Nhân Cách Nguy Hiểm

chương 7: c7: hiềm nghi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Anh trai-mang găng tay-rất xinh đẹp.

Giải Lâm hơi nhướng mày.

Hắn gần như lập tức nhớ đến dáng vẻ người nào đó đẩy cửa phòng tư vấn tâm lý bước vào.

Có lẽ là vì dáng người gầy gò nên trên người người đó mơ hồ vẫn toát ra tinh thần thiếu niên, dáng vẻ quả thực xinh đẹp, mặt mày tinh xảo, ánh mắt ảm đạm, màu đen giống như mực tương phản với màu môi, găng tay màu đen bọc lấy ngón tay thon dài, ngồi ngay đối diện.

“Có phải cao cỡ này không?” Giải Lâm giơ tay so ngay trán mình, lúc nói chuyện, giọng điệu không giống như đang truy hỏi người tình nghi mà lại giống như đang tìm người yêu mất tích nhiều năm. “Gương mặt thật sự rất xinh đẹp. Da rất trắng, găng tay màu đen, không thích nói chuyện lắm, cũng không thích người khác chạm vào người.”

Bé trai gật đầu.

Giải Lâm: “Mái tóc có hơi dài, có lẽ đến đây, che khuất mắt, từ trên xuống dưới chỗ nào cũng màu trắng, chỉ có đô môi giống như được bôi son.”

Giải Lâm nói quá chi tiết, bé trai thông qua những miêu tả này giống như lại nhìn thấy anh trai xinh đẹp mua dao lần nữa.

Bé trai gật đầu giống hệt biểu tượng cảm xúc, đầu như giã tỏi: “Anh trai kia hơi hung dữ, em muốn bỏ đồ vào túi giùm anh ấy, anh ấy lại không cho em đụng.”

Giải Lâm rất đồng ý: “Tính tình cậu ấy không tốt lắm.”

Bé trai: “Anh đang tìm anh ấy ạ? Hai người quen nhau sao?”

Giải Lâm để lại đồ ăn vặt đã thanh toán ở trên bàn, chỉ lấy con dao răng cưa kia, chẳng hề cảm thấy không phù hợp với trẻ em, trầm ngâm nói: “Coi như quen biết đi, anh từng sờ tay cậu ấy.”

Bé trai: “?”

“Đồ ăn vặt cho em đó, làm bài tập tiếp đi anh bạn nhỏ.” Giải Lâm không nói nhiều nữa, trước khi đi vươn tay sờ lên đầu của bé trai, “Học hành cho tốt.”

Giải Lâm đẩy cửa bước ra, sắc trời bên ngoài đã tối hoàn toàn, không khí hơi ngột ngạt, giống như lại sắp mưa.

Cùng lúc này, Quý Minh Nhuệ còn đang cầm con dao răng cưa mà Trì Thanh dùng để cắt bánh mì lật qua lật lại xem tỉ mỉ. Anh ta nhớ lại thi thể được phát hiện ở hiện trường hôm nay, thử dùng bánh mì của Trì Thanh làm xác chết, tái hiện lại cảnh tượng: “Hung thủ dùng con dao răng cưa này, chắc hẳn là từ chỗ này, như thế này, chém một dao xuống, cắt cổ mèo…”

Trì Thanh: “…”

Quý Minh Nhuệ ngẩng đầu, hỏi ngược lại Trì Thanh: “Phải không? Chắc là như này không sai nhỉ, ông nghĩ thế nào?”

Advertisement

Trì Thanh đang chờ sữa nóng trong lò vi sóng, đồng hồ lò đang đếm ngược: “Tôi nghĩ, có lẽ tôi nên đổi một người bạn có năng lực trí óc phát triển hoàn thiện hơn.”

Quý Minh Nhuệ chìm đắm trong vụ án, mấy giây sau mới phản ứng lại.

Đến khi anh ta nhận ra thì Trì Thanh đã bưng ly sữa về lại phòng khách, tiếp tục xem bộ phim truyền hình tình cảm khó hiểu rồi.

Mấy ngày tiếp theo, Quý Minh Nhuệ làm việc bù đầu bù cổ, bận đến mức không có thời gian xem điện thoại. Ngày nào bà cụ Vương cũng kiên trì ngồi trong văn phòng đồn gọi “Niếp Niếp”: “Ngày nào chưa bắt được hung thủ thì tôi còn ở đây đến ngày đó không đi, Niếp Niếp đáng thương của tôi.”

Ngoại trừ tiếp tục tìm hung thủ, mỗi ngày còn có các cuộc gọi báo cảnh sát khác cần phải xử lý.

“Alo? 110 à? Tôi muốn chia tay với bạn gái, nhưng mà cô ấy đòi tự sát uy hiếp tôi, tôi phải làm sao đây?”

“…” Quý Minh Nhuệ bó tay, “Cô gái đó không sao cả, chỉ là muốn uy hiếp đằng trai mà thôi. Lúc về, tôi tiện thể đến Hải Mậu một chuyến, camera đã xem hết rồi, không quay được gì cả, cũng hỏi cửa hàng tiện lợi rồi, trong tiểu khu nhiều hộ dân như thế, chứng cứ với thông tin vẫn chưa đủ, không có cách nào khóa chặt mục tiêu, đã vậy lại mưa nữa…”

Nhưng mà mưa là một nhân tố vô cùng bất lợi.

Trước đây Quý Minh Nhuệ muốn làm cảnh sát hình sự, đều nghĩ rằng dáng vẻ của cảnh sát hình sự oai phong lẫm liệt, rung chuyển trời đất. Lần đầu tiên anh ta hơi cảm nhận được sự khắc nghiệt của cái nghề này, rõ ràng vụ án xảy ra trước mặt mình nhưng mình lại không làm gì được.

Xác của mấy con mèo hoang không ai nhận đã được anh ta với Tô Hiểu Lan hợp sức chôn trong rừng cây tiểu khu, bọn họ lựa một bãi cỏ chỉ cần có mặt trời thì ánh nắng có thể chiếu đến.

Không có manh mối, không thể xác định người tình nghi, cái gì cũng không có, nhưng mà từng sinh mệnh tràn đầy sức sống lại rời khỏi thế giới này… Xác mèo chỉ là một mô hình thu nhỏ, có nhiều vụ án còn tàn khốc hơn có thể giống như xác mèo đến bây giờ bị chôn ở trong rừng sâu, lẳng lặng thối rữa, không chờ được bình minh cũng không chờ được chân tướng.

Mấy hôm nay Tô Hiểu Lan rõ ràng trầm lặng hơn nhiều.

Nhóm ba người mới bọn họ phụ trách vụ án giết mèo này, chỉ có Khương Vũ vừa ăn mì tôm vừa không ngừng lật xem ảnh chụp hiện trường, ngón tay quẹt quẹt trên mặt bàn, không biết đang quẹt gì.

Lúc Quý Minh Nhuệ đi ngang qua người anh ta thì lấy túi tài liệu đập anh ta một cái: “Ông quẹt cái gì mà thấy quẹt nửa ngày trời.”

Khương Vũ hút số mì còn lại vào trong miệng: “Tôi đang nhìn vết dao.”

Quý Minh Nhuệ không hiểu nổi: “Đã nhìn mấy ngày rồi còn chưa nhìn đủ hả? Nhìn ra được gì rồi?”

Khương Vũ thành thật lắc đầu: “Chưa ra.”

Anh ta lắc đầu xong lại nói: “Tôi chỉ cảm thấy rất kỳ lạ, hôm đó thần tượng của tôi nhìn kỹ từng cái xác mèo, ngón tay của anh ấy kéo dọc theo vết dao giống như này…” Anh ta nói, làm mẫu cho Quý Minh Nhuệ, “Giống thế này.”

Khương Vũ dùng đầu ngón tay chậm rãi miêu tả hướng đi của vết dao, giống như Giải Lâm làm hôm đó.

Có lẽ nhóm người Quý Minh Nhuệ không chú ý đến chi tiết nhỏ này, nhưng Khương Vũ mang trong lòng sự chú ý quá độ với thần tượng, nhạy bén nhận ra những động tác nhỏ xíu không đáng nói này.

Khương Vũ gãi sau gáy: “Hình như anh ấy rất để ý những vết dao này… anh ấy đang nhìn gì?”

Quý Minh Nhuệ cũng suy nghĩ cùng, cuối cùng nói rất chân thành: “Tôi không biết trong đầu thiên tài đang nghĩ gì, dù sao lúc mười lăm tuổi tôi còn đang khóc bù lu bù loa vì không theo đuổi được nữ sinh lớp bên cạnh.”

Khương Vũ: “…”

Quý Minh Nhuệ quay lại chỗ ngồi, trong quá trình chờ mì nở, cuối cùng cũng có mấy phút rảnh rỗi xem điện thoại.

Anh ta gửi một tin nhắn qua cho người anh em tốt của mình, muốn cầu an ủi: Gần đây tôi bận quá.

Người anh em tốt của anh ta nhanh chóng dùng hành động thực tế khiến anh ta tỉnh táo.

– Bận thì đừng gửi tin nhắn cho tôi.

– … Cậu nghe câu nói của mình đi, có còn là người không?

Quý Minh Nhuệ gửi liên tục hai tin: Hôm nay ông làm gì?

Bên kia một lát sau mới cực kỳ kiệm lời thưởng cho anh ta hai chữ.

– Tái khám.

Quý Minh Nhuệ nhìn hai chữ này, mở nắp mì tôm nóng hổi ra, thầm nói người anh em của mình vì để trị bệnh ưa sạch sẽ mà cố gắng thật sự.

Hôm nay, phòng tư vấn tâm lý vẫn mở cửa bình thường, đây là lần thứ hai Trì Thanh bước vào nơi này.

“Chào mừng quý khách! Chào anh Trì!” Tiếp tân đã nhớ tên của Trì Thanh, cô ngừng công việc trong tay, gương mặt lộ ra nụ cười nói, “Mời anh đến khu vực tiếp khách chờ một chút, tôi đi thông báo cho bác sĩ Ngô.”

Trì Thanh vân vê khớp ngón tay của mình cách lớp găng tay, nhíu mày nhìn thoáng qua khu vực tiếp khách toàn là mèo kia.

Anh không thích ở cùng với đám lông xù này.

Khu vực tiếp khách vẫn như thế.

Vài chỗ trống, mấy con mèo nằm sấp ngủ, có con dường như vẫn nhận ra anh, “meo meo” một tiếng với anh.

Tầm nhìn của Trì Thanh dời lên mấy độ, lúc này mới phát hiện so với đám lông xù này thì khu vực tiếp khách còn có một thứ đáng ghét hơn đang ngồi.

Giải Lâm ngồi trên sô pha ở bên phải, trong tay lật quyển tạp chí, dường như hắn đã ngồi ở đây rất lâu, lúc ngước mắt nhìn về phía Trì Thanh cho người ta có ảo giác “tôi đã chờ cậu rất lâu”.

Hắn khép tạp chí lại, mặt mày vui vẻ: “Lại gặp nhau rồi, anh Trì.”

Trì Thanh: “…”

Vì sao tên điên này cũng ở đây?

Hôm nay anh ra ngoài lại không xem hoàng lịch à?

Trì Thanh lướt qua hắn, tìm chỗ trống xa nhất, hai người một trái một phải, cách nhau hơn nửa khu tiếp khách.

Loại người dù bạn có ám chỉ không rõ đi nữa cũng có thể lập tức nghe ra được như Giải Lâm lúc này lại giống như không hiểu ý đồ của Trì Thanh. Hắn cúi người đặt tạp chí xuống bàn lại, đổi chỗ khá tự nhiên, kéo gần khoảng cách giữa hai người lại: “Không ngờ cậu cũng hẹn hôm nay, xem ra chúng ta rất có duyên.”

Trì Thanh nói: “Có lẽ cách hiểu của chúng ta về duyên phận có sự khác biệt.”

Giải Lâm rất ít khi chịu thiệt, hắn rót ly nước cho Trì Thanh theo thói quen: “Hình như cậu rất có thành kiến với tôi.”

Trì Thanh không phủ nhận: “Anh có thể tự tin thêm một chút.”

“Hửm?” Lúc hắn phát âm chữ này, kéo dài âm đuôi có hơi mờ ám.

“Bỏ hình như đi.”

“…”

Giải Lâm cũng không tức giận, vẫn mỉm cười chậm rãi đẩy ly nước trên mặt bàn qua.

Ngũ quan của hắn tuy phong lưu nhưng đường nét vẫn rất sắc bén, đuôi mắt hẹp dài, nếu như không phải cảm xúc trong ánh mắt của hắn làm nhạt đi chút cảm giác xa cách thì lúc này có thể khiến mọi người không để ý thực ra hắn không phải loại người dễ tiếp cận.

Gần chỗ ngồi của Trì Thanh có một con mèo đang nằm ngủ, con mèo đó ngủ mơ mơ màng màng, muốn đứng lên di chuyển vị trí ngủ tiếp, nhưng mà móng vuốt của nó còn chưa đặt lên trên tay vịn sô pha bên cạnh Trì Thanh thì đã bị anh cảnh cáo: “Đừng đến đây.”

Mèo: “Méo?”

Trì Thanh: “Đừng ngủ ở đây.”

Mèo: “Mèo méo?”

Trì Thanh: “Dù mày có qua đây tao cũng sẽ ném mày về.”

Mèo: “…”

Một người một mèo vượt qua giống loài giao lưu mấy câu một cách thần kỳ.

Cuối cùng con mèo đó từ bỏ suy nghĩ chuyển chỗ, ngoắc đuôi chạy đi.

Giải Lâm dựa ở bên cạnh nhìn hai người họ như nhìn chuyện vui: “Cậu không thích mèo à?”

Hắn nhớ lại lần trước gặp mặt, trên người Trì Thanh chẳng hề có lông mèo, lúc đó hắn thuận miệng nói “chắc cậu không thích mèo”, Trì Thanh cũng không phản bác.

Lần này gặp mặt, không còn nghi ngờ gì nữa xác nhận suy đoán này.

Trì Thanh không muốn nghe mấy câu bàn tán kiểu như “mèo dễ thương thế mà vì sao cậu lại không thích mèo”: “Tôi không thích mèo, càng không thích nói nhảm với người không quen.”

Anh nói xong, để ý đến bàn tay cầm ly thủy tinh của Giải Lâm, định nói “không cần rót nước cho tôi” thì thấy ly nước lập tức thay đổi quỹ đạo, nước trong ly đổ thẳng lên trên găng tay anh: “…”

“Xin lỗi.” Kẻ gây chuyện rút mấy tờ khăn giấy đưa qua cho anh, “Tôi không cầm chắc, lau nhé?”

Trì Thanh ráng nhịn, không nhịn được, bệnh ưa sạch sẽ phát tác chỉ có thể tháo găng tay ra, anh không nhận khăn giấy mà Giải Lâm đưa qua, lúc lau tay lại phát hiện người bên cạnh hình như vẫn luôn nhìn chằm chằm tay của mình.

Lần trước Giải Lâm chỉ tháo một găng tay của anh, cuối cùng bây giờ cũng nhìn thấy tay còn lại… Trên ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông có một vết dao rất rõ ràng. Làn da trắng này của anh ngay cả một cái nốt ruồi không bắt mắt cũng có thể nhìn thấy rõ ràng huống hồ một vết thương dài khoảng một centimet.

Dao rõ ràng là không cẩn thận đâm từ lòng bàn tay vào, vết thương thô hơn dao bình thường, không phải dao gọt trái cây bình thường.

Giải Lâm chỉ vết thương đó: “Lúc cắt đồ bị thương sao? Sao lại không cẩn thận đến vậy?”

Trong quá trình lau tay, Trì Thanh nghiêm túc suy nghĩ một chuyện.

Dù tay nghề của vị bác sĩ Ngô này có cao đến đâu, dù có nhiều ca bệnh thành công đi chăng nữa thì anh cũng sẽ cân nhắc đổi sang phòng khám khác.

Truyện Chữ Hay