Tối trong căn phòng tối, chỉ le lói thứ ánh sáng vàng mờ mờ từ chiếc đèn để bàn. Ngồi trước bàn trang điểm, Ti Na nhìn mình trong gương với vẻ mặt bất thần, đôi mắt không chứa đựng cảm xúc gì như người vô hồn vậy.
Cầm cây cọ đánh nhẹ phấn lên bờ má, nước mắt cô không ngừng chảy xuống, cô lại lau đi và tự khuyên nhủ mình:
“Đừng khóc nữa… sẽ không đẹp đâu… vậy nên đừng khóc hãy tươi tắn lên nào, sắp kết thúc rồi, chỉ tối nay thôi…”
Rồi Ti Na đứng dậy rời khỏi bàn trang điểm, đi tới nâng lấy ấm nước rót đầy vào tách trà, cho một chút thứ bột trắng vào và khuấy đều, hôm nay cô sẽ cho nhiều hơn thường ngày. Trên môi cô khẽ mỉm cười đầy ma mị, sự hận thù hiện rõ trong đôi mắt vốn dĩ thuần khiết.
Cô bưng tách trà còn bốc khói nghi ngút rời khỏi phòng, sải từng bước chân chậm rãi trên dãy hành lang, cô kiêu hãnh trong bộ đầm đen dài chấm gót, tóc đen buông dài phủ xuống đôi vai gầy.
Ti Na nhẹ nhàng mở cửa đi thẳng vào bên trong, đến chỗ ông Vương Lãnh đang ngồi với vẻ mặt tái nhợt trong bộ dạng của ông ấy có vẻ như yếu dần đi, tóc cũng đã bạc trắng gần hết, nhưng ông ta vẫn giữ vẻ uy nghiêm độc đoán của mình, vẫn là điếu xì gà phả khói quen thuộc.
Ti Na đặt tách trà xuống cho ông nhẹ giọng đáp:
“Con mời ba uống trà! Mà dạo này nhìn ba có vẻ tiều tụy hẳn đi, sức khỏe của ba không được tốt sao ạ?”
“Có lẻ vậy!”
Ông đáp, khẽ nâng tách trà uống vài ngụm.
Chợt quản lý chạy vào với vẻ mặt hớt hãi như có chuyện gì đó xảy ra:
“Chủ tịch, có chuyện xảy ra rồi, những kẻ chúng ta muốn diệt trừ, hôm trước cầu xin quỳ lạy thảm thiết bây giờ trở mặt kéo nhau đồng loạt đứng lên áp đảo tập đoàn của chúng ta rồi thưa ngài, những kẻ tưởng bị giết chết nhưng không ngờ lại còn sống cũng ở trong số đó. Có cả cảnh sát nữa cũng đã tới tập đoàn đưa ra những bằng chứng tố cáo chúng ta làm ăn phi pháp với sấp tài liệu chuỗi vốn, quỷ đen của chúng ta bị rơi vào tay chúng cả. Mà cảnh sát ở đây có cả Uy Vũ, từng là thành viên tổ chức OCE đó ạ. Kẻ cầm đầu không ai khác chính là cậu Khánh Hàn đó thưa ngài.”
“Anh nói sao? Khánh Hàn…”
Ông Vương Lãnh nghe xong như muốn bức mạch máu não, tay nắm chặt vào thành ghế, đôi đồng tử giãn rộng với vẻ bàng hoàng trước những gì quản lý N nói.
Ti Na cũng thoáng kinh ngạc khinh biết điều này, hóa ra những nhiệm vụ cô làm tưởng chừng thành công nhưng lại thất bại không ai hay, bởi đều có sự nhúng tay của Khánh Hàn. Đó chẳng phải là cơ hội cho cô trả thù kẻ giết hại gia đình mình sao.
“Cậu Vương Anh đang cố gắng xoay sở ngoài đó nhưng có lẽ sẽ không tránh khỏi việc bị cảnh sát bắt đi điều tra ạ. Chúng ta phải làm sao đây thưa chủ tịch?”
“Giờ nhanh chóng thông báo cho Vương Anh rời đi khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, anh tới đó hỗ trợ cho Vương Anh, còn ở đây tôi sẽ bảo người trong tổ chức chuẩn bị.”
Quản lý gật đầu “Vâng thưa chủ tịch!” rồi nhanh chóng rời khỏi đây. Chỉ còn mình Vương Lãnh ở trong căn phòng làm việc, dù đang trong tình huống nguy cấp, ông vẫn giữ được vẻ quyền lực và sự bình tĩnh. Tuy nhiên, ông chưa từng nghĩ mình sẽ gặp phải chuyện bất lợi như thế này, mà lại ngay chính đứa con trai của mình gây ra.
“Thật không hổ danh, một người đàn ông đầy cầm quyền trong thế giới ngầm, ngay cả khi nguy cơ sấp mất hết tất cả vẫn còn giữ được bình tĩnh như vậy.”
Ông Vương Lãnh trừng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Ti Na khi nghe những lời nói mỉa mai phát ra từ cô. Ông chau mày nhìn Ti Na, lúc này ông mới thấy được bộ mặt thật đầy câm hận của cô đang đối diện với ông, trên tay còn cầm con dao sắc bén.
“Ông trời thật có mắt khi ngày này cũng đến, kẻ đứng đầu OCE cũng đến lúc phải trắng tay. Định ra tay trả thù nhưng có lẽ con trai của ông còn nhanh hơn cả tôi một bước nữa. Ngay từ đâu ông đưa tôi vào đây là một sai lầm rồi, bởi đó tất cả là kế hoạch của tôi vạch ra để trả thù ông cả…”
“Mày…”
Ông Vương Lãnh bắt đầu phẫn nộ không nói nên lời, tay ôm lấy ngực trái phập phồng với hơi thở dồn dập.
“Tôi là con của ngươi mà ngày này mười năm trước ông đã nhẫn tâm giết chết, rồi đem hai đứa bẻ ấy ném xuống biển. Thật may vì Chúa đã cứu rỗi cho hai đứa bé đó sống tới bây giờ để khiến cho kẻ đã tàn nhẫn cướp lấy mọi thứ của chúng nó.”
Ti Na nói giọng đầy cay đắng với ánh mắt uất hận thấu thật tâm can, cô gân cổ lên tiếp lời:
“Ý định ngay từ đầu của tôi vào đây là thực hiện những nhiệm vụ của ông đưa ra, nhằm lấy được sự tin tưởng của ông để từ đó khai thác được bí mật của ông. Ông biết tại sao tổ chức của Găng Tơ với OCE lại gây chiến với nhau không? Là do tôi làm đấy, chứ không phải Khánh Hàn gây ra đâu. Đến việc Khánh Hàn chết cũng là kế hoạch của tôi cấu kết với em trai ông nhầm muốn làm mất đi cánh tay đắc lực của ông. Tôi định sẽ giúp ông có được thứ ông muốn để rồi sau đó lật đổ một lần nhưng Khánh Hàn đã thực hiện điều đó trước tôi.”
“Mày…”
Giọng Vương Lãnh gào lên, ông không thể tin được những gì đang diễn ra, không ngờ ông lại nhận phải đứa con của kẻ thù. Trong bực tức ông hộc máu, vẻ mặt đau đớn quằn quại bởi tim đập nhanh.
“Bởi vì có Khánh Hàn nên tôi gặp khó khăn trong việc trả thù, cho nên tôi mới thường xuyên bưng trà cho ông, tôi chỉ cho một ít thuốc độc ngấm dần từ từ mới có tác dụng. Đợi đến khi tôi lật đổ tất cả của ông, khi đó ông sẽ sốc và thuốc độc đã dần phá hủy lục phủ ngũ tạng sẽ phát huy tác dụng, ông sẽ chết trong sự đau đớn và cũng không ai biết tôi đã hạ độc ông. Giờ có lẽ ông cũng sắp ra đi rồi nhỉ, nhưng như vậy có quá nhẹ nhàng không? Ông cũng thể còn sống thêm được hai hay ba ngày nữa nhưng tôi không thể chờ đợi nữa rồi. Tôi muốn thấy ông đau đớn giống như lúc ông giết ba của tôi kìa.”
Dứt lời, Ti Na cầm con dao vung thẳng về phía ông Vương Lãnh khiến ông ta như chết trân tại chỗ thì bất ngờ con dao được giữ chặt lại bởi tay của Khánh Hàn, máu theo đó rỉ rả chảy ra. Nét mặt Khánh Hàn nhăn lại vì đau nhưng vẫn cố chịu đựng.
“Khánh Hàn…”
Ti Na bất ngờ khi thấy sự xuất hiện của Khánh Hàn ở đây. Anh giật phắt con dao của Ti Na hất văn xuống sàn, nhìn cô bằng đôi mắt sắc lạnh, trầm giọng bảo:
“Đủ rồi, đến lúc kết thúc tại đây thôi!”
“Đủ? Ông ta chưa nếm trải đau đớn thì sao đủ chứ?”
Ti Na hét lên trong tức giận khi bị ngăn cản.
Khánh Hàn biết Ti Na sẽ không kìm chế được cảm xúc của mình ngay lúc này và cô có thể làm ra những việc không ai có thể lường trước được, nếu anh không đến kịp có thể ba của anh sẽ bị cô ấy cho phân thây ra rồi.
“Anh Tú, mau đưa Ti Na rời khỏi đây đi.”
“Không… không được, tôi phải giết ông ta…”
“Vâng, anh Khánh Hàn!”
Anh Tú gật đầu nghe theo, vội nắm lấy tay Ti Na kéo cô đi khỏi đây mặc cho cô gào thét đến nổi ngất đi trong vô thức.
Khánh Hàn mặc kệ bàn tay rỉ máu của mình, đứng nhìn ông Vương Lãnh với đôi mắt lạnh không gợn một chút cảm xúc gì. Ông ta vào bước đường này cũng đều do ông ta gây ra cả. Trong lòng anh bỗng chợt có một cảm giác khó chịu đến lạ lùng, có phải chăng anh cảm thấy tội nghiệp cho ba của mình khi bị quyền lực, tiền tài che mờ mắt.
Lúc nầy ông Vương Lãnh mới lấy lại sự bình tĩnh, hơi thở một lúc nặng nề yếu ớt đi, ông nhìn Khánh Hàn khàn giọng lên tiếng đáp:
“Gạt bỏ tất cả tình cảm ràng buộc không cần thiết, không từ thủ đoạn vì đạt mục đích đó chính là một kẻ mạnh nên có. Con biểu hiện rất tốt, OCE giao cho con ta yên tâm. Biểu hiện của con thời gian qua ta rất vừa ý, Vương Anh tuy giỏi nhưng không nhanh nhạy bằng con. Nghiên cứu gốc rễ, con chỉ dùng cách thức của bản thân chống đối và báo thù. Vận mệnh ta thiết lập cho con. Thực ra trên thế gian này vốn chính là tiến hành trắng đen xen lẫn giống như mặt trăng mặt trời thay nhau vậy. Nhưng đạo lý này con vốn hiểu chỉ là con không muốn đối mặt và tiếp nhận. Cho dù con hận ta bao nhiêu, đối với ta mà nói đều là không đau không khổ. Ta chỉ làm chuyện ta nên làm. Hơn nữa ta chưa từng xem con như con ruột, giống như con nói, ta chỉ coi con là công cụ kéo dài huy hoàng của ta thôi.”
Khánh Hàn chợt gượng cười trong đau đớn khi nghe ông nói chưa từng xem anh như con ruột và chỉ xem anh là công cụ kéo dài sự huy hoàng của ông, tuy không thể hiện rõ cảm xúc bên ngoài nhưng anh cảm thấy chua sót, lòng đau quặn thắt.
Anh im lặng chốc lát, vẻ mặt trở nên lạnh tanh, anh cất giọng đáp:
“Đến cuối cùng tôi cũng chính người kết thúc sự huy hoàng của ba. Ba không xem tôi là con ruột tôi cũng chẳng để tâm, bởi vốn dĩ ngay từ khi sinh ra thì tôi đã được định sẵn để trả nợ cho ba rồi, coi như tôi đã trả xong không còn vướng bận gì đến dòng họ Vương nữa. Tôi cho ba những thứ ba cần và tôi cũng có thể phá hủy chúng. Bây giờ đến lúc ba phải trả giá cho những tội ác của mình ở dưới địa ngục kia.”
Nói rồi Khánh Hàn quay lưng bước đi, chợt một giọt nước mắt rơi trên gương mặt lạnh lùng không một xúc cảm nào của anh, đôi bàn tay buông lỏng bỗng siết chặt lại. Cuộc đời anh giờ đây không cần bất kì tình yêu thương nào, chỉ cần được tự do là đủ.