôi mắt phượng như phủ một lớp sương mỏng, ánh nhìn lung linh phản chiếu cảnh xuân, rất mê hồn. Lăng Hạo cảm thấy Ngân Bình như vậy thật xinh đẹp, xinh đẹp đến mức hắn hận không thể lập tức đem Ngân Bình nhét vào trong cơ thể, không cho bất luận kẻ nào dòm ngó, chỉ có thể thuộc về một mình Lăng Hạo hắn!
Nụ hôn này bọn họ không biết hôn bao lâu, đôi môi ửng đỏ của hai người chậm rãi tách ra, kéo ra một sợi tơ bạc ướt át.Ngân Bình mặt hồng hồng xụi xơ trong lòng Lăng Hạo, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ:" A Hạo cừu con sao bỗng nhiên biến thành sói xám tà ác???"
Lăng Hạo ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, hơi thở ấm nóng ghé vào tai ngọc của Ngân bình bá đạo nói:
"Từ nay về sau nàng là nữ nhân của ta, không cho phép đến gần nam nhân khác!"
Ngân Bình tim đang đập loạn nghe Lăng Hạo nói xong, đầu chảy vài vạch đen sì, sao nàng có cảm giác như tự đem đá đập chân mình vậy! Thằng nhãi này sao bỗng nhiên thay đổi làm mình không kịp ứng phó! Buồn bực nửa ngày, mới hận nói:
"A Hạo lúc nào trở nên bá đạo vậy chứ!"
Lăng Hạo cười như gió xuân thản nhiên nói:" Ta từ trước tới giờ vẫn vậy...Chỉ là Bình Nhi không biết thôi!". Nói xong còn mờ ám thổi thổi vào tai Ngân Bình, khiến tai nàng lập tức đỏ bừng lên, xấu hổ nghiêng đầu tránh, cũng không cam chịu yếu thế nhéo một cái trên lưng A Hạo.Nhìn người nào đó đau đến cơ mặt cứng ngắc thầm nghĩ tên này chắc là theo nhị hoàng huynh học hư rồi càng ngày càng không đứng đắn.
Lăng Hạo vươn tay bắt lấy bàn tay ngọc tà ác kia đưa lên môi nhẹ nhàng hôn, thấy Ngân Bình hai má ửng hồng, hờn dỗi trừng mình, sóng mắt linh động,đáng yêu không nói nên lời,trong lòng dâng lên niềm sung sướng thỏa mãn, không kìm lòng được "hahaha" cười lớn. Ngân Bình có phần bực bội, sao tự nhiên A Hạo lại cười ngốc vậy chứ, nhưng nghe tiếng cười vui vẻ của hắn, khóe miệng nàng cũng lặng lẽ cong lên, nở nụ cươi hanh phúc.
Thanh âm truyền ra ngoài, rất nhiều người đi đường nhìn xe ngựa này, một loại ánh mắt hoài nghi gặp phải người điên vô hình truyền lại. Xuân Mai đeo khăn che mặt cũng có thần thái quỷ mị. Sao hôm nay, Lăng Hạo công tử lại cười ngốc như vậy, không phải là bị cái gì kích thích chứ? Lăng Hạo công tử người không thể yên tĩnh một hồi, ít khiến người ta chú ý một chút mới tốt sao? :sweat:
Tướng quân phủ...
" Đến cùng là chuyện gì?"
An Quốc sắc mặt cực kỳ khó coi,cả người tỏa ra luồng khí đen kịt, ngồi trên thư án phía trước,khí lạnh tỏa ra bốn phía.
Năm hắc y nhân run run quỳ đối diện An Quốc,vẻ mặt co quắp, bất an cuối đầu.
" Các người bây giờ đổi sang giám sát nhất cử nhất động của Lăng Hạo cho ta, còn có tra một chút hắn cùng Ngân Bình thế nào ở cùng một chỗ? Thế nào bắt đầu?"
Năm hắc y nhân như được đặc xá, nhanh chóng biến mất khỏi phòng như một cơn gió, tướng quân càng ngày càng đáng sợ nha!
An Quốc cực kỳ tức giận , Lăng Hạo kiếp trước là hộ vệ thiếp thân của Ngân Bình hắn cũng không để ý nhiều, kiếp này dĩ nhiên dám to gan dành Ngân Bình với hắn! Thật đáng hận! Ánh mắt An Quốc dần trở nên lạnh lẽo!
Nguyệt Ngân Cung...
Khi trở về, Ngân Bình vội vã bảo Xuân Mai tìm một con cá đến, nhất định phải còn sống, đặt trong chậu gỗ.
Trong lúc chờ Xuân Mai đi lấy cá, Ngân Bình cùng Lăng Hạo chống cằm quan sát hắc ngọc bội của đại hoàng tử.
Hắc ngọc bội nằm yên trên khăn lụa trắng càng nổi bật lên màu đen huyền bí được ánh sáng nhợt nhạt ngoài cửa chiếu vào chiết quang lấp lánh đầy mê hoặc, nhưng càng nhìn càng cảm thấy lạnh lẽo.Hắc ngọc bội này mang vẻ đẹp khiến người ta run sợ từ linh hồn!
"A Hạo huynh có cảm thấy hắc ngọc bội này..rất quỷ mị không?" Ngân Bình lo lắng hỏi Lăng Hạo, nhìn ngọc bội này nàng trong lòng có tia dự cảm bất hảo.
"Không sợ, dù có chuyện gì ta luôn ở cạnh Bình Nhi!" Lăng Hạo nhẹ nhàng nắm lấy tay Ngân Bình, giọng nói trầm thấp cuốn hút mang theo sức mạnh nào đó khiến trái tim Ngân Bình chợt yên ổn. Ngân Bình nhìn hắn nhẹ nhàng cười, đã trải qua một lần sinh tử nàng còn sợ gì nữa chứ!
Lúc này, Xuân Mai cũng mang theo chậu cá đi vào.
Ngân Bình lấy ra một bình sứ nhỏ màu trắng đổ chất lỏng màu xanh trong bình vào chậu cá, đây là bạch ti sắc có tác dụng thúc đẩy thời gian phát độc nhanh hơn gấp lần là Ngân Bình tốn bao công sức mới cho người điều chế được.Sau đó nhẹ nhàng bỏ hắc ngộc bôi vào trong chậu.
Xuân Mai đứng cạnh bên nhìn theo động tác của Ngân Bình trong lòng bi thương không thôi!
Con cá này thật ngon thật béo,là con to nhất trong bầy, nàng khó khăn lắm mới bắt được,một lúc nữa cũng không thể ăn thì làm gì bây giờ!Thật tàn khốc!
Đúng như dự đoán, con cá bơi không đến vòng, nổi lềnh bềnh. Ngân Bình gật đầu, Xuân Mai hiểu ý lấy ra hai cây kim châm, một kim chọc vào nước, lập tức đen, một cây đâm vào con cá đã chết kim châm cũng chuyển sang màu đen...
Thật sự rất độc!
Thấy vậy, Xuân Mai cầm kim mà sợ run người, chậc, đại hoàng tử thật tội nghiệp ôm khối độc dược mà xem là báu vật!
Sắc mặt Ngân Bình, Lăng Hạo cũng trở nên trầm trọng, thật sự có kẻ dám mưu hại đại hoàng tử Tống Quốc!