Chuyện giáo dục con cái, sau khi Khương Nhạn Bắc được Thẩm Nam bồi bổ tâm trí, cực kỳ cởi mở, cả người cũng nhẹ nhõm rất nhiều.
Nhưng sau đó hai người gặp một vấn đề nhỏ. Nói là nhỏ vì cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là bao gồm cả Thẩm Quang Diệu, một lời khó nói hết.
Vấn đề này đến từ Thẩm Ngọc.
Chuyện là thế này.
Thẩm Ngọc mười hai tuổi là một thiếu niên tuấn tú, hiểu chuyện ngoan ngoãn, học tập cũng rất ưu tú, dù tính cách có chút thẹn thùng nhưng khá hơn hồi bé.
Vì mấy năm nay Tiểu Anh Đào rất thích nghe cậu hát, thậm chí giọng hát ngây ngất của ca sĩ trên TV cũng không sánh nổi với giọng của cậu nhỏ, dẫn đến sự hiểu lầm về giọng hát của Thẩm Ngọc cực kỳ nghiêm trọng.
Cậu hoàn toàn không biết mình hát không nổi đầy đủ ngũ âm, ngược lại còn cho là tài năng thiên phú.
Thế là lúc cuộc thi hát ở trường tiểu học được tổ chức, cậu dũng cảm vứt bỏ thẹn thùng, ghi danh dự thi, còn nhiệt tình mời người nhà đến xem.
"Ba, anh chị, Tiểu Anh Đào. Mọi người tới rồi!"
Trước khi thi đấu, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, đeo khăn quàng đỏ nhìn người nhà trong hội trường, hưng phấn chạy đến chào hỏi.
Thẩm Quang Diệu cười hỏi: "Nhiều người như vậy, có hồi hộp không?"
Thẩm Ngọc gật gật rồi lắc lắc đầu, rất có tự tin nói: "Không hồi hộp, nhất định con sẽ giành giải."
Tiểu Anh Đào cười tủm tỉm: "Cậu hát hay."
Thẩm Ngọc xoa đầu nhỏ của bé: "Chút nữa cậu sẽ lên sân khấu hát bài Tiểu Anh Đào thích nghe nhất."
Tiểu Anh Đào khoa chân múa tay: "Được ạ."
Ba người lớn nhìn mặt nhau, thở dài trong lòng.
Thẩm Quang Diệu hắng giọng: "Tiểu Ngọc à! Đi thi đấu quan trọng là quá trình, có giải hay không cũng không sao."
Thẩm Nam phụ họa: "Đúng vậy, mà tiêu chuẩn của mỗi ban giám khảo không giống nhau. Em tự tin hoàn thành biểu diễn là được, không có giải cũng được, tiểu Ngọc của chúng ta là tuyệt nhất."
Thẩm Ngọc sờ đầu xấu hổ: "Dạ em hiểu."
MC bắt đầu mở màn, thiếu niên vẫy tay với người nhà, chạy vào cánh gà chờ lên sân khấu.
Thẩm Quang Diệu thở dài, cười nói: "Cũng đến lúc để nó nhận ra bản thân, không phải ngày nào cũng cất cao tiếng hát trong phòng hoa, làm ba đau cả đầu."
Thẩm Nam dở khóc dở cười: "Có người ba như ba sao? Không sợ tổn thương thằng bé à."
Thẩm Quang Diệu cười nói: "Nếu nó có một nửa thiên phú âm nhạc như con thì ba cũng không cần chịu khổ ở phòng hoa. Con không biết nó có thể hát tận một tiếng liền đâu."
Thẩm Nam bị chọc cười: "Luyện giọng mà! Nó vui là được, không cần phải là ca sĩ. Nhưng thế thì Tiểu Anh Đào càng thích."
"Thích cậu nhỏ." Tiểu Anh Đào mạnh mẽ gật đầu.
Thẩm Nam cười nhéo gương mặt của cô bé: "Không chừng sau này con cũng mù âm nhạc, gene của mẹ lãng phí rồi." Nói rồi nghi ngờ nhìn Khương Nhạn Bắc, "Phẩm vị âm nhạc kì diệu của Tiểu Anh Đào không phải di truyền từ anh đó chứ? Thực sự cho đến bây giờ em chưa từng nghe anh hát, chẳng lẽ anh cũng mù âm nhạc?"
Khương Nhạn Bắc quả thực oan như Đậu Nga: "Nếu anh không biết thưởng thức âm nhạc sao có thể nghe em hát. Mà ngũ âm không đầy đủ của Thẩm Ngọc có thể do ăn không được đầy đủ thôi."
Thẩm Nam gật đầu: "Nói cũng phải."
Nói rồi chêm vài tiếng cười, thi đấu đã bắt đầu.
Cuộc thi hát cấp tiểu học, trình độ đương nhiên không cao, nhưng người tham gia trừ các bạn nhỏ có hơi hồi hộp thì cũng không náo loạn hiện trường.
Dưới ghế là bậc phụ huynh, mọi người đều đến chung vui, mặc kệ ra sao đều vui vẻ vỗ tay.
Lúc Thẩm Ngọc ra sân khấu, tiếng vỗ tay nồng nhiệt nhất. Chủ yếu là do dáng vẻ đứa bé quá tuấn tú, cô giáo còn trang điểm cho cậu, môi hồng mắt đen như sao. Thật là một đứa trẻ sắp trưởng thành xinh đẹp.
Bên cạnh có phụ huynh đang thì thầm.
"Không biết con nhà ai mà đẹp trai quá!"
"Đúng vậy! Nhiều trẻ như vậy, đứa này là đẹp mắt nhất!"
Trong tiếng thảo luận, Thẩm Ngọc mở miệng.
Thiếu niên cầm micro, đứng nghiêm chỉnh thật thần thái tự tin. Nhưng câu đầu tiên lại làm cho mọi người trong phòng im bặt.
Ba người lớn của Thẩm gia: "..."
Lời hát mở đầu cao xa đến tận Thái Bình Dương, cũng xem là thiên phú dị bẩm.
Cũng may mọi người không để ý, còn vỗ tay râm ran, cổ vũ thiện chí.
Kết thúc bài hát, Thẩm Ngọc tủm tỉm cười cảm ơn, cúi đầu chào khán giả rồi chạy đến chỗ của nhà mình.
Thẩm Quang Diệu nắm tay cậu, nhìn sắc mặt con trai đỏ ửng, đang thở hồng hộc, cười hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Thẩm Ngọc gật đầu: "Cực kỳ tốt."
"Con thấy tốt là được."
Thẩm Nam giơ ngón tay cái với cậu: "Tiểu Ngọc nhà chúng ta hát rất tốt, chị đã quay phim lại cho em rồi."
Thẩm Ngọc sờ gáy, hơi ngượng ngùng nói: "Không biết được giải mấy nữa."
Hai mươi người dự thi, có sáu giải thưởng chính, còn có mấy giải phụ nên tỉ lệ rất lớn. Kết quả không ngoài dự đoán, em trai Thẩm ngay cả giải phụ cũng không có.
Thẩm Ngọc mong chờ đoạt được giải nghe cái tên cuối cùng được công bố, bỗng trở nên mất mát. Đến mức trên đường về không nói một lời.
Thẩm Nam sớm biết kết quả, muốn cười nhưng thấy quá vô duyên, đem huy chương đã chuẩn bị ra, để Tiểu Anh Đào đeo lên cho cậu.
"Cậu hát hay nhất." Tiểu Anh Đào đem huy chương đeo lên cổ Thẩm Ngọc, ngọng nghịu nói.
Thiếu niên đã cúi thấp đầu thấy huy chương đeo trên cổ, đưa tay ra sờ, gương mặt rốt cục cũng tươi cười: "Cảm ơn Tiểu Anh Đào."
Thẩm Nam cười xoa đầu cậu: "Đã nói giải thưởng không quan trọng, em lên sân khấu cảm thấy vui là được."
Thẩm Ngọc gật đầu, hơi trầm mặc, thấp giọng nói: "Vui thì vui nhưng ngay cả giải phụ cũng không có, vẫn hơi buồn."
Thẩm Nam cười nói: "Trong lòng mọi người, nhất là Tiểu Anh Đào, em mãi mãi đứng nhất, cho nên đặc biệt thưởng cho em một huy chương."
Thẩm Ngọc vui mừng phấn khởi, sờ lỗ tai nói: "Dạ, sau này em sẽ tiếp tục cố gắng." Nói rồi nhớ đến điều gì, "Chị ơi, chẳng phải chị có quay video sao? Em muốn xem."
Thẩm Nam cười đưa điện thoại cho cậu.
Thẩm Ngọc đeo tai nghe mở video.
Một nhà cười cười nói nói tiếp tục đi, đã nhanh đến nhà, Tiểu Anh Đào trong lòng Khương Nhạn Bắc bỗng hướng về sau khóc, gọi: "Cậu nhỏ... cậu nhỏ..."
Mấy người lớn lúc này mới phát hiện Thẩm Ngọc chẳng biết tụt lại lúc nào, nhìn lại chỉ thấy cậu đeo tai nghe cầm điện thoại, bất động trong bóng tối, tựa như mê đắm.
Thẩm Nam tự nhủ, đứa nhỏ này bị mê hoặc bởi tiếng hát kỳ diệu của bản thân sao?
Cô vẫy tay: "Tiểu Ngọc, trễ rồi mau về ngủ."
Thẩm Ngọc đứng yên hoàn hồn, bỏ tai nghe xuống đi lên trước.
Dưới đèn đêm, gương mặt trắng nõn đã đỏ ửng lên.
"Sao vậy?" Thẩm Nam hỏi.
Thẩm Ngọc trả điện thoại cho cô, không nói.
"Sao vậy?" Thẩm Nam thấy dáng vẻ này của cô, hỏi lại.
Thẩm Ngọc ngẩng đầu nhìn cô, nhịn rất lâu mới nói một câu: "Thì ra em hát khó nghe như vậy."
Nói rồi ôm lấy gương mặt đỏ bừng chạy vào tiểu viện đằng trước.
Dù ngũ âm lúc hát của Thẩm Ngọc không đầy đủ, nhưng điều này không ngăn được sự trưởng thành tỏa sáng của thiếu niên.
Thành tích của cậu rất tốt, sau khi hoàn thành chương trình tiểu học ở trường ngoại ô đã được anh chị sắp xếp vào cấp hai ở trường đứng đầu thành phố, sau đó thuận lợi thi đậu cấp ba ở trường tốt nhất thành phố Bằng. Mà trong cấp ba, thành tích của cậu luôn giữ vững vị trí đầu tiên.
Đương nhiên, cậu bé sắp đến tuổi dậy thì, chỉ có thành tích không thể trở thành tiêu điểm. Ngoại trừ cảm thụ âm nhạc có kém hơn người khác, hội họa hay vận động cậu đều biểu hiện rất ưu tú. Đương nhiên quan trọng nhất là nhan sắc của cậu luôn xếp vào hàng ngũ tiêu chuẩn cao.
Cậu lớn lên rất giống Thẩm Nam, càng lớn càng giống. Thẩm Nam là mỹ nữ tiêu chuẩn, gương mặt tương tự được đặt vào một người con trai khó tránh khỏi khó phân biệt nam nữ, lại thêm da của Thẩm Ngọc rất trắng, hiển nhiên có thể xem là một tiểu bạch kiểm xinh đẹp.
Một người con trai xinh đẹp cực kỳ được hoan nghênh.
Chỉ là từ nhỏ cậu đã nhát gan thẹn thùng, Thẩm Nam còn tận lực đưa cậu đi học Taekwondo rồi đấu kiếm, nhưng Thẩm Ngọc mười sáu mười bảy tuổi vẫn có chút ngượng ngùng.
Mà sự ngượng ngùng này chỉ có người lớn công nhận, trên thực tế, tính cách nội tâm của Thẩm Ngọc nhiều hơn là cẩn thận dè dặt.
Mấy năm nay nhà đã không còn bị bức bách, công việc của chị rất lớn, trên truyền thông cũng xuất hiện tên của tổng tài mỹ nữ, còn anh rể lại thành công trong lĩnh vực nghiên cứu mấy hạng mục chuyên sâu, rất nổi tiếng trong giới sinh vật học. Mà khu trồng hoa của Thẩm Quang Diệu cũng tạo ra nhiều lợi nhuận không ít, phổ biến khắp thành phố.
Bọn họ đối với cậu rất tốt, cuộc sống của cậu so với bạn bè cùng trang lứa càng tốt hơn.
Nhưng một thứ đã cắm rễ nhiều năm như vậy, cố gắng mấy cũng không thể hoàn toàn bứt ra được.
Lúc nhỏ từ khi cậu hiểu chuyện, dù không rõ thân phận của mình nhưng hiểu được năm đó chị đã nuôi mình cùng ba như thế nào. Khi đó chị rất vất vả, thường xuyên cãi nhau với ba, mà mỗi lần như vậy ba đều muốn tống mình đi. Khi đó cậu không hiểu tại sao chị không thích mình, nhưng cũng biết con cái phải là do ba mẹ nuôi chứ không phải chị gái, cho nên cậu đã sớm học cách ngoan ngoãn, hẳn sẽ không bị vứt bỏ.
Về sau, chị gái đối xử ngày càng tốt với cậu. Ai mà thích con của tiểu tam chứ, huống hồ còn làm vướng bận. Năm đó chị cũng không muốn hòa hợp với cậu, không biết bỏ ra bao nhiêu sức lực mới bỏ được.
Cảm giác không an toàn ở tuổi thơ, dần hiểu rõ khi lớn lên, khiến Thẩm Ngọc không thể từ bỏ tính cẩn thận chừng mực. Cậu luôn sợ phiền đến chị và anh rể, nên cố gắng nhu thuận nghe lời, nghiêm túc học hành, xưa nay chưa từng quậy phá, không nghịch ngợm cũng không phản nghịch.
Vì Thẩm Quang Diệu không tiện đi lại, nhiều năm như vậy, Thẩm Nam luôn có mặt trong buổi họp phụ huynh.
Kỳ thi thử cuối kỳ cấp , thành tích trong top đó giờ của cậu lần đầu rơi xuống gần mười hạng. Thẩm Quang Diệu cùng Thẩm Nam chưa từng nghiêm khắc với chuyện học hành của cậu nhưng chính cậu cảm thấy áy náy, nhất là hiểu được nguyên nhân sa sút nên càng thấy bất an.
Lần họp phụ huynh này do Thẩm Nam đi công tác nên Khương Nhạn Bắc đi thay.
Trước đó bạn cùng lớp chỉ mới gặp Thẩm Nam, lần này thấy Khương Nhạn Bắc, lúc nghỉ ngơi mấy bạn học lôi cậu hưng phấn nói: "Anh rể cậu đẹp trai quá! Chị cậu cũng xinh đẹp như vậy, một nhà cậu đều đẹp như thế sao?"
Thẩm Ngọc gượng cười, não bỗng nhớ đến một gương mặt khác khiến người khác chán ghét, nụ cười liền cứng ngắc.
Cách một cửa sổ, nhìn chủ nhiệm đang nói chuyện với Khương Nhạn Bắc.
Bọn họ đã sống ở thành phố này mười năm. Tính ra anh cũng đã bốn mươi, nhưng năm tháng đã bỏ qua anh, dáng người vẫn thẳng tắp, gương mặt vẫn anh tuấn, nhìn thực sự trẻ hơn tuổi rất nhiều, chỉ là toàn thân càng thêm thành thục ổn trọng, trong đám đông nổi bật rực rỡ.
Mấy năm nay, cậu sống với anh rể rất tốt, vì đều là đàn ông nên đôi khi thân hơn cả Thẩm Nam. Nhưng nghĩ đến chuyện nhà mình lại phiền đến anh phải bỏ công đi một chuyến, nhất là chuyện mình bị hạ thành tích, cậu rất áy náy.
Trường cấp này bắt buộc nội trú, cuối tuần mới được về nhà. Họp phụ huynh vào chiều chủ nhật, sau khi kết thúc mấy cô gái xinh xắn chạy đến chủ động chào hỏi Khương Nhạn Bắc, anh cười vẫy tay với họ. Dẫn Thẩm Ngọc đến phòng ăn của trường ăn tối.
Lúc ăn cơm Khương Nhạn Bắc thấy cảm xúc của cậu không được tốt, cười nói: "Tiểu Ngọc, thầy nói em gần đây lên lớp hay thất thần, hẳn là nguyên nhân dẫn đến thành tích sa sút lần này. Có phải gặp chuyện không vui không?"
Đối diện với anh là thiếu niên mười bảy tuổi, đã gần cao bằng anh, bất giác như người đàn ông trưởng thành. Anh không khỏi nhớ lại một người con gái tinh nghịch, đôi khi làm anh bất lực, vẫn chỉ có Thẩm Ngọc để người khác bớt lo.
Thẩm Ngọc nghe anh rể nói, nhanh lắc đầu: "Không có."
Khương Nhạn Bắc cười: "Em trưởng thành rồi không cần xem anh là người lớn, là bạn được rồi. Nếu gặp được chuyện không vui, sợ ba và chị lo thì đừng ngại nói cho anh."
Thẩm Nam yên lặng, vẫn lắc đầu: "Thật sự không có."
Khương Nhạn Bắc nói: "Không phải là yêu đương chứ."
Thẩm Nam hơi sửng sốt, mặt hơi đỏ: "Anh, không có chuyện đó."
Khương Nhạn Bắc có kinh nghiệm thực sự cũng chẳng có gì nhiều, anh không nghĩ ra ngoài chuyện yêu sớm còn chuyện gì có thể ảnh hưởng đến thành tích. Anh suy nghĩ một lát rồi nói: "Anh biết hai người còn trẻ, rất nhiều người đã yêu từ cấp . Em cũng gần mười bảy tuổi, nếu thật sự có cô gái nào hợp ý, anh chị cũng sẽ không phản đối, chỉ là mới cấp ba nên phân biệt rõ ràng, không thể phân tâm, hiểu chứ?"
Thiếu niên chưa biết yêu nghe anh nói như thế, khuôn mặt đỏ bừng, ấp úng nói: "Em chưa yêu sớm."
Khương Nhạn Bắc cười: "Được rồi, em không muốn nói anh cũng không hỏi. Nhưng lần này thi có chỗ nào không tốt, chính em cũng biết rõ."
Thẩm Ngọc gật đầu: "Em biết."
Hai người ăn cơm rồi một người về nhà, một người về lớp tự học tối. Trước khi đi, Khương Nhạn Bắc đưa cho cậu một chồng tiền mặt, nói là tiền tiết kiệm của mình để cậu đừng nói cho Thẩm Nam.
Thẩm Ngọc nắm chặt chồng tiền nhìn anh lái xe đi, trong lòng bối rối. Người trong nhà thực sự đối với cậu quá tốt, cậu tuyệt đối không để mình ảnh hưởng đến bọn họ.
Buổi tối tự học này cậu cũng không thể nào chuyên tâm.
Kết thúc giờ học, Thẩm Ngọc không đợi bạn ký túc xá, tự mình ra khỏi phòng học trước. Cậu cũng không về ký túc xá mà chạy ngoài sân vận động để giải tỏa u uất.
Trong lòng cậu vừa bực bội vừa lo sợ, sợ rằng người kia sẽ phá vỡ sự yên bình của nhà bọn họ, trong đầu rối rắm, tất cả đều xoắn cả lên.
"Trần Phi, cậu có thấy phiền không?"
"Em đồng ý đi, anh sẽ không phiền."
"Cậu có tin tôi đi nói cho thầy biết không?"
"Em đi đi, thử xem thầy có quản được tôi không?"
"Cậu..."
"Anh làm sao?"
"Cậu làm gì vậy? Chạm vào tôi sẽ la lên đấy."
"Em la đi! Xem ai dám xen vào chuyện của người khác."
"Vô sỉ!"
"Anh không chỉ vô sỉ còn muốn hôn em!"
Thẩm Ngọc đang thất thần chạy, căn bản không chú ý đến nam sinh đang kéo nữ sinh đằng trước. Cậu chạy rất nhanh nên đụng vào hai người họ.
Nam sinh kia bị cậu đụng vào, lảo đảo hai lần đã té xuống đất.
"M nó mày muốn chết à?" Nam sinh nhanh chóng đứng lên, chỉ thẳng vào Thẩm Ngọc còn đang mơ hồ.
Nam sinh này tên Trần Phi, cũng học năm hai, học sinh năng khiếu thể dục, xem như đứng đầu toàn trường. Vì không cùng ban nên Thẩm Ngọc không biết cậu ta, nhưng nhìn ra nam sinh này không dễ trêu.
Bình thường cậu có chừng mực, xưa nay không xung đột với học sinh xấu, nếu như có người gây chuyện cậu cũng sẽ nghĩ các biện pháp để hòa giải, không được thì nhượng bộ. Lớn như thế, ngoại trừ động thủ với người trong võ quán, cho đến bây giờ chưa từng đánh nhau.
Cậu không dám đánh, sợ gây ra chuyện phiền đến chị.
Nếu đổi lại lúc trước, đối mặt với thứ như vậy, cậu sẽ ồn tồn xin lỗi. Nhưng đêm nay tâm tình cậu rối loạn, còn gì kiên nhẫn thường ngày. Ngoảnh mặt lơ đi Trần Phi đang gào thét, mặt vô cảm nhìn cậu ta rồi tiếp tục cất bước.
Không nghĩ tới Trần Phi cho là cậu "Gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ", còn là trước mặt cô gái cậu ta thích, kiêu ngạo hất mặt lên, đưa tay đẩy cậu: "Sao? Rảnh rỗi muốn xía vào chuyện người khác à?"
Nhưng tay còn chưa chạm đến bả vai Thẩm Ngọc đã bị đối phương nắm chặt cổ tay, ném xuống đất theo tiêu chuẩn.
Trần Phi mượn ánh đèn đêm, nhìn khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng trước mặt, đôi mắt hừng hực lửa giận, nhịn đau đứng lên chạy khỏi sân vận động: "Thẩm Ngọc, tao nhớ mày rồi!"
Thẩm Ngọc căn bản không nghe thấy cậu ta nói, thậm chí không biết mình vừa làm gì, nam sinh đi rồi lại tiếp tục chạy bộ, đến khi thấm nhuần mồ hôi mới dừng lại, mơ màng về ký túc xá.
"Thẩm Ngọc! Thẩm Ngọc!"
Ra khỏi sân, nhìn học sinh ký túc xá đang về muộn, cậu rốt cuộc mới lấy lại tinh thần, sau đó nghe được có người gọi từ đằng sau.
Cậu quay đầu, thấy một cô gái khá xinh xắn, trông rất quen nhất định đã từng gặp nhưng không nhớ nổi là ai. Cậu chỉ vào mình, kỳ quái hỏi: "Cậu gọi tôi à?"
Lâm Khê cười tủm tỉm: "Đúng vậy, vừa rồi cảm ơn cậu."
"Cảm ơn tôi? Vì điều gì?" Thẩm Ngọc không hiểu.
Lâm Khê nói: "Nếu không phải cậu ra tay, lúc nãy mình không chừng đã bị Trần Phi khi dễ."
Thẩm Ngọc vẫn chưa hiểu cô đang nói gì.
Lâm Khê nhìn xung quanh một chút, bỗng đến trước mặt cậu nhỏ giọng nói: "Mình lo Trần Phi sẽ đến làm phiền cậu, mấy ngày nay cậu đừng đi một mình, đi cùng với mấy nam sinh đấy."
Thẩm Ngọc mờ mịt hỏi: "Trần Phi là ai? Sao lại tìm tôi?"
Lâm Khê hơi sửng sốt, gật đầu nói: "Học sinh tốt như cậu không biết Trần Phi cũng không phải chuyện lạ, là nam sinh cậu mới vừa đánh kia."
Thẩm Ngọc rốt cuộc cũng phản ứng được cô đang nói chuyện gì.
Cậu không nghĩ lúc nãy mình nhất thời xúc động đã chọc phải phiền phức, không khỏi nhíu mày.
Lâm Khê không thấy biến đổi trên gương mặt cậu, cười tủm tỉm nói: "Tóm lại tối nay rất cảm ơn cậu."
Thẩm Ngọc không quan tâm, gật đầu.
Lâm Khê vẫy tay với cậu: "Này, tạm biệt."
Thẩm Ngọc gật đầu lần nữa.
Lâm Khê khẽ nhìn nam sinh anh tuấn dưới màn đêm, hơi đau lòng cong môi rời khỏi cậu, bỗng cô xoay người cười nhẹ nhàng: "Mình là Lâm Khê ban ."
Nói rồi nhanh quay đầu chạy đến ký túc xá nữ.
Thẩm Ngọc kinh ngạc nhìn nữ sinh rời đi, trong đầu hiện lên gương mặt tươi cười lúc này.
Lấy lại tinh thần, cậu không khỏi xấu hổ chột dạ.
Cô gái cảm kích cậu, là cho rằng cậu thấy chuyện xấu ra tay giúp đỡ, nhưng vấn đề là cậu căn bản không chú ý đến cô xảy ra chuyện gì với Trần Phi, chứ đừng nói gì đến "anh hung cứu mỹ nhân".
Cậu lấy đâu ra anh hùng? Rõ ràng cậu vốn là cẩu hùng vô dụng.