Tại dinh thự nhà họ Vương
Tại dinh thự nhà họ Vương.
Ti Na đang ở trong phòng sau khi hoàn thành nhiệm vụ được giao. Cô lại ngồi ở trước bàn gần ô cửa sổ như mọi khi vào lúc đêm muộn. Làn gió khẽ làm bay làn tóc đen dài của cô thoáng se lạnh do cô mặc váy hai dây màu trắng mỏng tang. Nét mặt cô lạnh lùng theo từng cơn gió buốt trong đêm tối tản mạn.
Như thói quen Ti Na lại lấy cuốn sổ màu đỏ có ghi dòng chữ Nhân Bản ra viết những gì mình nghĩ và trải qua. Cô cầm lấy cây bút bắt đầu với những dòng chữ theo mạch cảm xúc.
Mỗi khi giết người xong tâm trạng của tôi lại như thế này, nó không giống như cái vẻ ngoài hồn thơ của tôi. Tôi không biết sau này tôi sẽ giết chết thêm ai nữa nhưng... nếu muốn sinh tồn thì tôi phải làm như vậy, cần đạt được những gì mình muốn...Tôi chợt nghĩ, mình bỗng trở thành con rối trong tay người khác từ khi nào nhưng dù cho tôi có phản kháng thì sao, cuối cùng cũng sẽ có ngày tôi đặt dấu chấm hết cho chính bản thân mình... Hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy sự bị thương trong ánh mắt người con trai đó và anh đã nói một câu tôi thật sự khó hiểu: Tôi luôn bị một con quỷ dắt theo một con chó dữ màu đen hành hạ mỗi đêm... Thôi quên đi, ngày mai không biết sẽ như thế nào? Có lẽ về sau ở cái nơi rộng lớn này sẽ có ngày tàn cuộc...
Ti Na gấp cuốn sổ lại cất vào trong học tủ rồi đứng dậy rời khỏi ghế ngồi, vớ lấy áo khoác len mặc vào bước chân rời khỏi phòng để tới phòng của chủ tịch Vương Lãnh khi ông muốn gặp những người con có giá trị lợi dụng của mình.
Vừa đóng cửa phòng đi được vài bước thì Ti Na bắt gặp Khánh Hàn đi cùng với Uy Vũ từ dưới phòng khách đi lên. Hai người chạm mặt nhau, nhìn nhau với ánh mắt mang hai cảm xúc. Ti Na có chút lưỡng lự có nên cất lời chào hay không, nhưng chẳng cần cô phải làm vậy vì Khánh Hàn bước đi lướt qua mặt cô một cách lạnh lùng như chưa hề quen biết vậy.
Ti Na quay người nhìn bóng dáng khoan thai chậm rãi của người con trai đó thầm nghĩ:
Anh ta khiến mình cảm thấy thật rùng mình với vẻ mặt máu lạnh như vậy. Anh ta thật sự ra dáng của một tên sát nhân vô tình hơn một tên sát thủ chuyên nghiệp, với cái đầu lạnh khó đoán.
Cô thôi không nghĩ nữa mà nhanh chóng đi tới vào trong phòng làm việc của chủ tịch Vương Lãnh.
...
Các con không làm ta thất vọng, hoàn thành nhiệm vụ được giao rất tốt. Đáng khen cho Ti Na khi giết được tên chủ tịch tập đoàn Á Đông và lấy giấy chuyển nhượng về đây.
Chủ tịch Vương Lãnh nói giọng đều đều, với tâm trạng hiện giờ rất tốt vì thật sự cảm thấy hài lòng với những thứ đạt được.
Đó là điều mà con nên làm để trả ơn cho ba khi đã cưu mang con và nhận con làm con gái nuôi!
Ti Na nhẹ giọng mỉm cười đáp, ánh mắt tỏ ra sự kính trọng.
Trong khi Khánh Hàn chẳng có phản ứng gì, chỉ đứng yên một chỗ với nét mặt băng lãnh. Ánh mắt nhìn đi đâu đó một cách vô định, kiểu vẻ bất cần. Anh khẽ vụt ra tiếng thở dài với cái ý nghĩ: Ông ta thật giỏi giết thời gian đấy... Bảo tới đây chỉ để nói mấy lời này thôi sao? Mình thật sự buồn ngủ lắm rồi...
Lúc này ông mới đưa mắt nhìn Khánh Hàn cất giọng đáp đầy nghiêm nghị:
Nhiệm vụ giết chết tên Devil của con đã làm cho cảnh sát biết rồi đấy, còn dấy động trong thế giới ngầm nữa. Ta đã căn dặn trước, khi giết chết một kẻ nào phải dọn sạch sẽ không còn một vết tích, tại sao còn lại để cảnh sát phát hiện? Con muốn vào ngục đá ngồi lần nữa sao, Khánh Hàn?
Khánh Hàn chợt cười hời hợt khi nghe chủ tịch Vương Lãnh nói vậy, anh thầm nói trong miệng: Thì ra ông ta bảo tới đây chỉ để nói điều này..., nét mặt anh trở nên nghiêm túc, buông một câu thản nhiên: Tôi mong vào ngục đá còn không được nữa là, vì ba cứ mua chuộc cảnh sát cho tôi án trắng không thôi... Được ngủ yên giấc, được ăn cơm!
Con cẩn thận lời nói của mình đấy! Ta làm như vậy chỉ để tốt cho con thôi!
Ông gằn giọng nói, ánh mắt trừng trừng nhìn Khánh Hàn.
Nhưng có kiểu gì, thì lũ cảnh sát kém cỏi đó cũng chẳng thể bắt được tôi đâu nên ba à... ba không cần phải lo... Suy cho cùng thì họ cũng sẽ truy ra thôi, vì trong số bọn họ sẽ có một người giống như mày đúng không Vũ?
Khánh Hàn quay sang nhìn Uy Vũ đáp với giọng đầy sự ẩn ý. Điều đó khiến Uy Vũ có đôi chút bất ngờ khi nghe anh nói vậy, anh chợt cười đáp:
Mày nói gì vậy Khánh Hàn? Mày làm như tao là cảnh sát không bằng?
Thì tao có nói mày là cảnh sát đâu. Chỉ là, tao muốn kẻ tài giỏi như mày bắt tao thì lúc đó tao mới thật sự là người thua cuộc. Còn mấy tên cảnh sát kia thì không đáng bận tâm.
Khánh Hàn đáp nhanh, rồi nghiêng đầu sang nhìn chủ tịch Vương Lãnh với vẻ mặt bình thản tiếp lời: chưa phải là tết! Cho dù ba có những con cờ tài giỏi đến mấy để giết những kẻ đe dọa tới quyền lực của ba thì đó chưa phải là trùm cuối. Cho đến khi ba không còn một đối thủ thì kẻ đó thật sự sẽ xuất hiện thôi, không sớm thì muộn. Hazz, xa tận chân trời gần ngay trước mắt!
Nói rồi, Khánh Hàn quay người rời khỏi đây không một lời chào tạm biệt. Uy Vũ cũng không ở lại đây làm gì nên cúi đầu chào chủ tịch Vương Lãnh một cách kính cẩn rồi cũng rời đi.
Những gì mà Khánh Hàn nói vừa rồi làm Ti Na cảm thấy có chút khuất mắt, vì từng câu từng chữ mà anh ta nói ra như ám chỉ một điều gì đó.
...
Đêm khuya khi đồng hồ điểm giờ phút. Sau khi tắm xong, Khánh Hàn mặc trên người bộ quần áo thể thao màu xám tro để thoải mái hơn. Như thường lệ trước khi đi ngủ anh lại lấy lọ thuốc thủy tinh có chứa những viên thuốc con nhộng màu trắng, lấy hai đến ba viên cho vào miệng uống, vị đắng của thuốc thấm ngay đầu lưỡi. Anh vớ lấy chai nước trên bàn uống một hơi đến nữa chai rồi đi tới giường nằm phịch xuống.
Vì anh thường mất ngủ do ngủ không được nên anh phải dùng thuốc an thần, nhưng nhiều khi cũng chẳng có tác dụng gì nhiều, mà anh vẫn cứ uống.
Anh khẽ nhắm mắt lại, cố gắng để cho đầu óc trống rỗng nhưng anh lại chìm trong cõi mộng như mọi khi.
Có một kẻ mặc sơ mi đen với khuôn mặt lạnh tanh chẳng khác gì một sát nhân máu lạnh, cầm trên tay một con dao, dắt theo một con chó màu đen hung dữ bên cạnh đang đứng nhìn anh. Anh bắt đầu cảm thấy sợ hãi, anh bỏ chạy khi bị con chó đen đó đuổi theo. Cho đến khi anh không chạy được nữa, vì trước mắt anh là ngõ cụt, một đại dương mênh mông bất tận.
Anh quay người nhìn hắn đội lốt con người kia, có khuôn mặt giống anh. Hắn tiến lại nói với anh rằng: Cậu nghĩ mình tồn tại trong cái cuộc sống bê tha này làm cái gì chứ, Khánh Tử?
Nói rồi hắn hắn đẩy anh ngã nhào xuống biển, chìm trong biển nước sâu thẳm đen tối.
Lúc này anh chợt bừng tỉnh, hơi thở gấp gáp dồn dập, mồ hôi chảy nhễ nhại trên trán. Anh ngồi bật dậy, thoáng giật mình trừng mắt nhìn thấy hắn ta với con chó đen dữ dằn ở trong gương, đang nhìn anh cong môi cười nham hiểm. Anh ta cất giọng:
Cậu quên tôi nói gì rồi sao? Cậu sẽ không cảm thấy vui, không có năng lượng, ăn không ngon, không nhìn thấy ánh sáng. Vì trước sau gì tôi cũng sẽ cướp lấy linh hồn của cậu!
Im đi! Khánh Hàn gằn giọng đáp trong giận dữ lẫn hoảng sợ.
Ha ha... Hắn cười phá lên khi thấy anh nổi giận, hắn nói giọng cao vút: Tôi thấy cậu thật sự vô dụng, con chó của tôi một ngày càng lớn hơn cũng nhờ cậu đấy. Tôi và nó đều do cậu tạo ra mà...
Choang
Tấm kính vỡ tan tành khi Khánh Hàn cầm lấy lọ thuốc an thần ném thẳng vào đó. Anh nằm xuống giường co người lại trong sự sợ hãi, mắt nhắm nghiền lại vì anh không muốn nhìn thấy bọn chúng. Thật sự anh không thể chịu nổi nữa rồi, chỉ muốn chết quách đi thôi.
Làm ơi đừng hành hạ tôi nữa, tôi xin các người đấy!
...
Tại mật thất Găng Tơ.
Này Key, anh có nghe tin gì chưa?
Quản lý Tin đáp, ngồi đối diện với Key. Anh ta là quản lý thân cận của Key, luôn cập nhật thông tin nắm bắt tình hình xảy ra, đặc biệt quan tâm tới tổ chức OCE. Một tổ chức mà Găng Tơ đang muốn lật đổ mà không được.
Tất cả những gì ở trên quốc đảo Marina đều về thuộc về cái tổ chức OCE hùng mạnh đó. có nhiều băng đảng, tổ chức nhỏ lẻ cho gián điệp trà trộn làm học viên trong OCE nhưng đều bị trừ khử cả, thật khó để mà tiếp cận được.
Là chuyện chủ tịch tập đoàn Á Đông với Devil trong tổ chức Găng Tơ chúng ta chết phải không? Công nhận sát thủ OCE ra tay nhanh gọn thật đấy. Đến cả cảnh sát điều tra không ra , nên chẳng thể quy tội cho họ được!
Key nói giọng đều đều, với vẻ mặt trầm ngâm, có đôi phần ngạc nhiên sau khi xem qua hiện trường vụ án được phát trên báo chí, mạng truyền thông. Có một điều lạ, ở hiện trường lại xuất hiện những cánh hoa lily trắng. Trong những vụ giết những kẻ quyền lực khác cũng có hoa lily trắng này và một đôi giày thể thao có họa tiết hình lá bài, thật sự khiến cảnh sát điên đầu mà các tổ chức cũng ngờ ngợ về khả năng giết người rùng rợn không để lại dấu vết. Họ cũng đang e ngại vì một ngày nào đó sẽ đến lượt mình.
Trong thời gian qua chưa có ai ra tay tàn ác như vậy? Mới chỉ gần một năm trở lại đây thôi, những tên thủ lĩnh băng đảng kể cả những tên mệnh danh sát nhân tàn bạo đều bị chết cả. Nghe nói đâu, tên này còn rất trẻ, hành tung như lang băm vậy, còn được mệnh danh thần bài với cái tên The .
Quản lý Tin nói giọng đều đều theo nhưng gì mình nghe được từ bên ngoài.
Trong khi Key nhíu mày nhìn bức ảnh hiện trường cái chết của từng người, đặc biệt là của Devil trên máy tính bảng. Anh cất giọng đáp:
Vụ án đầu thì do nữ gây ra, cô ta dùng gậy bóng chày làm bằng inox, ra tay ngay điểm chí mạng ở phía sau đầu rất tàn bạo, cách thức gây án theo hình tượng ác nữ Harley Quinn. Còn tên Devil kia chết, chắc chắc là do bị đứt dây thần kinh ở phía sau do tên sát thủ này dùng chiêu thức bẻ đốt xương cột sống, làm đứt dây thần kinh não chết ngay lập tức.
Key cũng phải công nhận rằng, sát thủ của OCE thật sự rất giỏi. Cách ra tay độc ác như vậy nhằm ám chỉ rằng, họ là kẻ tàn độc nhất trong thế giới ngầm. Thật sự thì anh đang rất tò mò tên sát thủ gây án bỏ lại hoa lily trắng và đôi giày in hình lá bài, là người như thế nào, hắn có tài cán gì mà có thể giết được những kẻ cầm đầu kia. Ngoài ra còn giúp cho tập đoàn Ocean Marina có vị thế vững mạnh như vậy?
Hình như mỗi đôi giày hắn mang đều mang họa tiết lá bài khác nhau trong bộ bài Tây và bài Tarot, mà còn độc quyền trên thị trường không có bán. Kiểu gì hắn cũng sẽ xuất hiện nhiều trong những sòng bài lớn trên quốc đảo này thôi. Nhiều khi gặp rồi mà không biết!
Quản lý Ti đáp, cảm thấy có chút thú vị về tên sát thủ ra tay tàn nhẫn này nhưng cũng lo ngại về mối hiểm họa đối với tổ chức Găng Tơ hiện giờ. Kiểu gì cũng đến lúc Găng Tơ phải đối đầu với OCE thôi.
...
Tờ mờ sáng, sương phủ trắng đầy khắp mọi nơi quanh đây.
Ti Na đã thức dậy từ sớm, kéo đầu Mộc Trà dậy để cùng nhau chạy bộ tập thể dục, để tay chân vận động tốt hơn trước khi bước vào các buổi huấn luyện tiếp theo.
Thời tiết buổi sáng sớm công nhận mát mẻ và thoáng mát, với bầu không khí trong lành dễ chịu. Ti Na chạy vừa sức để hít thở không khí nơi đây, sẵn tiện đón bình minh.
Này Ti Na ơi, Ti Na chạy đâu thì chạy đi. Mình muốn vệ sinh, đau bụng lắm rồi!
Nói rồi, Mộc Trà ôm bụng chạy đi thật nhanh để giải quyết bầu tâm sự. Ti Na chỉ lắc đầu mỉm cười chịu thua với cô nàng hài hước này.
Dưới lớp sương mù mờ mịt trong cánh rừng thông thưa thớt, bóng dáng nhỏ nhắn của người con gái bước đi. Từng bước chân đi qua những mảnh lá tàn khô mang theo một nỗi buồn thầm lặng. Trong ánh mắt của cô như đang chứa đựng một nỗi nhớ mong nhìn về hướng nào đó xa xôi, trong lòng lại trào dâng cảm xúc bồi hồi.
Cô nhìn về phía những tia nắng mặt trời đang rọi xuyên qua khe lá, thấp thoáng thấy hình ảnh ai đó cùng nụ cười mập mờ dưới lớp sương mù tản mạn. Cô khẽ đưa tay lên che lấy mỉm cười cho qua.
Bịch...
Ti Na chợt đứng khựng lại khi nghe thấy một tiếng động lạ phía trước kia, do sương chưa tan hẳn nên cô không thấy rõ lắm. Cô còn nghe thấy tiếng la hét rất to.
Mới sáng sớm mà đánh nhau sao? Cô thầm nghĩ với vẻ mặt thắc mắc.
Bất chợt có một tên đầu trọc, với vẻ mặt hung dữ, dáng người to cao, mặc áo ba lỗ để lộ hình xăm con rồng hai bên cánh tay bước ra cùng với khoảng năm tên đàn em của mình.
Giọng hùng hổ vang lên: Lần này tha cho nó. Dám cả gan phản bội tổ chức!
Rồi hắn cùng với bọn đàn em của mình nhanh chóng rời đi. Lúc này Ti Na mới thắc mắc đi lại chỗ đó xem thử như thế nào, thì ngay trước mặt cô là một nam thanh niên đang nằm co người dưới đất với những vết bầm tím rỉ máu trên mặt. Tóc thì hơi hoe màu vàng rêu, trên tay mu bàn tay có hình xăm hình con nhện nhỏ màu đen.
Cô bước chậm tới, cúi người đặt tay lên vai anh ta để xem tình trạng như thế nào:
Này anh không sao đấy chứ?
Anh Tú chống tay khó khăn đứng dậy vì đau khắp mình khi bị bọn chúng đánh cho nhừ tử mặt sống chết. Anh nhăn mặt nhíu mày nhìn cô gái lạ mặt này đáp:
Tôi không sao? Cô là ai, sao lại ở đây?
Ti Na có chút dè chừng vì lần đầu gặp anh ta, cô nhẹ giọng đáp:
Tôi là người của OCE. Sống trong dinh thự ở đằng phía xa kia.
Cô cũng thắc mắc không biết anh ta bị sao lại ra nông nổi này nên hỏi:
Sao anh lại bị bọn chúng đánh vậy? Anh gây trút oán với bọn họ à? Mà anh là người tổ chức Găng Tơ sao? Nhìn hình xăm con nhện đen cũng đủ biết rồi.
Anh Tú nghe Ti Na nhắc đến Găng Tơ thì có chút chột dạ trong bụng, vội kéo tay áo xuống che đi hình xăm này. Anh gượng cười đáp:
Tôi đã từng là người của Găng Tơ. Do phản bội qua OCE nên bọn chúng tới tìm tôi xử tội đấy.
Thì ra anh ta là người của OCE. Nhưng có thật sự đáng tin không? Nếu người trong OCE hay đại loại Găng Tơ thì hẳn phải giỏi võ chứ?... Ti Na nghĩ thầm, cảm thấy hoài nghi về những gì về anh ta nói. Cô thôi không suy nghĩ nữa, mặc kệ anh ta có là ai cũng không liên quan tới cô. Cô cất giọng đáp:
Thôi tôi phải về đây! Chúc anh thượng lộ bình an.
Này, thượng lộ bình an gì ở đây! Tôi với cô đi cùng hướng đấy, thấy người bị thương không giúp đỡ sao...?
Anh Tú vang giọng nói lớn, nhấc chân đi cà nhắc đi theo sau Ti Na.
Cô thở phắt một cái khi gặp phiền phức, quay người lại nhìn anh ta đang khổ sở với cái chân như bị dị tật vậy. Dù sao sống ở đời cần phải có một tấm lòng, cũng không nên quá vô tâm kẻo người đời trách móc. Cô đành đi tới dìu anh ta về tổ chức.
...
Sau khi đưa người lạ sau quen về phòng của anh ta, Ti Na tranh thủ thay quần áo để tới tòa nhà OCE tiếp tục buổi huấn luyện. Kiểu gì thì tối nay cô cũng có nhiệm vụ mà người ba nuôi cô giao cho làm mà thôi.
Hôm nay Ti Na không vận đồ lạc quẻ như mấy bữa trước, vì là những bài thực hành nên cô chỉ mặc đơn giản áo thun trắng cùng quần thể thao và mang đôi giày khỏe khoắn, gắn bản tên nhỏ phía ngực trái. Tóc búi lên gọn gàng để mái lưa thưa và khuôn mặt mộc chỉ tô son cho bờ môi làm điểm nhấn.
Đôi chân cô cố bước nhanh tới khu tập luyện, bất chợt nhớ đến hình xăm con nhện, đặc thù kí hiệu tổ chức Găng Tơ của kẻ lạ mặt lúc sáng. Cô thầm nghĩ: Thường người trong Găng Tơ sẽ không rời bỏ tổ chức của mình, vì một lòng trung thành. Chắc chắn hắn có mục đích mới vào OCE... không lẽ lại làm gián điệp sao?
Ê con nhỏ tên Ti Na Phan kia, đứng lại cho tôi!
Bước chân Ti Na khẽ khựng lại, dòng suy nghĩ trong đầu nhanh chóng tan biến khi nghe thấy một giọng nói thánh thót của một cô gái.
Ti Na quay người nhìn cô gái đó, cô ta có làn tóc xõa dài màu khói nổi bật bồng bềnh sau lưng. Cô ta mặc bộ đồ thể thao trong rất mát mẻ, không kém phần cá tính và gợi cảm với áo ba lỗ ngắn ôm sát vòng một để khoe vòng eo con kiến, quần đùi ngắn cũn cỡn màu đỏ để lộ hình xăm hoa hồng ngay đùi trái. Khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, nhưng so với khuôn mặt mộc tự nhiên với làn da trắng thì cô có vẻ nổi bật hơn. Cô ta là July Trần, cùng khóa với Lan Vy.
Ti Na nhíu mày nhìn July Trần bình thản, nhẹ giọng đáp: Chị gọi tôi sao?
July không khách khí xông tới đứng sát sạc Ti Na, nhìn cô với ánh ganh ghét kể từ ngày biết cô là bạn gái của Khánh Hàn. Cô ta như muốn sục sôi cả máu lửa trong người.Vì cô ở trong OCE lâu như vậy từ lúc mười tuổi, cùng Khánh Hàn luyện tập từ nhỏ cho đến khi anh đi Thụy Điển du học, cô ta chưa một lần được anh đáp trả tình cảm.
Trong khi, một con nhỏ mới được chủ tịch nhận làm con nuôi, Khánh Hàn về nước chưa được một năm mà hai người đã quen nhau nhanh như vậy. Làm cô vẫn nuôi hy vọng chờ đợi, rồi lại thất vọng, cô ta thề nhất định sẽ không có bất kì đứa con gái dám lấn lướt trước.
Ti Na đứng yên để cho July nhìn mình từ trên xuống dưới không sót một chỗ. Ánh mắt hiện lên sự khinh thường lẫn cái nhếch môi khinh miệt, khi người con gái trước mặt cô chẳng có điểm gì nổi bật, vậy mà lại là bạn gái của Khánh Hàn.
Chẳng biết cô ta đang muốn gì, chỉ thấy đang làm tốn thời gian của cô thôi, cô thở phắt một cái lên giọng đáp: Rốt cuộc chị muốn nói gì với tôi? Nếu như không có gì thì tôi xin phép đi trước.
Nói rồi Ti Na đi lướt qua mặt July nhưng bị cô ta nắm vai đẩy phắt lại, trừng mắt nhìn Ti Na như hổ báo. Cô ta gằn giọng đáp:
Mày dám cướp Khánh Hàn từ tay tao, trong khi mày chỉ mới bước chân vào đây chưa đầy một tháng. Còn tao thì đã gắn bó ở đây gần năm rồi, nhưng chưa hề có được Khánh Hàn, vậy mà mày dám hớt tay trên của tao...
Chậc... thì ra là chuyện này! Khánh Hàn à, không ngờ anh cũng có nhiều gái yêu anh lâu như vậy đấy. Ai làm bạn gái anh chắc khổ chết mất thôi!... Đúng là rãnh rỗi sinh nông nổi, kiếm chuyện chỉ vì một người con trai thôi sao... Ti Na nghĩ thầm, ánh mắt nhìn cô ta với vẻ đáng khinh lẫn đáng thương. Cô cũng chẳng muốn dây dưa gì hay làm lớn chuyện với những thể loại dành trai như thế này. Cô buông một câu hết sức tỉnh:
Chị yêu đơn phương anh ấy thì là việc của chị, gắn bó năm hay năm thì chị cũng sẽ chẳng được tình cảm của Khánh Hàn. Và tôi không cướp anh ấy từ tay chị, Okk!
Từng câu từng chữ thốt ra từ miệng Ti Na khiến July như sôi sùng cả máu, đưa tay bóp mạnh lấy cằm cô khiến cô nhíu mày vì hơi đau. Đã vậy còn bị hai người con gái nắm tóc lấy cô vừa búi gọn, khiến nó bung xõa ra.
Trong tình cảnh này, cô hoàn toàn thất thế. Tây chân bị hai người kia kìm chặt chẳng thể nào thoát được, có giằn co cỡ nào thì một người có võ như cố cũng chẳng bằng ba người kì phùng kịch thủ kia. Chắc chắn cả ba người này là bộ ba yêu nữ trong OCE rồi.
Chị làm cái quỷ gì vậy? Thả tôi ra...
Ti Na hét toáng lên trong giận dữ. Mới sáng ra cô đã gặp phải xui xẻo rồi.
Lần này tao phải dạy cho mày một bài học... Hãy tránh xa Khánh Hàn... Anh ấy là của tao chứ không phải là của mày...
July quát tháo với ánh mắt trừng trợn nhìn Ti Na. Cô ta vung chân dội mấy cú đá liên hoàn vào bụng Ti Na khiến cô đau như thấu tận trời xanh, mặt cắt không còn giọt máu. Đã vậy khuôn mặt bờ má bánh bao của cô bị tát liên tiếp mấy cái không thương hoa tiếc ngọc, đến cả ứa ra máu máu miệng.
Ti Na bị đánh bật ngã xuống đất, cô rất muốn đánh lại ba người họ nhưng võ thuật của cô làm sao đọ nổi ba con người kết hợp với nhau ăn ý như vậy theo kiểu phương đông kết tây.
Thế là Ti Na hứng trọn những cú đánh đá chí mạng vào người từ những con con người có khuôn mặt hung dữ kia, đang không ngừng hành hạ cô.
Từ phía xa, Khánh Hàn đứng tựa người vào tường, tay đút vào túi quần, nhai kẹo cao su, trên môi nhếch lên nụ cười cảm thấy có gì đó ngán ngẩm trước cuộc đấu đá vô cùng tầm thường không khác như võ mèo, với dáng vẻ kiêu ngạo.
Anh đứng nhìn những gì đang diễn ra trước mặt một cách thản nhiên, để coi mọi chuyện diễn ra như thế nào. Chứ anh chẳng có hơi sức đâu mà chen vào ba cái chuyện nhảm nhí đó.
Kiểu này thì chết mất thôi! Anh lắc nhẹ đầu nói thầm, tay vòng lại trước ngực.
Lần này một cú đá cuối cùng tao sẽ tiễn mày vô bệnh viện nằm luôn, coi như lời cảnh cáo... Ya...
July gằn giọng nói đầy khách khí. Vung thẳng chân lên cao rồi nhanh chóng hạ xuống, lúc này Ti Na nằm như chết sững, giương mắt nhìn chân cô ta đang đạp xuống đầu mình và cô chỉ nghĩ mình chắc hôm nay mình đi tông mất thôi. Cô nghiêng đầu qua một bên, thấy bóng dáng Khánh Hàn đang đứng thản nhiên nhìn thế kia, cô càm ràm trong đầu Anh ta thật vô tâm, thấy chết mà không cứu gì hết... lần này chắc tơi bời rồi...
Bàn chân dài cả mét của July chuẩn bị giáng xuống Ti Na thì...
Bộp
Á! July kêu lên tiếng đau đớn và nằm sải trên nền gạch, co người ôm lấy chân mình trong đau đớn khi bị Anh Tú đá mạnh ngay chân. Ánh mắt không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy sự xuất hiện của anh.
Anh Tú vung đòn với vẻ mặt thản nhiên như chẳng có gì.
Hai cô gái kia vội đỡ July lắm lét sợ hãi không dám nhìn thẳng ánh mắt lạnh tanh đáng sợ của Anh Tú.
Anh Tú vội cúi người xuống đỡ Ti Na đứng dậy, nhìn vẻ mặt thê thảm của cô anh cũng đủ biết cô bị bộ ba Yêu Nữ này hành hạ như thế nào rồi. Ba người họ vốn dĩ được đào tạo cũng đã trên tám năm nên xử một cô gái chân nước chân ráo như Ti Na dễ như ăn cháo.
Nếu anh không tình cờ tới khu tập luyện thì cô chết chắc rồi, đảm bảo không thấy ánh nắng mặt trời hôm nay. Anh lấy trong túi áo cái khăn mùi xoa màu trắng đưa cho cô.
Anh Tú gườm gườm con mắt nhìn đám chằn lửa trước mặt, buông một câu bình thản:
Các người cẩn thận, không chừng sẽ chết ở đây đấy.
Anh dám, đụng tới bọn này không khéo anh và con nhỏ kia sẽ bị Khánh Hàn hay Khánh Thiên dạy cho bài học thôi...!
July uất ức không nói được gì, bây giờ cô chỉ thấy chân phải của mình thật sự rất đau mà thôi.
Anh cong môi cười dểu cợt đáp: Vậy thì cô dõi kêu Khánh Hàn gì đó ra thách đấu với tôi này?
Nói rồi Anh Tú nắm lấy tay Ti Na đi lướt qua mặt July nhưng chợt dừng lại trước mặt cô ta, nhưng không quay mặt nhìn cô ta. Anh lạnh lùng đáp:
Chân phải của cô đã bị phế, đây là cảnh cáo đấy.
Dứt lời anh cùng Ti Na đi thẳng một mạch. July chỉ biết nghiến răng cắn môi trong uất ức, với ánh mắt chất chứa sự câm thù.
Phía xa, Khánh Hàn chợt cười nhạt và nói thầm: Tên mình hay lắm sao, mà ai cũng muốn lấy ra để đe dọa hay thách thức vậy ta...? Không ngờ, cũng có lúc xem được cái trò đứa con gái nào cũng thích anh hùng cứu mỹ nhân... nhảm nhí....
Anh Tú lo lắng dìu Ti Na ra khỏi phòng luyện tập và chợt dừng lại khi thấy Khánh Hàn đang đứng ở cửa.
Ti Na nhìn Khánh Hàn với ánh mắt phẫn nộ và buông một câu cay đắng:
Thấy chết mà không cứu, anh sau này mà có nằm kêu than thảm thiết gần chết đến nơi thì cũng chẳng ai cứu rỗi anh đâu! Tôi cũng là em gái nuôi của anh đấy, ba sẽ trừng phạt anh!
Ti Na cảm thấy rất bực tức trước sự thờ ơ của Khánh Hàn vừa rồi.
Khánh Hàn nhếch môi lạnh nhạt và bình thản đáp lại: Đã bước chân vào đây, thì cô cũng phải biết rằng Ở đây, không có chỗ cho hoa hậu thân thiện hay nam vương thân thiện! OK!
Một câu thẳng thừng của Khánh Hàn khiến Ti Na và Anh Tú bất ngờ, cứng họng không biết đáp lại gì. Dứt lời, Khánh Hàn cho tay vào túi quần lạnh lùng đi lướt qua Ti Na với hơi thở phả ra lạnh lẽo đến âm cực.
Anh Tú đưa ánh mắt nghiêm nghị nhìn Khánh Hàn lướt qua, trong lòng suy đoán thì ra, cậu ta là Khánh Hàn, nhìn có vẻ kiêu ngạo nhưng có gì đó ẩu tả trong lời nói và hành động không phải như lời đồn, một con người lạnh lùng độc ác chỉ nhìn vào đôi mắt của cậu ta cũng phải khiến người khác dè chừng vì sự sắc bén... Nếu như theo suy đoán đúng, Khánh Hàn là một con người kiêu ngạo, ẩu tả trong hành động thì cũng dễ dàng để người khác hạ gục thôi...