"A!"
Thật quá bất cẩn.
Tay cô bị phủ một lớp máu đỏ sẫm, hẳn vừa rồi vì cắt cà rốt mà vô tình vào ngón tay.
Hắn như cái đuôi nhỏ không rời, chạy đến, đau lòng nhìn chỗ máu, sắc mặt nhăn đến độ có thể so với khỉ.
"Em không sao." Thấy hắn làm quá lên, cô nhẹ nhàng nói.
"Em không sao nhưng mà anh có sao."
Hắn bắt đầu sơ cứu vết thương cho cô, còn lấy một miếng băng cá nhân hình trái tim nhỏ khắp mặt băng dán lên cho cô.
Cô nhíu mày, hắn ở đâu có loại này? lại sến nhưng vậy, hình như đời trước và đời này hắn thay đổi lớn quá, cô không thể bắt kịp.
Sau khi dán băng xong, hắn hôn xuống một cái lí nhí nói: "Không được làm cô ấy đau hiểu không?"
Cô thật sự muốn cười, có trẻ con quá không?
Lại nhớ đến buổi chiều, sau khi biết đây là nhà hắn, cô muốn rời khỏi, nhưng hắn nhất mực không cho, cùng hắn đôi co mãi, cô đã chuẩn bị sẳn chiếc túi lớn rời đi, vừa ra đến cửa hắn âm trầm nói rằng nếu cô muốn đi thì phải trả cho hắn tiền laptop.
Cô đã định trả lại cho hắn lâu rồi, mà lần ấy từ quán ăn trở về lại quên mất, bây giờ trong máy lưu bao nhiêu tài liệu quan trọng cô làm sao trả được. Thế là lại lần nữa chung một nhà cùng hắn.
"Em ra ngoài xem tivi đi, ở đây để anh làm."
Cô hơi ngạc nhiên, hắn quanh năm trong văn phòng làm việc sao có thể biết nấu ăn?
Cuối cùng ngồi xem không được bao lâu tiếng đổ nát rầm rầm phía dưới làm cô chấn kinh. Nhanh chóng chạy vào thấy một trận hổn loạn phía dưới nấm và cà rốt lăn khắp nơi, một vũng nước và chiếc nồi ở vị trí nghiêng đổ. Hắn mang trên người chiếc tạp dề con vịt, tay cầm vá, nhìn cô vô cùng bình tĩnh nói:
"Công việc này anh chưa làm qua bao giờ, lần đầu làm không tốt cũng không sao."
Cao ngạo đến thế là cùng.
Được, được lắm, làm tốn hết bao nhiêu nguyên liệu của cô, giờ lại nói thế để biện luận cho chính mình.
Thấy cô định mắng hắn, hắn điềm đạm nhắc khéo: "Tiền laptop...."
Đồ chết bằm!
Đồ ngạo kiều!
Cô cố gắng nuốt đi cơn giận vào mình. Tiền viết truyện cũng đã được kha khá, đến lúc ấy gom góp cũng có thể trả lại hắn.
Vẫn nên gọi đồ ăn đến.
___________
"Cùng anh theo đuổi một đời bình an." luôn đứng top đầu truyện được đọc giả yêu thích nhất trong nhiều tháng liền, mõi tháng lại thu nhận được triệu từ tiền ấy.
Một bên các bạn đọc giả hết mình khích lệ.
Còn chưa kể chỉ cần cô viết xong nếu được có thể in ra sách mà bán, đến lúc đó gop góp tích lũy cũng sẽ kiếm đủ triệu!
Hắn cau mày kiếm, bất thình lình nói: "Em cười cái gì?"
Cô đóng lại màn hình laptop, nghiêm mặt nói: "Cười gì, liên quan đến anh à?"
"Tôi là chủ nợ của em..."
"Cười vì thấy anh đẹp trai."
Hắn chưa nói xong cô chen ngang vào, tốt nhất là vẫn không nên đắc tội với hắn. Hắn híp đôi mắt sáng lại, bên trong sâu thẩm không biết đang nghĩ gì, lúc sau hắn trầm ngâm nói:
"Đúng không?"
Cô gật đầu như gà mổ thóc.
Hắn mỉm cười.
Cô thở hắt ra một hơi, hắn lân la đến gần cô, rất tự nhiên hôn xuống bên môi cô một cái, lại thấy không đủ, liền hôn xuống thêm một cái, thấy hắn có ý định không tốt, cô nhíu mày đẩy hắn ra:
" cái hôn ngàn, có tiền thì hôn."
Tất nhiên tiền hắn không thiếu, huống hồ gì công việc hắn đang phất lên như diều gặp gió, thấy cô kiên định nói như thế, hẳn là thật rồi. Hắn lần nữa rất tự nhiên bế cô lên giường nói:
"Chỉ có ngàn thôi sao?"
Nghe hắn nói xong, cô liền cảm thấy hối hận, ngàn đối với hắn là gì chứ? mua được một phần mười đôi giày hắn mang không? cô muốn lui lại cách xa hắn, lúc này hắn cuồng nhiệt hôn xuống.
"Tôi....tôi rút lại.... a...."
Hắn ngậm lấy vành tai cô, giọng nói chứa nhiều dục vọng nguyên thủy, khàn khàn: "Muộn rồi."
_________
"Cùng anh theo đuổi một đời bình an" đã đến chương kết, đọc giả cổ vũ reo hò.
Vì anh là anh:" Xuyên suốt bộ truyện tôi điều im lặng cho đến khi chương kết, thật ngưỡng mộ tình cảm của hai nhân vật chính, Lão Bà thật tuyệt, hóng tác phẩm tiếp theo, Iloveu."
Gió gọi tên em: "Hu hu hu, khi nào nó được xuất bản vậy? tôi muốn mua về một quyển làm kỉ niệm."
Người tàng hình:"Đến bây giờ tôi vẫn không biết mặt mũi Lão Bà ra sao."
Nói không với tình yêu:" Lão Bà thích sách, tôi thật ngưỡng mộ bạn, cố lên nhé (^∇^)ノ♪"
Tôi là fan trung thành của Lão Bà: " Có ai thấy bình luận Tate ca ở đâu không? tôi sẽ like bình luận anh ấy."
Mèo con lông vàng:" Show "Người viết truyện cùng những bí mật chưa từng có" nên mời Lão Bà đến phỏng vấn, tôi thật sự tò mò về Lão Bà, dù Lão Bà có già nua tôi nhất quyết không chê một lời, yêu Lão Bà (ノ^_^)ノ "
...
Đọc bình luận mà lòng cô như nở hoa, thật sự quá vui vẻ, cảm nhận một ánh nhìn lạnh như băng xuyên qua người cô đến từ phòng bếp.
Chẳng qua là dạo này hắn có học trên mạng vài món ăn, thật sự khi hắn cố gắng học tập thì sẽ có thành quả tốt, bằng chứng là bây giờ ăn thức ăn hắn nấu cô cũng cảm thấy không tệ.
Hắn mang trên người tạp dề con vịt vàng, dọn từng món lên bàn, thấy cô tủm tỉm cười lòng hơi khó chịu, trong đó có ai mà cười tươi như vậy?
Tại sao cô cười? Ngoài những lời góp ý của đọc giả, cô còn có tin vui cho hắn! Đó chính là cô sẽ trả cho hắn triệu!
Gắp lấy một miếng cá để vào chén cô, hắn nhẹ nhàng nói, đôi mắt thâm sâu khó lường loé sáng: " Ăn nhiều vào cho mau lớn."
Vừa nhìn thấy cá, đột nhiên bụng cô truyền đến cảm giác không ổn, hơi buồn nôn.
"Em, em sao vậy?" Thấy sắc mặt cô không tốt, hắn lo lắng hỏi.
Nhanh chóng chạy ào vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo.
Vài sợi tóc dính vào chiếc trán đẹp của cô, cô thở nặng nề, hắn đi đến vỗ vỗ lưng cô, cau mày nói: "Em có ăn thứ gì không tốt không? Sao lại nôn như vậy?"
Oẹ
Oẹ.
"Anh đưa em đi khám bác sĩ."
Dạo này cô đều ăn uống đầy đủ, ngủ cũng đủ giấc, còn rất kiên trì cùng hắn chạy bộ buổi sáng, sao lại có bệnh chứ?
Đến khi cầm trên tay tờ giấy xét nghiệm phía trên viết rõ cô đã mang thai được một tuần, cô chết lặng.
Hắn rõ ràng đã dùng bao cao su, sao có thể mang thai?
Vậy còn triệu đổi lấy tự do thì sao?
Bỗng nhiên cô muốn khóc.
Hắn chăm chú nghe bác sĩ dặn dò nên đối với phụ nữ mang thai như thế nào cho phải, ánh mắt loé lên ánh sáng, không rõ là loại cảm giác gì, vui mừng, hào hứng, bất ngờ...? dù sao cũng trong dự đoán của hắn, hắn đã chọc thủng hết tất cả bao cao su từ lâu rồi, chỉ là đeo vào để cô an tâm thôi.
Sau khi cùng cô trở về nhà, thấy cô lầm lầm lì lì buồn chán ngồi suy nghĩ, hắn vui mừng nói: "Vợ, em làm tốt lắm."