Dịch giả: quantl
Thân hình Nam Lạc lảo đảo lao ra từ góc phía Tây Bắc của Bất Tử cung, căn bản cũng không có ảnh hưởng gì tới Bất Tử Cung khổng lồ này, cho dù có thành chủ đề cho đám người kia đàm luận cũng sẽ không quá một ngày
Phượng Hoàng Sơn vẫn là Phượng Hoàng Sơn, Bất Tử Cung cũng thế.
Chỉ có đại môn của KHổng Tước Điện là đóng chặt.
Nếu nói trên thế giới này bộ tộc thân nhất với Nhân tộc là bộ tộc nào thì tất cả Nhân Tộc sẽ trả lời là Vu tộc.
Vu Tộc bất luận bề ngoài tướng mạo hay tập tính sinh hoạt, mọi phương diện cũng không khác Nhân Tộc mấy, chỉ là Vu Tộc rất thưa thớt nhưng mỗi người đều có thần thông không thể tưởng tượng nổi. Cho nên Nhân Tộc và Vu Tộc vì nhu cầu nên đành ở cùng một chỗ.
Cách Phượng Hoàng Sơn ngoài vạn dặm có một nhánh Vu tộc, tên là Chúc Dung bộ lạc... Tuy cũng là nhân vu tạp cư nhưng khu vực hạch tâm chỉ có Vu tộc mới có thể gia nhập, nhất là Chúc Dung điện trong bộ lạc.
Nơi này gọi là Chúc Dung bộ lạc, lại có Chúc Dung điện, vì một trong mười hai Tổ Vu - Chúc Dung ở đây. Chúc Dung bộ lạc cũng biết Tổ Vu của họ tính tình như lửa, rất ít bằng hữu, trừ Vu Tộc ra, ngoại tộc càng thêm ít, nhưng Khổng Tuyên có thể tính là một người.
“Khổng Tuyên, thật sự ngươi chỉ thu một đồng tử chứ không phải là đồ đệ sao” Trong Chúc Dung điện, một thiếu nữ ngồi tại chỗ lớn tiếng nói, y phục nàng đỏ như lửa, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể bốc cháy. Nàng chính là Chúc Dung, một trong mười hai Tổ Vu.
“Ta không thu đồ đệ, thu đồ để làm gì, có thể dạy đông giáo tây là được rồi, cần gì cái danh hão kia” Khổng Tuyên vừa cười vừa nói...
Hai mắt Chúc Dung nhấp nháy, giống như thiếu nữ động tình vậy chỉ là dù là ai cũng rõ nàng phất tay một cái cũng có thể đốt núi nấu biển “Đồng tử của ngươi rất đẹp trai sao?”
“Không đẹp chỉ tầm trung thượng mà thôi”
“Chẳng lẽ là cố nhân”
“Không phải”
“Thế còn muốn nhận hắn làm đồng tử ư, còn muốn gặp ta để lấy cái gì luyện tinh pháp quyết, đừng nói với ta cơ duyên gì gì đó, thiên cơ gì gì đó, ta ghét nhất là những thứ này” Chúc Dung không kiên nhẫn lớn tiếng nói.
“Đồng tử của ta kì thực không có ưu điểm gì, chỉ là tấm lòng thành thực mà thôi, ta thấy hắn dụng công tu luyện, thầm nghĩ dạy hắn thế thôi. Nhưng ta không biết gì về thể chất của Nhân tộc nên tới chỗ ngươi tìm xem có pháp quyết tu luyện nào tốt không...” Khổng Tuyên tuỳ ý ngồi trên ghế nói.
“Ha ha, thật hiếm có, người khác đều cảm thấy ngươi nói chuyện ôn hoà, thân thiện, ta lại biết ngươi là kẻ có ngạo cốt, không nghĩ tới ánh mắt cũng kỳ quặc như vậy. Chỗ này của ta có pháp quyết Luyện Khí của Nhân tộc, bất quá cũng rất cơ bản thôi, ta với ngươi cùng đi xem. Phương pháp luyện tinh của Vu Tộc chúng ta trong thiên địa này không có tộc nào có thể sánh được.” Chúc Dung cười ngồi bên cạnh Khổng Tuyên, cổ tay trắng khoát lên mặt bàn tựa như bạch ngọc.
“Vậy được, trùng hợp là ngày Bách Điểu Triêu Phượng mười năm một lần của điểu tộc chúng ta đã tới rồi, đến lúc đó tránh cho ngươi cứ suốt ngày phiền muộn vì phải ở yên trong tộc”
Người hiểu Khổng Tuyên sẽ biết, bọn họ có ít bằng hữu, tuy y nói chuyện với ai cũng đều ôn hoà thân thiện nhưng lại có cảm giác cách người cả ngàn dặm...
Không bao lâu, trong Chúc Dung bộ lạc liền có hai đạo quang hoa phóng lên trời nháy mắt biến mất trong không trung.
Khi pháp lực cao đến một mức nào đó, có thể dựa vào pháp lực thâm hậu đẩy nhanh tốc độ phi độn, nếu như có lĩnh ngộ sâu về một đạo nào đó thì có thể làm được rất nhiều việc chỉ có cường giả có pháp lực cường đại mới có thể làm, tỷ như phi độn. Như độn thổ thuật của Nam Lạc, nếu hiểu được bổn nguyên của thổ linh khí tự nhiên có thể sử dụng rất nhỏ pháp lực trong thổ linh khí tức khắp thiên địa để đạt tới mức một bước ngàn dặm.
Hai đạo quang mang xẹt qua thiên địa như cầu vồng xuyên trời. Không bao lâu Khổng Tuyên và Chúc Dung đã tới trên bầu trời Phượng Hoàng Sơn.
“Đồng tử của ngươi quả nhiên chăm chỉ lại ngồi ở ngay cửa ra vào tu luyện, a, không đúng...” Chúc Dung lên tiếng. Lời của nàng còn chưa dứt thì độn quang của Khổng Tuyên cũng đã biến đổi, vốn là ngũ thải quang hoa ôn nhuận như nước bỗng nhiên hoá thành ánh mặt trời chói mắt. Quang hoa lướt qua, mây cũng biến mất, quang hoa chưa rơi xuống thì Khổng Tuyên đã xuất hiện trước cửa đại điện.bg-ssp-{height:px}
Trong đôi mắt y loé lên ngũ thải quang hoa, ngón tay điểm một phát trong hư không, một đạo quang mang chui vào trong người Nam Lạc. Ngay sau đó bên cạnh Khổng Tuyên loé lên ánh lửa, Chúc Dung cũng đã xuất hiện. Nàng nhìn Nam Lạc rồi nhìn Khổng Tuyên mở miệng nói: “Sinh cơ ảm đạm. Đã khó có thể cứu chữa...”
Sắc mặt Khổng Tuyên cực kém, tựa băng sương. Y bình thường ôn hoà, luôn mỉm cười với mọi người, khi lúc không cười chính là lúc y tức giận, khi mặt y tựa băng sương thì ngay cả Chúc Dung cũng không biết sẽ thế nào, ít nhất hơn trăm năm nàng quen biết y, còn chưa thấy vẻ mặt này bao giờ. Dùng một câu của y nói đó là: “Không phải là ta tốt tính mà là không có kẻ đáng để ta giận dữ”
“Nếu là về sớm một ngày, ta cho hắn một giọt máu thì hắn có cơ hội tỉnh lại. Nhưng hiện tại, khí cơ của hắn cơ hồ đã gần như đoạn tuyệt”
Khổng Tuyên trầm mặc, y biết rất rõ thậm chí y còn rõ hơn nàng nhiều, cả Yêu tộc, bàn về chiến lực thì chẳng ai phục ai nhưng nói tới cứu người nhất là loại sinh cơ cơ hồ đoạn tuyệt này thì lại không có một kẻ nào giỏi cả, không một kẻ nào dám nói mình đủ khả năng...
Thông thường thì những kẻ có đại thần thông như bọn họ chắc sẽ không bị loại thương tổn này, mỗi người đều có một hoặc hai lá bài tẩy để chạy thoát thân hoặc là mật pháp liều mạng, đến lúc gặp phải thương thế như vậy thì tức là sẽ phải chết. Bọn họ chỉ cần không tử vong ngay lập tức thì có thể tự cứu chính mình, nhưng Nam Lạc là kẻ có tu vi thấp lại không thể, chỉ một kích của Kim Bằng Thái tử cũng đủ khiến hắn trọng thương sắp chết.
“Ta nghe nói phía Tây Bắc của Bất Chu Sơn có một ngọn núi tên là Côn Luân, trong núi có một vị tu sĩ luyện được một loại Kim Đan có công hiệu khởi tử hoàn sinh” Khổng Tuyên đột nhiên mở miệng nói, mặc dù nói một việc như vậy nhưng trong đó lại ẩn hàm sát khí vô hạn.
“Vậy còn chờ gì nữa, hiện tại đi thì có lẽ còn có thể cứu mạng của hắn...” Chúc Dung vội nói, nàng không có quan hệ gì với Nam Lạc nhưng vì Khổng Tuyên nên nàng lại có cảm giác khẩn trương với sinh tử của hắn.
Khổng Tuyên thở dài nói: “Núi Côn Luân cách đây rất xa, cho dù là năng lực hiện tại của ta toàn lực phi độn cũng phải mất ba ngày mới tới được. Chỉ sợ đến lúc đó hắn đã chết từ lâu” Y vừa đến bên cạnh Nam Lạc thì cũng đã có thể thấy được trạng thái của hắn rồi, một chút chân khí chỉ có thể tạo được một ít tác dụng thôi.
Chúc Dung đột nhiên cúi đầu xuống, trầm mặc một hồi lâu rồi đột nhiên nói: “Ta cho hắn một giọt máu, như vậy có thể kéo dài tính mạng thêm ba ngày”
Khổng Tuyên nghe xong, ánh mắt sáng ngời, nhìn Chúc Dung, một lát sau trầm thấp nói: “Được”
Người khác có lẽ không rõ máu của Vu tộc đại biểu cho cái gì, nhưng Chúc Dung và Khổng Tuyên đã quen nhau hơn trăm năm, đối với truyền thừa của Vu tộc và tầm quan trọng của máu y rất tinh tường bất quá... Vu tộc có mười hai Tổ Vu, dưới Tổ Vu là Đại Vu, những Đại Vu kia đều có được máu của Tổ vu mới có thể tu luyện được công pháp cao thâm của Vu Tộc. Mà máu Tổ Vu cũng vô cùng quý quá, không phải là loại huyết dịch chảy khắp châu thân, máu của Tổ Vu giống như nguyên thần của đạo gia, nội đan của Yêu Tộc vậy.
Hơn nữa trong máu của Tổ Vu lại có thứ mà nguyên thần và nội đan không có, đó là cải biến thể chất.
Một giọt tơ máu từ mi tâm Chúc Dung chảy ra, tơ máu thổi qua không trung, tản ra một sinh cơ nồng đậm nhưng cũng giống như là hoả diễm vậy, nó đi tới đâu hư không chấn động tới đó... rồi chậm rãi nhỏ trên mi tâm của Nam Lạc, không bao lâu liền dung nhập vào thân thể hắn. Sắc mặt trắng bệch của Nam Lạc trở nên hồng hào hơn nhiều.
“Ta biết, ngươi nhất định trong lòng nghĩ từ nay về sau phải báo đáp ta, kỳ thực không cần, chuyện ta tình nguyện làm, cũng không cần báo đáp, chuyện không muốn, không ai có thể bắt ép được” Chúc Dung vừa cười vừa nói, giữa các Tổ Vu nàng là kẻ thích tự do, muốn làm gì thì làm, cũng không thèm nhìn sắc mặt của người khác.
Thấy Khổng tuyên chỉ cười không đáp, Chúc Dung đương nhiên cũng biết tính cách của y, được người thi ân, y nhất định báo lại, vì vậy còn nói thêm: “Kỳ thực máu này cũng không trọng yếu như ngươi nghĩ, thêm nữa một sợi tơ máu này cũng chỉ có thể bảo vệ tâm mạch kéo dài sinh cơ thêm vài ngày thôi”
“Tâm ý của ngươi ta rõ, ta biết mình nên làm như thế nào, nhưng trước khi đi tới núi Côn Luân, còn có một việc phải làm. Người của Khổng Tước điện ta cũng không thể để kẻ khác khi dễ.” Khổng Tuyên nói xong, sát khí xông thiên, nếu là Nam Lạc nhìn thấy Khổng Tuyên lúc này, nhất định không dám tin vào mắt mình nhưng Chúc Dung lại càng thêm thích trạng thái này của y.
Ánh mắt nàng sáng bất thường nói: “Hay là dẫn hắn đi núi Côn Luân trước đi. Vạn nhất không kịp. Vậy thì...”
“Đừng lo, chỉ là một con Kim Bằng, chẳng tốn quá nhiều thời gian” Pháp lực của Kim Bằng thì Khổng Tuyên chỉ nhìn thoáng qua cũng đã rõ ràng.
Lúc này Khổng Tuyên lộ phong mang, mình khoác ngũ thải pháp bào, khí tức lạnh lẽo và ngạo nghễ xông thẳng lên trời.
Chúc Dung mỉm cười, không nói gì thêm nhưng trong lòng nghĩ, lúc này mới chính là y, tựa như trăm năm trước lần đầu gặp mặt vậy, ngạo nghễ, lạnh lùng.
Bất Tử Cung Phượng Hoàng Sơn có một quy củ bất thành văn là trong nội cung không được sử dụng pháp thuật, đương nhiên chủ yêu là nhằm vào nhưng thị vệ thị nữ mà thôi, còn các điện chủ đương nhiên không nằm trong đám này. Nhưng là tất cả những điện chủ kia, có ai lại tự dung dùng một đại pháp thuật đâu, ngẫu nhiên dùng một hai lần thì lại không có ai chứng kiến. Cho nên Bất Tử cung khó có thể nhìn thấy có người dùng pháp thuật thần thông cả.
Một đạo ngũ thải quang hoa phóng lên trời, đâm vào hư không, tuy một thoáng đã biến mất nhưng người trong cung lại cảm nhận được chấn động của pháp lực cường đại này.