Nhâm Tính Vương Tử Đích Nguy Hiểm Kích Tình

chương 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thân hình vĩ ngạn tao nhã di chuyển theo thân hình, vương tử Ả rập Abu Ben Mahathir Di Yaru Kassem có dung mạo tuấn mỹ vô cùng, dưới sự bảo vệ của thị vệ trưởng Selleck lộ ra nụ cười hoàng thất càng sáng lạn hơn so với ngày xưa.

Cái gì chờ đến không còn kiên nhẫn? Cậu chậm rãi chờ đi? Tomoya không thèm nhìn Mahathir Di, chỉ ngóng về đất liền đã dần xa, đáng tiếc anh đã quên cưỡng bức hiếp bức đối với vị vương tử này chính là đệ nhất thiên hạ.

“Tomoya, nếu anh tiếp tục cáu kỉnh, ta sẽ ở ngay tại nơi này làm cho anh đẹp.”

Nụ cười thiên sứ đi với lời nói ác ma làm Tomoya sau một lúc lâu không nói ra lời.

“Ai sẽ tin tưởng uy hiếp của cậu chứ?”

Tomoya đương nhiên cũng không ngoại lệ, căn bản không coi lời nói của vương tử bằng một cái đinh rỉ.

“Sartre, Axiji!”

Mahathir Di không nói hai lời gọi hộ vệ tới, cậu dùng ngôn ngữ Ả rập không biết nói với hai người cái gì, sau đó lại tiếp tục thảnh thơi bắt đầu mỉm cười.

“Nếu anh đã thích nơi này đến như vậy, ta đây sẽ thành toàn cho anh.”

Tomoya lúc này mới phát hiện bản thân đã bị hai hộ vệ trung thành như chó giữ nhà của Mahathir Di vây ở hai bên liền kích động xoay người lại. Cậu ta sẽ không thật sự nghĩ ở trong này…

“Cảm giác vừa ngắm nhìn Nhật Bản vừa làm cũng không tồi nha.”

“Cậu… Là đang đùa hả?”

Tomoya sống chết nắm chặt lấy lan can kinh sợ hỏi.

“Ta không thích chờ đợi.”

Gương mặt xinh đẹp như thiên sứ, nụ cười như thiên sứ từ khóe miệng xinh đẹp tuyệt luân kia cùng giọng nói trầm thấp mê người, tất cả đều làm cho tim Tomoya lại bắt đầu xôn xao.

“… Oa a!”

Nửa người trên của Tomoya bị Sartre đặt ở trên lan can, căn bản không thể động đậy được.

“Cậu… Cậu muốn làm… Làm… A!”

Tomoya còn chưa nói xong đã nhìn thấy Axiji đến lột quần của mình.

“Dừng tay… Không cần a…”

Tomoya ra sức chống cự cảm giác hư không tiêu tán ở trong không khí, nửa người dưới dần dần bại lộ giữa ban ngày ban mặt.

“Không muốn đâu, Mahathir Di!”

“Ai kêu anh không ngoan ngoãn nghe lời?”

Cho dù như thế, cũng không cần thiết phải làm trước mặt nhiều người như vậy chứ?

“Cậu cái người này có biết cái gì gọi là thưởng thức hay không hả? Còn bảo hộ vệ biến tôi thành như vậy…”

“Anh để ý bọn họ sao?”

“Gặp phải loại tình huống này, ai sẽ không ngại chứ?”

Nơi này rõ ràng là bên ngoài thuyền, huống chi còn có người đi tới đi lui, người bình thường cũng sẽ không bao giờ muốn làm ở đây a.

“Anh không cần để ý đến tồn tại của bọn họ, tất cả bọn họ đều là thần tử của ta, sẽ không để ý ta muốn làm cái gì.” Mahathir Di không hề để ý khoát tay.

Cho dù là thần tử, cũng không thể làm cái gì cũng không băn khoăn chứ? Thật sự rất mất mặt á.

“Nếu hiểu rồi thì ngoan ngoãn mở chân ra đi.”

“Không, không muốn.”

“Đúng rồi, ta quên mất là anh thích ta ngược đãi anh. Ta đây liền như anh mong muốn mạnh mẽ tiến nhập vào nhụy hoa hồng đáng yêu đó.” Mahathir Di đi đến bân cạnh Tomoya, chen người vào giữa hai chân anh rồi âu yếm cặp mông trần trụi của anh. Từ động tác của cậu ta lại liên tưởng đến đau đớn kích thích ngày hôm qua, Tomoya không nhịn được toàn thân bắt đầu sợ run.

“Cái mông đáng yêu quá a, đã khẩn cấp muốn nghênh đón ta đến thế này rồi.”

“… A…!”

Ngón tay Mahathir Di cường ngạnh tiến vào rãnh mông của Tomoya, sau khi tìm được nụ hoa đang co rút chặt thì dùng đầu ngón tay nhẹ gẩy.

“… Không muốn… Cậu tránh ra…”

Ngón tay kia có ý đồ mạnh mẽ tiến vào làm cho Tomoya đau đến co rút người lại, Tomoya muốn vặn vẹo thân thể đào thoát, bất đắc dĩ lại bị hai gã hộ vệ ở hai bên giữ chặt, hoàn toàn không thể động đậy.

“… A… Đau quá a… A a…”

Ngón tay Mahathir Di thử đâm vào huyệt khẩu, nhưng cửa động kiên trì không thả lỏng, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể tiến vào.

“Xem ra anh sống chết cũng không cho ta đi vào.”

Những cố gắng trước đây đều là uống phí sao? Mahathir Di không biết nên khóc hay nên cười nghĩ.

“Nếu cậu mạnh mẽ cố ý xâm phạm tôi, đau cũng sẽ là cậu a.”

“Đều là do anh ý đồ chống cự nên ta mới muốn dùng sức mạnh nha! Nếu anh chủ động mở hai chân nghênh đón ta, ta sẽ đối xử với anh dịu dàng còn không kịp nữa.”

“Mặc kệ cậu dịu dàng như thế nào, tôi cũng sẽ không bao giờ chủ động mở chân ra. Nếu cậu muốn phát tiết, vì sao không sớm trở về hậu cung một chút chứ?”

“Anh thật đúng là quật cường, anh càng không muốn ta lại càng muốn đi vào.”

Lời nói của Tomoya làm cho Mahathir Di cười khúc khích. Nhưng nếu cứ để như vậy, có muốn đi vào cũng không vào được.

“Selleck, lấy nước hoa hồng đến đây.”

Thị vệ trưởng trung thành lập tức mang tới thứ chủ nhân muốn, thứ hắn mang tới là đặc sản của Yaru, tên là nước hoa Eminem Qiu được chiết xuất từ hoa hồng, sau khi làm xong thành tinh dầu hoa hồng sẽ được đặt trong một bình thủy tinh nhỏ.

“Dùng thanh âm cùng thân thể của anh để lấy lòng ta đi, ta đáp ứng với anh sẽ cho anh về nước sớm một chút.”

Cậu vừa nói, vừa mở cái chai ra.

“A!”

Chất nhầy lạnh như băng đổ tràn trên cặp mông của Tomoya, loại cảm xúc khó có thể nói được này làm cho toàn thân anh cứng ngắc.

Mahathir Di đổ cả bình vào, đưa cái bình rỗng cho Selleck xong, tay lại bắt đầu âu yếm hai cánh mông.

“… A, không muốn… Không muốn…”

Loại cảm giác ướt dính này làm cho Tomoya cảm thấy buồn nôn. Anh nghĩ muốn kháng cự, lại bị áp chế thân trên, cùng với thân thể của Mahathir Di chắn ngang giữa hai chân anh, ngay cả muốn khép lại cũng không có cách nào, cho nên, anh chỉ có thể không ngừng lắc đầu, là nơi còn tự do duy nhất.

“Đã có thể đút ngón tay vào rồi.”

Mahathir Di dùng một đầu ngón tay thử đâm vào cửa động của Tomoya.

“… Không cần… A… A a!”

Quả nhiên lập tức tiến vào không hề trắc trở. Cửa động được tinh dầu ra sức làm dịu nên không còn chút kháng cự nghênh đón ngón tay thon dài của vương tử tiến vào.

“… Ưm… A… Không muốn không…”

Mặc dù có tinh dầu làm dịu, nhưng cảm giác không thoải mái khi có dị vật di chuyển trong cơ thể vẫn làm cho anh không thể chịu dựng được. Anh nhắm mắt lại, cố gắng chịu đựng loại cảm giác không thoải mái này, nhưng ngón tay thứ hai của Mahathir Di tựa như thừa thắng xông lên tiếp tục đâm vào.

“A… Không muốn… Không muốn… A, a…”

Dưới sự đâm chọc kịch liệt của hai ngón tay, cảm giác vốn là không thoải mái lại dần dần được đau đớn ngọt ngào thay thế, làm cho Tomoyo bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Không thể nào? Cậu ta ngay cả chạm cũng không chạm vào mình, sao mình lại cảm thấy kích động? Tuy trong lòng anh không muốn có cảm giác, nhưng thân thể lại thành thực theo những động chạm tinh tế và chuẩn xác của Mahathir Di mà có phản ứng.

“… A… Mahathir Di… Cậu, mau dừng…”

Dưới động tác đâm chọc càng lúc càng nhanh của ngón tay Mahathir Di, Tomoya không chịu được uốn cong người, quay cuồng giữa cảm giác thống khố cùng khoái cảm mà không ngừng thở dốc.

“A a… Không, không muốn… Cậu mau rút… Ra đi…”

Mặc kệ thân thể anh có cứng ngắc như thế nào, ngón tay Mahathir Di vẫn ở bên trong khuấy loạn không đi.

Đối với thân thể sau vài lần xâm phạm lại càng trở nên mẫn cảm của Tomoya mà nói, đó là kích thích quá mức mãnh liệt, hơn nữa yếu tố làm cho Tomoya càng thêm kích thích chính là làm ở trước mặt người khác.

“… A… Tôi… Không muốn… A a…”

Thân thể đã biết cái gì gọi là khoái cảm thì không thể dùng lý trí để áp chế được.

“Anh hình như đặc biệt thích ngón tay của ta nhỉ? Nhưng nếu chỉ như vậy đã làm cho anh giải phóng thì ta sẽ mất đi rất nhiều lạc thú. Do đó anh vẫn nên nhẫn nại một chút đi.”

“… A…”

Mahathir Di bỗng nhiên rút ngón tay ra.

“Hơn nữa chỉ là ngón tay thì không cách nào cho anh thỏa mãn đâu nhỉ? Ta sẽ cho anh thứ tốt nhất nên anh hãy tận tình mà hưởng thụ đi.”

Mahathir Di vội vàng lột sạch quần áo quăng đi sau đó bao trùm lên người Tomoya, Tomoya còn không kịp thở dốc đã cảm thấy trước cửa động của mình… Là hùng thân nóng bỏng mãnh liệt của vương tử. Hơn nữa do tác dụng bôi trơn của tinh dầu, cậu không cần cố sức đã tiến vào chỗ sâu nhất trong nội bích.

“A… A a a!”

Biết rõ nối tiếp ngón tay sẽ bị hung khí của Mahathir Di tra tấn, nhưng vừa rồi Tomoya chỉ một lòng muốn đào thoát khỏi cậu nên hoàn toàn quên mất kích đau theo nhau mà đến.

Không, hẳn là đau đớn quá mức mãnh liệt làm cho anh theo bản năng không muốn nhớ lại.

“Anh ngoài miệng nói không muốn, nhưng thân thể lại trực tiếp đón nhận ta như thế, xem ra anh là thực vừa lòng cố gắng của ta nhỉ. Một khi đã như vậy, sao không mở chân ra sớm một chút, ta có thể lập tức thỏa mãn anh a.”

Mahathir Di đang đưa thân thể vùi thật sâu vào trong cơ thể Tomoya lại đột nhiên dừng lại, dán vào bên tai anh nói nhỏ.

“… A… Không phải… A…”

Thân thể còn chưa quên đau đớn lại tiếp tục phát ra gào thét. Bên trong không biết bị xâm phạm mấy lần, bức thiết muốn đuổi dị vật mà bắt đầu kịch liệt co rút.

“Không cần… Cầu cậu… Mau rút ra…”

“Không được, anh làm cho ta chờ lâu lắm, ta sao có thể không tận sức hưởng thụ chứ?”

Khuôn mặt Tomoya trong nháy mắt đỏ đến tận tai. Trừ bỏ thị vệ trưởng ở bên trong, ngay cả hai gã hộ vệ đang giữ chặt thân thể mình thấy trường hợp như thế mặt cũng không đổi sắc, mà bản thân mình lại ti tiện ở trước mặt mọi người bị tàn phá…

“Không, không muốn… Cậu không nên cử động… A…”

Lúc Mahathir Di bắt đầu di chuyển thân thể, trong cơ thể lại truyền tới đau nhức khiến cho hốc mắt Tomoya tràn ra nước mắt. Thân thể bị hộ vệ đè chặt chỉ có thể bất lực thừa nhận công kích mạnh bạo không chút lưu tình của cậu ta, loại cảm giác thống khổ tràn ngập trong cơ thể này làm cho ý thứ của Tomoya dần dần trở nên mờ mịt.

Mahathir Di phát hiện không thích hợp vội đưa tay cầm thứ giữa hai chân của anh.

“Không phải anh đặc biệt thích loại trước giáp sau công này sao?”

Thời khắc đó ý tưởng muốn âu yếm khơi mào cảm giác bắn tinh làm cho Tomoya đột nhiên tỉnh táo lại.

“A a… Không muốn… A a, a.”

Một tay Mahathir Di xoa nắn, khiến cho phân thân vốn dĩ héo rũ của Tomoya bắt đầu thức tỉnh.

“Cảm giác ngắm nhìn Nhật Bản làm tình cũng không tồi chứ?”

“… Không… A a a.”

Theo động tác của ngón tay Mahathir Di, Tomoya dần dần tiến đến đỉnh.

“Nhìn thấy nơi này của anh càng lúc càng cứng, ta cũng cảm thấy thoải mái. Anh quả nhiên là bạn tình tốt nhất của ta.”

Khoái cảm thiếu chút nữa sẽ quên đi khuếch tán khắp chân tay Tomoya, hô hấp của anh cũng dần dần trở nên ám muội, mà bên trong thừa nhận từng cú thúc sâu cũng bắt đầu nổi lên đau đớn ngọt ngào.

“Không cần… Ưm… A a…”

Tomoya lấy một tia lý trí còn sót lại của mình liều mạng chống cự loại khoái cảm này, nhưng dưới thục giục của ngón tay Mahathir Di anh đã bị kéo đến điểm giới hạn.

“A a… A… A…”

“Như thế nào anh lại chống đỡ không nổi? Không phải đã nói với anh là phải nhẫn nại, như vậy mới có thể hưởng thụ đến khoái hoạt sao?”

Kỹ thuật cao siêu của Mahathir Di trong hậu cung sao là thứ Tomoya có thể ngăn cản được chứ?

“Thực không có cách ép anh a, hôm nay tha cho anh một đường sống. Nhưng mà sau này anh cần phải nhẫn nại cho ta, nếu không cuộc lữ trình này sẽ rất nhàm chán.”

Không phải đã sớm bảo cậu ngồi phi cơ trở về sao!

Tomoya siêu muốn rống giận lại dưới động tác kịch liệt của Mahathir Di, những lời muốn nói hoàn toàn bị rên rỉ thay thế.

“… A… A… A a!”

Sau cú thúc cuối cùng, Mahathir Di bắn từng dòng dịch thể nóng rực vào trong cơ thể Tomoya. Đồng thời, Tomoya cũng co rút toàn thân, bắn chất lỏng màu trắng vào trong bàn tay Mahathir Di, thể lực cũng theo dục vọng bắn ra mà biến mất.

Chờ Mahathir Di cảm thấy mỹ mãn mà rút ra khỏi thân thể Tomoya xong, hai gã hộ vệ mới buông tay khỏi người anh. Tomoya vô lực ngã xuống, thân thể bị thống khổ cùng khoái cảm lật tới lật lui đã bị tàn phá không chịu nổi.

Mahathir Di đưa tay ôm lấy anh. Đôi mắt đẫm lệ trong mông lung nhìn thấy gương mặt có nụ cười xinh đẹp như thiên sứ kia, Tomoya thật hận bản thân ngu ngốc đến bây giờ còn không thể khống chế mà rung động.

“Nơi này không có chỗ nào trốn được, anh tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời mới là cử chỉ sáng suốt. Hiệp ước coi như phần thưởng làm cho anh đi.”

Tựa vào lòng ngực Mahathir Di, cả đầu óc của Tomoya đều chỉ cầu nguyện cho cậu ta nhanh chóng về nước.

Nhưng theo như lời chính vị vương tử điện hạ nói, cuộc lữ trình này vừa mới bắt đầu. Tomoya đến tột cùng bao giờ mới được trải qua một ngày an ổn đây…

Truyện Chữ Hay