Nhân Cách Nguy Hiểm

chương 137: c137: mưa to

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch: LTLT

Ánh nến sinh nhật đong đưa trong phòng khách mờ tối, gió bên ngoài cửa sổ trở nên to hơn, “rào rào” đập vào cửa sổ.

Giải Lâm nhắm mắt lại trong tiếng hô hào.

Ánh nến phản chiếu lên gương mặt của hắn, khiến sống mũi của hắn càng cao hơn thẳng hơn.

Vào lúc ngọn nến bị thổi tắt, bầu trời tối đen bên ngoài cũng lóe lên một cái, một ánh sáng chói lóa nào đó lóe lên trong nháy mắt chồng lên ánh nến.

Tivi ở phòng khách đang bật, nhưng đã bị chỉnh sang trạng thái tắt tiếng. Trong tivi đúng lúc đang phát sóng dự báo thời tiết, nữ mc mặc vest nghiêm chỉnh, mái tóc được làm cẩn thận cực kỳ. Phụ đề chuyển động thể hiện sự thay đổi của khí tượng vào buổi tối, có thể sẽ có mưa to.

Nhưng lúc này, tất cả mọi người đều không nhận ra bất cứ điều gì.

“Cố vấn Giải ước gì vậy?” Tô Hiểu Lan cảm thấy tò mò về việc này bèn mở miệng hỏi.

Lúc mở mắt, Giải Lâm nói: “Điều ước không được nói, nói ra thì sẽ không hiệu nghiệm nữa.”

Tô Hiểu Lan không hỏi tiếp nữa, cô quay mặt đi, nào ngờ bị Quý Minh Nhuệ trét kem bơ lên mặt.

Cô nghiến răng: “Ông lại đây cho tôi!”

Quý Minh Nhuệ: “Tôi bị ngu à?”

Trong lúc mấy người bên kia đùa giỡn với nhau, Giải Lâm quay sang nhìn Trì Thanh: “Em muốn biết không?”

Trì Thanh cũng không muốn biết cho lắm: “Chẳng phải nói ra thì không hiệu nghiệm nữa à?”

Giải Lâm: “Nếu em muốn biết thì nó có hiệu nghiệm hay không không quan trọng.”

Lúc nhìn nhau, Trì Thanh cảm thấy có lẽ điều ngạc nhiên mà mình bày mưu tính kế sáng giờ đối với Giải Lâm mà nói chẳng ngạc nhiên xíu nào, anh hỏi: “Có phải anh đã sớm biết rồi không?”

“… Nói thật không muốn biết cũng rất khó.” Giải Lâm nói, “Em chưa từng nói chuyện với người khác, với cả kỹ thuật trinh thám của Khương Vũ rất bình thường, chưa đi hết ba con đường anh đã phát hiện cậu ta đi theo anh rồi.”

Giải Lâm lại hỏi: “Ăn bánh kem không?”

Trì Thanh nhìn bánh kem đã bị “làm bẩn”: “Không muốn ăn lắm.”

“Thử chút thôi.” Ngón tay Giải Lâm quẹt lấy một miếng kem nhỏ ở phía chưa bị đụng vào, đưa đến bên miệng Trì Thanh, “Thử đi.”

Trì Thanh cũng không biết bị gì, rõ ràng anh nên hỏi trước Giải Lâm đã rửa tay hay chưa.

Nhưng khi ngón tay thon dài ấy đưa đến, anh vô thức hé miệng, li3m nhẹ một cái.

Ngọt.

Thậm chí có hơi ngấy.

Đến khi anh ngước mắt lên thì thấy Giải Lâm đã ăn phần còn lại một cách rất tự nhiên.

Nhóm ba người không thể ở lại quá lâu, ngày mai còn có công việc, bọn họ phải về trước 10 giờ rồi. Lúc về, Quý Minh Nhuệ đứng ở cửa nói: “Quà để trên bàn, chắc chắn phải chờ sau khi tụi tôi về rồi mới mở đó.”

“À đúng rồi.” Trước khi đi, Quý Minh Nhuệ lại bổ sung thêm một câu với Trì Thanh, “Món quà này ông cũng có thể xem, là quà tặng cho cả hai người.”

Trì Thanh nói thầm, quà tặng Giải Lâm tại sao cũng có thể tính cho anh được.

Hộp quà trên bàn không to mấy, hình hộp chữ nhật.

Anh tháo ruy băng màu đỏ trên giấy gói ra, mở nắp hộp, chưa kịp chuẩn bị gì thì nhìn thấy một quyển sách dày cộp bên trong, phía trên là hai chữ thật to: Hình pháp.

Trì Thanh: “…”

Ở bên kia, Quý Minh Nhuệ ngồi trong xe đang nói chuyện với Khương Vũ: “Món quà tôi chọn rất được đúng không?”

Khương Vũ lựa lời nói: “Ừm… cũng được, nhưng mà chắc bọn họ không thích đâu.”

Quý Minh Nhuệ: “Ông hiểu cái gì, tôi mong bọn họ đừng tăng thêm độ dày cho hồ sơ ghi chép vụ án nữa. Tôi thật sự mệt lắm rồi.”

Quý Minh Nhuệ đang lái xe thì phát hiện đầu đường bắt đầu có hơi kẹt xe.

Mấy phút sau, giọt mưa tí tách tí tách đập lên cửa kính xe.

Lại mưa rồi.

Trì Thanh nhìn quyển hình pháp kia, rất muốn tuyệt giao mấy phút với Quý Minh Nhuệ.

Tay Giải Lâm vươn ra từ phía sau lưng anh, khép quyển sách hình pháp lại, tay đặt trên bìa sách không dời đi, hỏi: “Quà của anh đâu?”

Trì Thanh: “Quà gì?”

Giải Lâm: “Quà sinh nhật đó, em không mua cho anh sao?”

Trì Thanh nói dối: “Không có mua.”

Giải Lâm áp sát, cúi đầu nhìn anh: “Vậy em tính tặng bản thân cho anh à?”

“…”

“Được.” Giải Lâm nói, “Anh chấp nhận.”

Tình hình bắt đầu phát triển theo chiều hướng nằm ngoài dự đoán. Hôm nay Trì Thanh hiếm khi mặc áo sơ mi bên trong, sau khi cởi áo len thì chỉ còn lại chiếc áo sơ mi màu trắng. Anh ít khi mặc màu trắng, màu trắng làm giảm đi vẻ âm u trên người anh, tôn lên sự sạch sẽ dị thường.

Tay Giải Lâm từ vạt áo sơ mi Trì Thanh từng chút luồn vào trong, có lẽ là do quần áo nên hôm nay hắn mất kiểm soát khác thường.

Trì Thanh cảm nhận rõ ràng nụ hôn rơi trên cổ mình mạnh hơn trước đây rất nhiều, hàm răng bén nhọn cẩn thận ngấu nghiến dọc theo huyết quản, dấy lên một cảm giác đau nhói rất rõ.

Bàn tay Trì Thanh đang nắm tóc Giải Lâm dùng thêm chút sức, nhưng dường như hắn không hề hay biết.

Sự điên cuồng giống như mất khống chế này cứ duy trì cho đến khi kết thúc.

Trên tóc Trì Thanh đều là mồ hôi, sợi tóc màu đen dính trước trán, anh khàn giọng thở hổn hển: “… Cút.”

Giải Lâm chụp lấy tay anh, len lỏi từng chút vào giữa các ngón tay, giống như không nghe thấy.

Trì Thanh ngửa cổ lên, lúc nước mắt mông lung nhìn thấy lá cây ướt nhẹp bên ngoài cửa sổ, nước mưa đập vào cánh cửa phát ra tiếng “lộp bộp”.

Cơn mưa này hình như lớn hơn những cơn mưa trước.

Gió to quét đến, trong cơn mưa to như trút nước này, cảm giác hơi ngạt thở khiến Trì Thanh có ảo giác rằng anh với Giải Lâm đang liều chết dây dưa với nhau.

Đêm khuya, cơn mưa vẫn không nhỏ lại.

Người gác cổng ngáp một cái, anh ta nhìn thấy một chiếc xe chạy ra từ tầng hầm để xe. Người đàn ông ngồi ở ghế lái mặc một cái áo mưa màu đen, mũ áo mưa che gần nửa gương mặt của hắn.

Trên vị trí ghế phó lái bên cạnh hắn hình như có để một túi ni lông màu đen.

Đến khi người đàn ông hơi nghiêng đầu, bảo vệ của tiểu khu mới nhìn thấy gương mặt có nét phong lưu và hững hờ kia.

“Reng…”

“Reng reng reng…”

Trong một tiểu khu kiểu cũ nào đó, điện thoại không ngừng reo.

Nhưng reo rất lâu vẫn không có ai nghe máy.

Mấy phút sau: “Bởi vì không ai nghe máy, tự động chuyển sang tin nhắn thoại. Tít…”

Sau vài tiếng tít, bên kia im lặng một hồi, sau đó một giọng đàn ông trung niên hơi quen thuộc nói: “Lão Quách…”

Mấy từ phía sau bị tiếng sấm sét vang dội che mất, không nghe rõ được.

Trên chiếc ghế cạnh cửa sổ có một người đàn ông đang lẳng lặng ngồi, trên người của gã có một vết dao chém lâu năm, năm tháng nhuộm lên mái tóc gã. Gã đàn ông đang nhắm mắt, giống như đang ngủ. Một lát sau, đôi tay xếp chồng lên nhau gác trên chân gã bỗng nhiên mất hết sức lực buông thõng xuống, lúc này máu đỏ tươi chảy ra từ cổ tay gã nhỏ từng giọt rơi xuống.

Hôm sau, lúc Trì Thanh đỡ eo bước xuống giường đã sắp trưa rồi, bên ngoài trời vẫn đang mưa.

Bé Sao đang vòng tới vòng lui bên chân anh, meo một hồi lâu Trì Thanh mới miễn cưỡng chia cho nó một ánh mắt.

Bé Sao nhanh như chớp chạy đến trước chén ăn cơm của mình, nhìn chén ăn cơm meo thêm mấy tiếng.

Trì Thanh đi đến thấy chén ăn của nó trống không.

Giải Lâm chưa thêm đồ ăn cho nó sao?

Trì Thanh cúi người, múc một muỗng thức ăn mèo từ trong thùng thức ăn ra đổ vào trong chén cho nó, còn chưa đứng thẳng dậy thì điện thoại đã reo lên.

“Alo.” Trì Thanh nói.

“…” Âm thanh bên phía Quý Minh Nhuệ rất hỗn loạn, anh ta chen qua đám đông chật chội, sau khi đi đến một chỗ khá yên tĩnh thì giọng nói mới rõ ràng lại, “Người đàn ông của ông có ở nhà không?”

Dù Trì Thanh có đần cũng có thể nghe ra được sự nghiêm túc trong giọng nói của Quý Minh Nhuệ.

Trì Thanh cầm cái muỗng nói: “Anh ấy không có ở nhà.”

Quý Minh Nhuệ khom người, chui ra khỏi dây cảnh giới, cầm dù đứng trước cổng một tòa nhà trong tiểu khu nào đó hỏi: “Đi lúc nào vậy?”

“Sao thế?”

Sau khi Trì Thanh hỏi câu này, phía bên kia điện thoại im lặng một hồi: “Phía bắc thành phố xảy ra một vụ án, Quách Hưng Xương chết rồi.”

Quý Minh Nhuệ sợ Trì Thanh không biết Quách Hưng Xương là ai, cố ý giải thích: “Chính là tài xế gây sự sáng hôm kia đó, ông còn đoán được trước đây ông ta từng làm cảnh sát. Ông ta chết rồi.”

Bàn tay cầm muỗng của Trì Thanh khựng lại.

Quý Minh Nhuệ: “Sáng sớm tôi nhận được điện thoại báo án, nói là nhà hàng xóm gõ cửa kiểu nào cũng không có ai mở, quá bất thường. Nhà mà người đó nói là nhà của Quách Hưng Xương, người đã chết từ lâu rồi. Thời gian tử vong là từ 3 đến 5 giờ sáng, đã giám định, nguyên nhân tử vong là bị giết.”

Giải Lâm không có ở đây, Trì Thanh vội vàng thu dọn đồ đạc chạy đến hiện trường.

Anh cầm theo cây dù trong suốt, bước xuống chiếc xe taxi, băng qua cơn mưa to. Lúc cất dù đi đến nhà Quách Hưng Xương, bỗng nhiên giống hệt như lần đầu tiên bọn họ gặp mặt. Mấy ngày trước, anh cũng cầm cây dù này, đứng trước mặt người đàn ông trung niên đánh giá ông ta.

Chẳng qua điều khác biệt là Quách Hưng Xương lúc này đã là một xác chết.

Gương mặt ông ta rất bình tĩnh, vết dao cắt đứt động mạch trên cổ tay rất sâu, máu đọng lại thành một vũng trên sàn nhà. Tay của người đàn ông vẫn duy trì tư thế buông thõng bên hông ghế, ngón tay trông đã cứng đờ.

“Tuy nhìn như tự sát nhưng có dấu vết cưỡng chế xâm nhập vào nhà.” Quý Minh Nhuệ đứng bên cạnh Trì Thanh nói, “Với lại vị trí đặt con dao cũng không đúng.”

Ý Quý Minh Nhuệ nói chính là hung khí rơi ở gần cái ghế, hung khí là một con dao gọt trái cây mới tinh.

Cán con dao hướng về phía cửa phòng ngủ, bình thường khi người chết tự sát xong, dao rơi xuống đất thì cán dao chắc chắn sẽ không nằm ngược hướng.

“Phần trăm cao là một vụ án giết người bị ngụy tạo thành tự sát.”

Trì Thanh không nói gì, cây dù trong tay anh vẫn đang nhỏ nước. Anh dựng cây dù ở cửa hỏi: “Tôi có thể đến những chỗ khác xem thử không?”

Sau khi được cho phép, Trì Thanh đi một vòng trong nhà Quách Hưng Xương.

Quách Hưng Xương sống một mình, trên đầu giường ở phòng ngủ có đặt một khung ảnh, bên trong là một tấm ảnh gia đình ba người. Đứa bé trai trong ảnh cỡ chừng mười một mười hai tuổi, cậu bé đứng chính giữa ống kính, bên trái cậu là Quách Hưng Xương, hoặc có thể nói là Quách Hưng Xương lúc còn trẻ. Bên phải cậu bé là một người phụ nữ có dáng vẻ dịu dàng, mặc một chiếc váy hoa nhí dài, mỉm cười nhìn ống kính.

Trong phòng khách.

Tất cả mọi người đều đang thu thập chứng cứ ở hiện trường, còn có người phụ trách chụp ảnh làm bằng chứng.

Tô Hiểu Lan: “Đã lấy được dấu vân tay trên hung khí, có thể xác nhận dấu vân tay đó không phải của Quách Hưng Xương.”

Quý Minh Nhuệ ngạc nhiên nói: “Không phải của Quách Hưng Xương sao?”

“Kẻ đó” để lại dấu vân tay?

Lúc này, Khương Vũ phụ trách điều tra thông tin cơ bản của người chết nói: “Lạ ghê, ông ta bình thường không có thù oán với ai, đánh giá của hàng xóm xung quanh về ông ta đều rất tốt, sao bỗng nhưng lại bị giết?”

Nếu như là bị giết, ai có thù với ông ta?

Trì Thanh bước ra khỏi phòng ngủ, đứng ở cửa phòng nhìn thẳng về phía bàn tay đang buông thõng xuống của Quách Hưng Xương một hồi.

Ngoài trời vẫn đang mưa.

Thời gian quay ngược lại đêm mưa lần trước.

Anh tháo găng tay nói với Quách Hưng Xương: “Dính nước mưa rồi, có khăn giấy không?”

Quách Hưng Xương sờ túi áo: “À, có.”

Ngay lúc Quách Hưng Xương đưa túi khăn giấy ở trong túi áo qua, anh cảm nhận được một xúc cảm còn lạnh lẽo hơn nước mưa, hình như là bàn tay đang để trần của người đàn ông, đầu ngón tay bất cẩn tiếp xúc với tay của anh, lướt qua thật nhẹ.

Nhớ đến đây, Trì Thanh kéo lại kí ức. Anh nhìn bàn tay cứng đờ không còn sức sống kia, bên tai vang lên âm thanh biến dạng mà mình nghe thấy hôm ấy.

Giọng nói biến dạng đó vừa trầm vừa hoảng loạn.

[… Sao Giải Lâm lại biết?]

[Chuyện năm đó tôi không cố ý, tôi chỉ là… chỉ là muốn cứu con trai tôi. Con trai tôi cũng ở trong kia. Hắn ta nói chỉ cần tôi làm giúp hắn một việc thì có thể thả con trai tôi một con đường sống. Tôi chưa từng nghĩ đến việc phải hại đội trưởng Giải.]

Cùng lúc đó, đã nhanh chóng có được kết quả đối chiếu dấu vân tay.

“Dấu vân tay phát hiện trên hung khí quả thực không phải của Quách Hưng Xương.”

Câu tiếp theo là…

“Dấu vân tay là của cố vấn Giải.”

Truyện Chữ Hay