Ngồi một mình ngoài hồ bơi vắng lặng, Ti Na nhâm nhi lon strongbow dâu đen với một tâm trạng đượm buồn, ánh mắt mơ hồ nhìn xung quanh đây, cô lại cảm thấy đơn độc và cô nhớ đến Khánh Hàn. Kể từ lúc trả thù cô không nghĩ đến việc sẽ yêu một người mà người đó lại chính là con trai của kẻ thù, giờ cô nghĩ lại thì anh chưa hề làm cô bị tổn thương, thậm chí còn bảo vệ cô một cách âm thầm ấy vậy mà cô lại không nhận ra sớm hơn.
Một giọt nước mắt chảy dọc xuống bờ má, Ti Na lấy tay lau đi, cô lại khóc.
“Này, cầm lấy!”
Một giọng nói ôn hòa cất lên, Ti Na ngẩng mặt lên nhìn, đó là Vương Anh – người con trai cuối cùng của ông Vương Lãnh. Cô nhíu mày, lưỡng lự đưa tay nhận lấy cái khăn mùi xoa của anh ta đưa cho, buông câu cụt ngủn:
“Cám ơn!”
Vương Anh ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu sang nhìn Ti Na cất giọng hỏi:
“Tôi nghe mọi người nói, cô được ba tôi nhận nuôi bởi vì cô giúp ông ấy làm được rất nhiều việc. Chắc không cần giới thiệu, cô cũng nghe họ nói tôi là ai rồi. Mà hình như cô có chuyện gì buồn thì phải?”
“Xin lỗi, tôi không nói chuyện với người lạ. Tôi chỉ muốn với Khánh Hàn thôi.”
Ti Na nhẹ giọng nói một cách thẳng thừng rồi trả lại khăn mùi xoa cho Vương Anh, sau đó đứng dậy đi khỏi đây. Giờ cô chẳng muốn nói chuyện với ai ngay lúc này, người cô muốn chia sẻ tâm sự là Mộc Trà nhưng không hiểu sao không liên lạc được cho cô ấy.
Nhìn bóng dáng ấy khuất dần sau màn đêm, người con gái ấy khiến anh có chút tò mò, cách nói chuyện có phần cộc lốc có vẻ khá thú vị.
…
Ngày hôm sau.
Tại nơi tổ chức lễ tang.
Có rất nhiều người đến đây để dự đám tang trước sự ra đi của Khánh Hàn, con trai chủ tịch Vương Lãnh. Ai ai cũng biết chính nhờ có đứa con trai tài giỏi kia mà ông Vương Lãnh mới có được vị thế vững chắc được như vậy, nhưng đằng sau cũng không ít người đang cười hả hê bởi vì kể giờ để xem khi không còn cánh tay đắc lực kia thì ông ta sẽ làm gì. Bởi họ ngầm đoán những vụ các doanh nhân hợp tác làm ăn với OCE trên địa bàn này, đều chết một cách bí ẩn đến nổi cảnh sát phải điên đầu, nếu không phải ông ta sai đứa con trai mang tiếng sát thủ máu lạnh kia làm thì còn ai vào đây nữa, nhưng không một ai dám ho hé gì, vì muốn giữ cái mạng của mình.
“Con trai của chủ tịch tập đoàn Ocean Marina, cũng là cổ đông hạt nhân của tập đoàn, Vương Khánh Hàn. Thật đáng tiếc khi cậu ấy bị ám sát không biết nguyên nhân. Toàn thể nhân viên tập đoàn Ocean Marina của chúng tôi lòng mang nỗi đau sâu sắc này xin bày tỏ tiếc thương vì chuyện này.”
Quản lý N đại diện đứng ra phát biểu trước toàn thể mọi người có mặt ở đây. Ai nấy đều bàn tán xì xào to nhỏ về chuyện này với những ẩn khuất đằng sau chưa được vén màn.
Ti Na đứng một góc quan sát những gì đang diễn ra, cô thầm nói:
“Tang lễ sao lại tổ chức giống như lễ mừng thế kia? Từ đầu chí cuối, những điều Khánh Hàn làm cho ông ta chỉ là củng cố vị thế ngầm của mình thôi. Tôi sẽ khiến ông phải trả giá cho tội lỗi của mình. Giết Khánh Hàn là lỗi của tôi, những người dồn anh ấy vào bước đường cùng là lỗi của ông, chính ông khiến cuộc sống của chúng tôi thành ra như thế này. Khánh Hàn là một người tốt nhưng tiếc lại sinh ra bởi một người cha độc ác như ông, bởi một người mẹ nhẫn tâm ghét bở chính đứa con của mình.”
Khánh Thiên cùng với Vương Anh và ông Vương Lãnh tiến tới trước di ảnh của Khánh Hàn, mỗi người mỗi vẻ, riêng Khánh Thiên thì đắc ý nhưng cũng có chút tiếc nuối khi mất đi một người luôn gánh vác những nhiệm vụ hóc búa nhất, anh ta thầm nghĩ:
“Chúc cậu em đầu thai vào thế giới cực lạc, còn tao sẽ xuống địa ngục.”
Riêng Vương Anh thì thoáng buồn, còn ông Vương Lãnh thì không một chút thương xót gì cho đứa con trai ông ta luôn coi là quân cờ mạnh nhất của ông.
“Vương Anh, từ nay con hãy thay Khánh Hàn làm mọi việc cho ta.”
Ông nói giọng khàn khàn với vẻ mặt nghiêm nghị.
Nghe ông nói vậy, Vương Anh có chút lưỡng lự vì anh biết rõ khả năng của mình không bằng Khánh Hàn, nhưng ông ấy lại tin tưởng giao cho anh, anh cũng chỉ biết đành chấp nhận, anh gật đầu đáp:
“Vâng thưa ba, nhưng con không chắc mình sẽ làm tốt như anh Khánh Hàn đâu.”
“Ta tin vào khả năng của con! Đừng làm ba thất vọng.”
Ông nói một cách an nhiên và tin tưởng vào năng lực của Vương Anh. Nhưng chính câu nói đó của ông khiến Vương Anh dường như có cảm giác không được tự do cho lắm, ông ấy có vẻ khá tin tưởng anh, nhưng trong cái sự tin tưởng đó nếu anh nhỡ làm sai thì ông sẽ làm gì anh.
Ở bên ngoài, chiếc con xe hơi đen dừng lại trước tòa nhà, nơi tổ chức tang lên cho con trai của tập đoàn Ocean Maria. Từ trên xe bước ra, Khánh Hàn đứng nhìn thẳng vào phía bên trong với ánh mắt che giấu cảm xúc sau kính râm đen, đội mũ sụp xuống che đi gần nửa khuôn mặt. Anh Tú cũng đi cùng anh tới đây để có gì hỗ trợ cho anh, vì sức khỏe của anh vẫn chưa bình phục hẳn, nếu có chuyện gì không may xảy ra thì cậu còn có thể giúp anh.
“Anh chưa chết, nhưng lại có lễ tang trước rồi… Công nhận ba của anh tổ chức lễ tang này cho anh long trọng thật.”
Khánh Hàn cất giọng nói đùa với nụ cười nhếch môi đầy khinh bỉ.
“Kể ra thì họ cũng tin anh chết thật. Em thật sự tò mò không biết họ sẽ phản ứng như thế nào khi lại xuất hiện một cách bất ngờ như vậy.”
Anh Tú đáp giọng đều đều, cậu bắt đầu cảm thấy có chút thú vị với chuyện nực cười này.
“Bây giờ, khi bước chân vào đó thì cuộc chiến sẽ bắt đầu và do một mình anh đối diện. Anh sẽ thay ba anh bù đắp những tội lỗi do ông ấy gây ra cho gia đình chị em cậu, ông ta sẽ nhận lấy quả báo của mình không sớm thì muộn thôi. Từ giờ anh làm mọi thứ kết thúc và trở về quỹ đạo ban đầu.”
Nói rồi, Khánh Hàn sải chân thản nhiên bước vào bên trong đó với dáng vẻ đầy quyết tâm. Trong đầu anh cũng suy tính rất nhiều chuyện anh cần phải làm trước khi để mọi thứ đi quá xa ngoài tầm kiểm soát của nó.
Anh bước đi trên thảm đen trước bao nhiêu ánh nhìn đổ dồn vào anh, anh cứ như thế tiến tới trước di ảnh của mình được rải đầy hoa lily trắng xung quanh. Nhận lấy cành hoa ly trắng từ tiếp tân đặt dưới di ảnh, anh chỉ gượng cay đắng trong vài giây tích tắt rồi tắt lịm, anh buông câu hờ hững:
“Nụ cười của mình tươi đến như vậy sao? Thật giả tạo.”
Khánh Thiên nhíu mày nhìn dáng vẻ người thanh niên đó cảm giác quen quen. Ti Na cũng có cùng cảm giác với Khánh Thiên, cô cứ chăm chăm nhìn người thanh niên từ lúc bước vào đây, cô ngỡ như đó là Khánh Hàn, trong lòng cô chợt bồn chồn không dứt.
Khánh Hàn bình thản tháo mắt kính và mũ lưỡi trai xuống, quay người lại nhìn xuống đám người đang chú mục nhìn mình mình kia. Bỗng chốc đều thoáng kinh ngạc bởi sự xuất hiện của anh.
Ông Vương Lãnh đứng bậc dậy giãn căng đôi đồng tử nhìn anh, Khánh Thiên với Vương Anh coi như đứng hình bởi vì không tin người đứng trước mặt lại là anh. Họ không biết tại sao Khánh Hàn lại còn sống nữa. Ti Na đứng đơ, trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh, vô thức thốt lên:
“Khánh Hàn! Anh…còn sống sao…”
Tiểu Quỷ đại diện ông Ngô Tôn tới đây, chỉ nhếch môi cười nhạt, thầm đáp:
“Cậu cũng thật giỏi đấy, thoát khỏi được vòng ta của Nhật Phương. Để xem có trò gì vui đây!”
Khánh Hàn cười trừ, ánh mắt sắc lạnh nhìn những con người vô dụng bị mua chuộc kia, trầm giọng lên tiếng:
“Xem ra tôi chết cũng có nhiều người đến viếng thăm nhỉ?”
Rồi anh bước xuống dưới gần chỗ mọi người nhìn một lượt với ánh nhìn đầy chán ghét, anh tiếp lời:
“Có ba, có anh, Vương Anh mới về nước sao? Còn có cô em gái nuôi của tôi cũng ở đây? Nào là giám đốc điều hành, nghị viên đều là người của ba tôi cả. À còn có người của ông chú Ngô Tôn ở đây nữa.”
Ai nấy đều nhìn nhau chẳng dám ho hé một lời nào. Khánh Thiên lại càng không vì anh ta biết rõ Khánh Hàn là một con người như thế nào, không biết nó sẽ lại nổi cơn tam bành làm nên chuyện gì, thậm chí ngay bây giờ nó có thể giết chết những người ở đây. Còn Vương Anh mới về nước cũng không nắm rõ được tình hình xảy ra là gì nữa, mọi thứ đều rối tung lên. Trong khi ông Vương Lãnh vẫn ung dung như chưa hề có chuyện gì xảy ra, ông khàn giọng lên tiếng:
“Sao con còn sống lại không báo cho mọi người biết? Khi nghe chú con báo nhận xác của còn về, ta cứ ngỡ con bị giết và chết thật chứ?”
“Cho nên ba mới gọi Vương Anh về để thế chỗ của tôi.”
Khánh Hàn đáp lại một cách thẳng thắn không một chút lo sợ gì, vẻ mặt lạnh tanh với ánh nhìn câm phẫn giành cho người sinh ra anh. Anh biết rõ nếu anh có chết thì ông ta cũng chẳng có một chút tiếc thương gì vì suy cho cùng anh cũng chỉ là con cờ tốt trong tay của ông ta thôi. Không có anh thì cũng có kẻ khác thôi.
Nghe anh nói vậy, Vương Anh lập tức lên tiếng:
“Không phải như anh nghĩ đâu Khanh Hàn. Em thật sự…”
“Cậu bảo tôi không nghĩ làm sao được đây.”
Khánh Hàn đáp lại cắt ngang lời nói của Vương Anh làm Vương Anh cứng họng không biết nói gì nữa.
Anh nhìn ba mình, nhìn Ti Na – người con gái mà anh vẫn còn nhớ cô giương khẩu súng bắn anh, nhìn những con người ở đây bằng đôi mắt của sự phẫn nộ. Điều đó khiến Ti Na cảm thấy tim mình như nhói lên một giây tức thời.
Ngay lúc này đây, anh không thể kiềm mọi cảm xúc ức chế mà anh chịu đựng bấy lâu nay, anh thở mạnh một cái, gằn giọng lên tiếng trong cay đắng:
“Khi tôi còn sống, các người nơm nớp lo sợ vì sẽ có ngày ông già tôi sai tôi đi đoạt mạng của các người. Nhưng khi tôi chết rồi, các người tưởng mình sẽ thoát được chắc? Không có kẻ như tôi thì cũng kẻ khác. Tôi chỉ giết kẻ vô lại thôi mà điều đó có gì sai? Nếu các người không làm sao phải sợ? Có trách thì hãy trách kẻ sai khiến tôi kìa. Cũng phải, chắc các người phải cảm ơn ai kia đã giết được một kẻ mang tiếng sát nhân như tôi, đến nổi cảnh sát còn điên đầu vì không bắt được tôi nữa mà.”
Rồi anh chợt nở nụ cười nhạt nhẽo như có như không, ánh mắt hiện rõ sự uất hận, căm ghét những thứ bủa vây xung quanh mình. Anh tắt đi nụ cười, lên giọng tiếp lời:
“Tôi muốn chết lắm chứ nhưng dường như Chúa không muốn cho tôi chết thì phải? Nếu tôi phải chết thì tôi sẽ chết với nụ cười trên môi. Đôi khi cần lột xác, sống hơi ác ác, để tàn xác những kẻ làm tim mình tan nát.”
Anh vừa nói câu đó của nhìn Ti Na với ánh mắt sắc lạnh khiến cô thoáng giật mình. Đó là câu nói đầy sự ám chỉ về kế hoạch đẩy anh vào cái bẫy chết kia, trong đó có sự tham gia của cô.
“Các người cần những người như tôi để chỉ vào tôi và nói: hắn là người xấu, kẻ sát nhân tàn ác. Làm vậy, các người thành người gì? Tốt ư? Các người không phải người tốt? Các người chỉ biết giấu giếm, lươn lẹo sau lưng những kẻ có vị thế kia. Còn tôi, tôi luôn trung thực ngay cả khi tôi nói dối.”
Anh lên giọng rồi lại hạ tông giọng, chuyển hướng nhìn ba mình bảo:
“Ba à, giờ tôi không còn là công cụ của ba nữa rồi, vì đã có đứa con trai yêu quý của ba giúp ba rồi. À, còn có đưa con gái nuôi kia cùng người anh trai rất biết nghe lời nữa mà… Từ giờ, tôi với ba, một chọi một, tôi sẽ khiến ba cùng người chú kia phải trả giá. Có như vậy thì những người kia mới sống yên ổn được.”
Dứt lời, Khánh Hàn quay người rời khỏi đây một cách nhanh chóng sau những gì anh nói. Quả thật lúc đó, anh thật sự cảm thấy có chút lo sợ bởi những ánh nhìn của bọn họ, khiến anh có chút ảm ảnh.
…
Dừng lại ở chỗ hành lang vắng lặng, hơi thở của Khánh Hàn dồn dập, anh chưa bao giờ nghĩ mình lại đối diện với biết bao nhiêu con người có mặt ở đó để nói ra hết sự bức xúc của mình.
Anh vẫn ổn bởi thực tế quá tàn nhẫn, anh dần trở nên lạnh lùng với mọi hoàn cảnh. Cố thật điềm tĩnh trước mọi chuyện đang diễn ra.
Bất chợt có một vòng tay ôm lấy anh từ phía sau và anh biết đó là ai. Anh nắm lấy tay của Ti Na hất mạnh ra một cách phủ phàng anh không quay lại nhìn cô mà cứ thế bước đi, vì anh không muốn nhìn thấy người anh yêu nhẫn tâm cầm súng bắn anh, trong khi anh ra sức cố gắng cứu lấy cô.
“Khánh Hàn, xin lỗi anh… em thật sự xin lỗi… Em quá ngu ngốc khi đã làm như vậy với anh… Em đã không tin tưởng anh… Mà anh vẫn ổn chứ?”
Ti Na gân cổ lên nói, nghẹn đắng cổ họng, nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt đầy nỗi ân hận của cô khi đã không biết giữ lấy người đáng trân trọng, chỉ vì hận thù quá sâu đậm nên đã khiến cô không phân định được cảm xúc của mình lúc ấy.
Nghe Ti Na nói vậy, Khánh Hàn chợt dừng bước, quay người lại nhìn cô bằng đôi mắt lãnh đạm không gợn một chút cảm xúc gì, anh trầm giọng đáp:
“Xin lỗi? Tôi không dám nhận lời xin lỗi của em. Tôi hiểu cho hoàn cảnh bắt buộc phải lựa chọn của em, ai cũng lý do riêng của mình. Tuy lựa chọn bắn tôi có chút đau nhói, tôi cũng chỉ bị thương nhẹ thôi. Một hai ngày trôi qua sẽ lành lặn. Tôi cũng không có chết, đừng nhìn tôi với ánh mắt như người đã chết đến cửa tử.”
“Xin lỗi anh, Khánh Hàn…”
“Đừng nói lời xin lỗi với tôi. Tôi với em, từ đầu chí cuối không là gì cả.”
Dứt lời, Khánh Hàn quay người bước đi, trong lòng bỗng có cảm giác hụt hẫng. Ngay từ đầu mối quan hệ không rõ ràng này do anh tạo ra, bởi anh quá cô đơn, bởi anh thèm được một lần quan tâm hay được quan tâm ai đó, bởi những người có vết thương lòng sâu sắc thiếu thốn sự tình cảm, là phao cứu hộ cho những người chênh vênh trong cuộc sống như anh cho nên mối quan hệ mập mờ giữa anh và Ti Na đều do anh mà ra cả. Anh đã chọn sai người, sai thời điểm rồi.
“Khánh Hàn, chúng ta không thể quay lại như lúc trước sao?”
Ti Na chạy theo lớn giọng để cho Khánh Hàn nghe thấy khi anh cứ thế mà đi, nước mắt cô cứ thế chạy xuống.
Anh lại dừng bước nhưng không quay ra nhìn cô, anh chỉ buông một câu dứt khoát:
“Không thể!”
Lần này anh thật sự bỏ đi một mạch không còn muốn day dưa gì với cô nữa, thật sự bao nhiêu đó quá đủ với anh rồi. Anh với cô ấy chỉ có đến đây thôi, kết thúc thật rồi.
Ti Na ngồi phịch xuống nền, òa khóc nấc lên thành tiếng trong sự đau đớn, lần này cô đã đánh mất đi anh thật rồi.
Thiết tha đến mấy, cũng chỉ đến đây… Tình là lá cây, hết xanh thì rụng.