Sự thật chứng minh, Bạch Lộ đã hoàn toàn xem nhẹ sức mạnh của bệnh cảm lạnh, đừng nói hai ngày, muốn kéo dài mười ngày cũng chỉ là chuyện nhỏ như một bữa ăn sáng.
Tối ngày mười chín, Bạch Lộ tìm thầy Bao Kiến Huân xin phép nghỉ.
Thứ bảy vốn là ngày ôn bài, không có tiết học, thầy Bao rất thoải mái cho phép nghỉ, thậm chí còn bảo cô Chủ Nhật cũng khỏi đến lớp, ở nhà tĩnh dưỡng triệt để.
Bạch Lộ biết rõ sự hào phóng này của thầy giáo là vì cho cô nghỉ học hoàn toàn là vì lo lắng cô sẽ lây bệnh cho người khác.
Bao Bao Kiến Huân là thầy giáo dạy toán, từ năm lớp mười đã phụ trách lớp của cô, năm nay ba mươi tuổi, đã dẫn dắt học sinh hai khoá tốt nghiệp, thuộc loại nghiêm túc cẩn thận, ngày thường không tuỳ tiện nói cười.
Bạch Lộ cầm giấy phép của Bao Kiến Huân cấp, không dự tiết tự học buổi tối, về ký túc xá trước.
Trong phòng hiện giờ chỉ còn lại mình cô. Thứ Tư tuần trước tan học về tới, cô phát hiện đệm chăn cùng đồ đạc của Tương Như đã bị đem hết đi, xuống chỗ dì trông coi ký túc xá hỏi, mới biết là người nhà của Tương Như đã đến lấy.
Cô không chạm mặt họ, nếu không cô rất muốn hỏi xem tình hình của Tương Như bây giờ ra sao rồi.
Bên cạnh bàn học dựng một cây dù, xếp lại ngay ngắn thẳng thớm. Bạch Lộ dùng di động tra tuyến đường đến bệnh viện II, ghi nhớ rõ sau đó tắm rửa giải đề, rồi vào giường nằm ngủ.
Thứ Bảy cũng là một ngày nắng, dự báo thời tiết nói khoảng tới độ C, Bạch Lộ gấp đồng phục lại cất đi, thay một chiếc áo vải lanh màu trắng tay ống loa, một chiếc quần dài màu nâu nhạt, khoác ba lô, đeo khẩu trang, chậm chạp đi tới bến xe leo lên xe buýt ngồi.
Hai hôm trước thức trắng đêm làm đề luyện thi, lại không uống thuốc, tình trạng sức khoẻ của Bạch Lộ đã tệ đến mức báo động, ngồi chen chúc trong xe buýt nóng bức bị xô đẩy đã đời, lúc leo xuống xe suýt nữa cắm đầu ngã quỵ.
Giao thông trước bệnh viện II ùn tắc kinh khủng, Bạch Lộ len qua lách lại để băng qua con đường đang kẹt cứng như bị táo bón, mãi một hồi mới mò được tới cửa bệnh viện.
Cuối tuần, bệnh viện chật kín bệnh nhân, Bạch Lộ đứng dưới ánh nắng hừng hực tự quạt mát cho mình.
Cô tìm đến khu nội trú, là một toà cao ốc độc lập, tổng cộng bốn mươi tầng lầu, đứng dưới lầu ngước đầu nhìn lên, quả là kỳ quan. Khu đất phía sau đang thi công, hàng rào vây lại, bên trong đang đào móng. Căn cứ theo độ sâu mà đoán, thêm một toà cao ốc bệnh viện bốn mươi tầng chắc sẽ thành hình vào năm sau.
Bạch Lộ là người địa phương, thuở nhỏ cũng đã từng đến bệnh viện II, cô nhớ khi ấy quy mô của bệnh viện chỉ mới được một phần năm so với hiện giờ. Không ngờ chỉ trong vòng mười năm ngắn ngủi, thân thể con người có thể biến thành yếu đuối như vậy.
Bạch Lộ bước vào trong cao ốc, máy lạnh bên trong chạy mạnh đến độ cô rùng mình một cái.
Không ít bệnh nhân đang ngồi nghỉ ngơi trong gian phòng dưới lầu một, bác sĩ thoăn thoắt đi tới đi lui, vẻ mặt nghiêm trọng, áo khoác trắng tung bay phần phật.
Bạch Lộ xoa xoa tay, lấy một chiếc áo mỏng từ trong ba lô ra, khoác lên người. Tìm đến quầy phục vụ, Bạch Lộ đang tính hỏi thăm, vừa mở miệng đã hắt hơi một cái.
“……Xin lỗi.” Bạch Lộ vội vàng rối rít lục ba lô tìm giấy lau, một tay che miệng nói.
Mặt y tá không đổi sắc, “Em cần hỏi gì?” Bạch Lộ: “Em đến thăm một người bạn, nhưng mà không biết cậu ấy ở trong phòng nào.”
Y tá: “Tên là gì?” Bạch Lộ: “Hứa Dịch Hằng, hứa của ‘hứa hẹn’, dịch của ‘dễ dàng’, hằng của ‘bền vững’.”
“Xin đợi chút…….” Rất nhanh y tá đã tìm ra, “Hứa Dịch Hằng, khu bảy, A.”
“Dạ cám ơn.”
Bạch Lộ đi đến trước thang máy đợi, ngước đầu ngó bản liệt kê các khu vực trong bệnh viện. Dưới khu bảy có hai khoa — nội khoa thần kinh, phục hồi chức năng.
“Đính đoong” một tiếng, thang máy đã tới, Bạch Lộ theo mọi người tiến vào.
Mùi thuốc trong bệnh viện làm cô nhức đầu, trong thang máy mỗi một người tựa như đều mang mùi cồn sát trùng trên mình.
Ra khỏi thang máy, hành lang trên lầu không có nhiều người, Bạch Lộ lần theo bảng chỉ đường, tìm đến A.
Cửa phòng bệnh này không mở, tuy nhiên cửa phòng bên cạnh mở toang, là một phòng bình dân, ba giường. Bạch Lộ liếc mắt nhìn đồng hồ, chưa đến mười giờ.
Cô đi một vòng quanh phòng bệnh. Có một phòng bệnh bên cạnh A nằm ngay ở khúc quanh, bên đó là phòng bốn giường, xung quanh không có thang máy hoặc cầu thang.
Bạch Lộ chui vào trong góc phía đó ngồi trên ghế nghỉ ngơi. Đợi thêm mười mấy phút đồng hồ, hơi nhàm chán, Bạch Lộ lấy móc từ trong ba lô ra một cuồn sổ tay từ vựng Anh ngữ.
Đến mười giờ hai mươi, Bạch Lộ dọn đồ, tập trung mọi chú ý về hướng cửa phòng bệnh.
Mười rưỡi trôi qua.
Mười giờ bốn mươi …… Năm mươi ……
Mười một giờ.
Cô vẫn không thấy ai tới. Hay là không tới nữa?
Bạch Lộ phồng miệng, thở dài một tiếng, cất sổ đi chuẩn bị ra về.
Thang máy quá đắt khách, chờ hoài không thấy tới, trước cửa đầy người chen lấn. Bạch Lộ trông thấy kiểu này cho dù đợi lát nữa thang máy tới đi nữa, một chuyến cũng không đủ cho mọi người, dứt khoát đi cầu thang bộ xuống.
Vừa vào tới lối xuống cầu thang, Bạch Lộ tức khắc như giẫm phải than hồng, mũi chân rụt lại trong tíc tắc, lật người dựa lưng vào bức tường bên ngoài cầu thang.
Tim đập thình thịch thình thịch thình thịch.
Bạch Lộ há hốc miệng, vẫn chưa kịp lấy lại bình tĩnh.
Làm quái gì vậy, giật hết cả mình.
Nửa phút sau, Bạch Lộ hơi hơi nghiêng người, giữ cho toàn thân mình không bị lộ ra, mắt liếc ra ngoài.
Cậu ta vẫn còn đứng ngay đó.
Hứa Huy mặc bộ đồ dầm mưa hôm nọ —— áo sơ mi đen, quần jean, giày thể thao màu trắng. Cậu đứng ngay dưới bậc vuông của cầu thang, nhìn ra ngoài cửa sổ hút thuốc, sắc mặt không thể nói là thả lỏng.
Trên bệ cửa sổ có một cái túi ny lông, bên trong thấp thoáng có thể thấy được là trái cây.
Tới rồi, mà không vào phòng bệnh? Bạch Lộ nghĩ ngợi, mùi thuốc lá trong chỗ cầu thang khá đậm đặc, chắc cậu ta không chỉ hút có một điếu.
Bạch Lộ kiên nhẫn đợi, qua vài phút, Hứa Huy hung hăng dập tắt điếu thuốc, xoay người xuống lầu. Bạch Lộ bám theo sau.
Bạch Lộ vốn muốn giữ một chút khoảng cách, sau đó thì phát hiện mình đã nghĩ nhiều rồi. Tốc độ của Hứa Huy cực kì nhanh, đừng nói đến việc lo giữ khoảng cách, Bạch Lộ phải dùng hết sức mình rượt thì mới không bị tụt lại quá xa ở đàng sau.
Hứa Huy từ ra khỏi khu vực, trực tiếp nhắm thẳng phía cửa lớn, ngay khoảnh khắc trước khi cậu ra khỏi toà cao ốc, Bạch Lộ vỗ vào lưng của cậu. Hứa Huy ngoái đầu, Bạch Lộ vẫn còn xông tới theo quán tính, xuýt nữa đâm sầm. May là Hứa Huy phản ứng nhanh, trước khi cô lao vào đã kịp chụp lấy cánh tay của cô, kéo qua một bên.
Động tác hơi thô bạo, cánh tay ê ẩm.
Hứa Huy nhíu mày, sắc mặt rất tệ, nhìn cô chằm chằm.
“Muốn gì?”
Bạch Lộ hổn hà hổn hển, miệng sau khẩu trang đang há ra để thở.
Hứa Huy xoay người bỏ đi.
“Này…….”
Bạch Lộ kêu cậu ta lại, Hứa Huy ngoái đầu một lần nữa, vẻ mặt càng thêm mất kiên nhẫn.
“Rốt cuộc——“
Bạch Lộ kéo khẩu trang xuống, mặt bị khí nóng ở bên ngoài hun đỏ gay.
Cô chỉ chỉ mình, hít sâu một hơi.
“Nhớ, nhớ ra mình không?”
Hứa Huy khựng lại, đầu mày hơi giãn ra một chút, rõ ràng đã nhận ra Bạch Lộ.
“Là em.”
Bạch Lộ gật đầu, “Còn nhớ mình à.”
Hứa Huy nhìn Bạch Lộ từ trên xuống dưới.
“Ừ.”
Bạch Lộ sụt sịt mũi, lồng ngực do vận động kịch liệt một phen nên phát ngứa, há miệng chưa kịp nói chuyện đã hắt xì một cái rõ to.
Hứa Huy: “Bệnh rồi?”
Bạch Lộ chà chà mũi: “Lần trước dầm mưa bị.”
Hứa Huy: “Tới khám bệnh?”
Bạch Lộ: “Thuận đường ghé thăm một người bạn, cậu ấy nằm ở đây, lúc xuống cầu thang thì vừa vặn trông thấy cậu.” Cô nhìn Hứa Huy, nói nhỏ: “Cậu đi thật nhanh, suýt nữa mình đuổi theo không kịp.”
Hứa Huy cười nhạt, “Thế à.”
Bạch Lộ: “Vốn là tính gọi cậu, nhưng lại không biết tên cậu là gì. Cậu cũng đến thăm bạn à?”
Trông Hứa Huy lại có vẻ như mất tập trung, hai tay đút túi quần, đầu cúi thấp.
“……. Ừ.”
Bạch Lộ nắm quai của ba lô, hỏi: “Cậu ăn trưa chưa?”
Hứa Huy ngước mắt.
Đứng trước mặt Bạch Lộ, cậu trông rất cao, Bạch Lộ gật đầu, giọng nói thấp thêm một chút.
“Nếu chưa ăn, có muốn cùng đi ăn, tiện thể cảm ơn cậu lần trước đã giúp đỡ.”
Ánh mắt của Hứa Huy hơi lay động, quan sát Bạch Lộ, giống như đang bình tĩnh quan sát cái gì đó, sau cùng lắc đầu, “Không cần, tôi đi đây.”
Vừa xoay người, lại bị níu.
Hứa Huy nhăn mặt ngoái đầu, “Tôi đã nói——“
Đang nói thì bị một vật đưa tới trước mắt ngắt lời.
Một chiếc bao ny lông, bên trong là những trái quất, nho, và táo đã được đóng gói.
Hứa Huy nhìn chiếc bao ny lông, Bạch Lộ nói: “Vừa nãy trông thấy, chắc cậu quên lấy theo.”
Hứa Huy sững người hồi lâu, ánh mắt dừng lại trên chiếc bao, nhưng không đón lấy. Bạch Lộ đưa đưa, mắt của Hứa Huy từ chiếc bao trái cây ngước lên.
Ánh mắt của Bạch Lộ trong veo, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, chiếc miệng nhỏ hơi hé mở.
“Là vì trông thấy cái này nên mới gọi cậu lại, kết quả cậu đi quá nhanh, suýt nữa rượt không kịp.” Bạch Lộ nói rất nhẹ.
Hứa Huy mím môi, không biết vì sao, ánh mắt lại dời đi.
Bạch Lộ lại dí dí chiếc bao tới, vẻ mặt hơi mang vẻ nghi hoặc, nói: “Cầm đi chứ……”
Hứa Huy nhìn bồn hoa bên cạnh, tay tuỳ tiện nhận lấy bao.
Bạch Lộ cúi đầu, hai người không nói gì một hồi.
Chốc sau, Bạch Lộ xốc ba lô lên, nói: “Vậy mình đi đây……. Chào nhé.” Sải bước lướt qua người Hứa Huy.
“Này.”
Ngày hè hiếm hoi có được ngọn gió, một mảnh giấy vụn sượt qua trên mặt đất, Bạch Lộ thản nhiên quay đầu.
“Sao thế?” Hứa Huy đứng ở phía sau. Tóc của cậu hơi dài, đen bóng, bị gió thổi đang che khuất bên góc lông mày. Nắng kéo dáng người cao gầy của cậu thành một đường nét dài đơn giản gọn ghẽ.
“Ăn bữa cơm đi.” Cậu thờ ơ buông lời. Bạch Lộ cúi đầu, “Được thôi.”
Hai người sánh vai bước ra khỏi chỗ bệnh viện.
Bạch Lộ hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”
Hứa Huy: “Tuỳ ý.”
Thói đi đường của Bạch Lộ không tốt, luôn cắm đầu bước đi, ngó mũi chân của mình, gặp sỏi thì nhẹ nhàng đá đi.
Đang đi trên vỉa hè, Bạch Lộ chợt thản nhiên nói: “Chúng ta đi ăn hoành thánh đi.”
Hứa Huy tâm tư chẳng đặt ở bữa ăn, trông như đang còn mải suy nghĩ chuyện gì khác, nghe Bạch Lộ nói, không có ý khác, gật đầu.
“Được.”
Bạch Lộ lấy di động ra, “Để mình tìm xem xung quanh đây có quán hoành thánh không.”
Hứa Huy đứng một bên đợi, nhìn đường phố xe cộ như mắc cửi.
Bản đồ hiện lên ba quán hoành thánh trong phạm vi hai km, Bạch Lộ nhìn màn hình, lầm bầm: “…….Không có rồi.”
Hứa Huy quay qua: “Em muốn ăn hoành thánh?”
Bạch Lộ đóng di động lại, “Cũng không phải là rất muốn, xung quanh cũng tìm không ra…..”
Hứa Huy: “À, chỗ gần trường tôi có một quán, nhưng mà phải ngồi xe tới, hay là tìm quán nào gần hơn ăn đại một bữa đi vậy.”
Bạch Lộ nhìn cậu, “Trường của cậu ở đâu?”
Hứa Huy thoáng khựng lại, nói: “Trường Phục Nghệ, gần nhà tôi.” Vừa nói vừa liếc Bạch Lộ một cái, “Em còn nhớ chỗ nhà tôi ở đâu chứ.”
“Đương nhiên nhớ.” Bạch Lộ nói, cô ngẩng đầu bẽn lẽn nhìn Hứa Huy, lại vội nói thêm một câu.
“Thật ra mình cũng cần phải đến chỗ gần đó……”
Hứa Huy bỗng bật cười, ngó qua một bên, khoé miệng cong cong, vẻ như đi guốc trong bụng. “Được thôi.” Cậu ta điềm nhiên nói, “Vậy thì đi.”
Hai người leo lên xe buýt, là chuyến xe đưa Bạch Lộ tới.
Xe vẫn chật như nêm, người chen người.
Hứa Huy đứng ngay sau Bạch Lộ.
Quá nhiều hành khách, hai người khó tránh khỏi va chạm.
Xe quẹo khúc cua, thân thể của Bạch Lộ lắc lư, đầu hơi ngửa ra sau, tóc cột đuôi gà, phần chóp chạm phải cổ áo, quét nhẹ một cái.
Xương quai xanh nhồn nhột.
Hứa Huy rũ mắt, mái tóc của Bạch Lộ dưới ánh nắng nhuốm một màu hoe hoe vàng, tóc quăn tự nhiên, trông vừa mềm mại vừa yếu đuối.