"Đi hết, đi hết đi,..."
Cô càng xua đuổi, đám phóng viên càng chụp dữ dội.
Qua camera, hắn nhìn nước mắt cô trào ra không ngừng, lòng ẩn ẩn đau nhói nhưng nhanh chóng thay bằng sự lạnh lẽo, cô đáng bị như vậy sau những gì đã gây ra.
Tam Nguyên nhìn hắn:" Thưa chủ tịch, có nên dẹp bọn phóng viên không thưa ngài?"
Tam Nguyên là cánh tay đắc lực của hắn.
"Đồng tình?" Giọng nói hắn không chút cảm xúc.
"Dạ không! Không! Là tôi cảm thấy Lưu tiểu thư khóc dữ quá..." mồ hôi rồi lại mồ hôi, bên cạnh hắn nhiều năm như vậy cậu không biết mình đã tổn thọ bao nhiêu lần.
Môi mỏng khẽ mở bên trong nhiều phần uy hiếp: "Lo chuyện của cậu đi."
Lưng cậu ta thẳng tấp:" Vâng! thưa chủ tịch!"
Chỉ là cậu ta cảm thấy, cô gái kia dù bị mọi người ghen ghét nhưng đối với chủ tịch của cậu là một lòng yêu thích. Việc đe doạ chủ tịch, xem như là một bài học cho cô ta.
Tính tình cô ta thế nào, cả Thế Giới ai mà không biết?
Tin tức chỉ trong sáng nay liền lan mạnh ra toàn cầu, lên các trang đầu của tạp chí nổi tiếng với dòng chữ to lớn:" Cô vợ lăng nhăng của tổng tài Phàm Ngụy Cảnh ngoại tình."
Trên tivi, trên các trang mạng xã hội như zalo, Instagram, Twitter, facebook.... đều đăng rầm rộ, nhanh chóng đưa tin lên hotsearch cùng những tấm hình đồi bại.
Cà chua không chua: " Tui biết thế nào cũng có ngày này mà! Loại phụ nữ đó có đầu thai mấy kiếp cũng không xứng làm phụ nữ đâu, cô ta là sự sỉ nhục của woman chúng ta"
Tôi là vợ Hải Hải đây: " để mình kể cho mọi người một chuyện, mình là nhân viên trong siêu thị ABC đây, cách đây một tuần cô ta vào mua chai sữa tắm vừa vào liền kiêu ngạo nói: lấy loại mắc nhất, thơm nhất. Nghe là mình cảm thấy tởm rồi, vịt mà đòi làm thiên nga!"
Hải Hải: Lý nhất Hải được nhắc đến ở chap .
Trà bí đao ngon quá: " Tao đồng ý với lầu , tốt nhất cô ta nên đi chết đi, để tao làm vợ anh ấy cũng được. Ít nhất tao sẽ ngoan ngoãn bên cạnh anh yêuuuuu ahihi (◕ᴗ◕✿)"
Bạch liên hoa thứ thiệt: " Mọi người đừng nói xấu cô ta nữa, như vậy là ác lắm đó! mọi người có biết tôi like mõi tay lắm không ಡ ͜ ʖ ಡ "
.....
Nhìn những dòng bình luận đâu đâu cũng là chửi rủa, còn có hơn tin nhắn chờ trong máy miệt thị cô.
Lòng cô đau như cắt, bản thân cô không phải người quá quan tâm đến mọi người xung quanh, hơn năm qua đều là lời khinh bỉ, nhưng lần này cô chịu không nổi.
Thu người một góc, cô khóc oà lên.
Người ta nói không yêu sẽ không đau.
Bây giờ cô không muốn đau nữa!
______
"Thấy thế nào?"
Hắn hai tay bỏ vào túi quần, cao cao tại thượng từ trên nhìn xuống cô. Hắn ngồi xổm xuống, đôi mắt băng giá trừng trừng nhìn khuôn mặt tiều tụy, hai mắt sưng húp, bờ môi hồng hào giờ đã khô rát.
"Phàm Ngụy Cảnh, anh thật sự tàn nhẫn." Cô run rẩy, hơi thu mình, trước mặt hắn nước mắt lại không ngừng được.
Hắn dùng tay xiết chặt cằm cô, lạnh nhạt tựa giá băng:
"Tôi làm sao tàn nhẫn bằng cô, năm đó người hại Ngọc Ý rời xa tôi là cô! Người hại tôi què cũng là cô! người tiết lộ bí mật công ty trên bờ vực phá sản là cô! người khiến tôi năm nay đều sống trong khổ sở cũng là cô! Cô hại tôi thê thảm như thế, tôi chỉ trả cho cô một chút, cô lại nói tôi tàn nhẫn!"
"Tôi muốn trả lại cô từng chút, từng chút, từng chút một..."
Cô ngoe nguẩy lắc đầu, vành mắt hoe đỏ:
"Không phải em..."
"Cảnh, anh phải tin em."
...
Hắn thấy cô chối bỏ, dùng tay bóp chặt chiếc cổ trắng mịn của cô, hét lên bao nhiêu thống hận:
"Lưu Châu Hân, năm nay mỗi ngày tôi đều muốn cô sống trong đau khổ, sống không bằng chết, giống như những tủi nhục năm đó tôi phải chịu đựng, tôi hận cô, tôi hận cô muốn chết!"
Nói xong lời này, cô trơ mắt nhìn hắn, nước mắt vừa kiềm lại, lại không tiết chế nỗi mà trào ra.
_____
"Anh hẹn tôi ra đây làm gì? Không sợ người của Ngụy Cảnh theo dõi à?"
Thanh niên thoạt nhìn còn trẻ, nhưng trên mặt tràn đầy oán hận, hắn ngồi xuống đối diện một cô gái xinh đẹp, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Tôi chờ ngày này lâu lắm rồi, cuối cùng cô cũng trở về."
Ngọc Ý hạ chiếc kính đen xuống, nhã nhặn rót một ly trà cho hắn, cười nhạt.
"Anh hại tôi trốn ra nước ngoài, sống lủi thủi bốn năm gấp gáp gọi tôi về làm gì?"
"Cô còn muốn Phàm Ngụy Cảnh bên cạnh ả kia à?"
Ngọc Ý trên mặt hiện lên vẻ đau khổ khó nói, giọng nói uất ức.
"Anh biết tôi không yêu hắn, người tôi yêu thích là anh! nhưng hết lần này đến lần khác xem tôi như con cờ mà lợi dụng. Lần này anh muốn gì? Muốn tôi trộm vào nhà hắn tìm hồ sơ rồi tiết lộ hay dùng kế hoạch bỉ ổi khiến hắn què hả..."
"Em yêu, sao em lại nghĩ vậy? lần này mọi việc ổn thoả, tôi sẽ suy nghĩ về tình cảm của em mà."
Hắn giương tay lau đi giọt nước mắt trên má Ngọc Ý, dịu dàng nói những lời ngon ngọt, giấu đi đôi mắt ác quỷ đang muốn cào xé cả Thế Giới.
Phàm Ngụy Cảnh, tao sẽ khiến mày đau khổ, chết không nhắm mắt!