Ngọc Ý bị bán vào làm gái, là loại nghề dơ bẩn mà cô ta hay nói, đó là loại ghê tởm nhất. Nhưng cuối cùng, Phàm Ngụy Cảnh dù tha cho cô ta một con đường chết, nhưng lại tống cô ta vào làm thứ nghề kinh khủng này.
Ngày ngày, cô ta đều chờ Ngụy Thần đến cứu, ngày ngày đều ngóng trông, nhưng mà thu lại ánh mắt hy vọng đó, hằng đêm cô ta đều phải phục vụ cho đám đàn ông dơ bẩn kia, Phàm Ngụy Thần vẫn không xuất hiện giải cứu cô ta như trong tưởng tượng.
Sau này, cô ta nghe tin, Phàm Ngụy Thần bị án tù chung thân khi tự tay đâm chết bệnh nhân mình khám, anh ta bị thần kinh, tâm lý bất ổn, khi đâm vào người bệnh nhân luôn miệng gọi tên Phàm Ngụy Cảnh, chính là muốn giết chết hắn.
Trái tim cô ta run lên, người cô ta yêu, cuối cùng cũng bị ngồi tù chung thân, mà cô ta lại không thể giúp, ngay đến bản thân cô ta còn không cứu được thì sao làm có thể giúp người khác? Xem như, đời này cô ta thảm hại.
Mọi ân oán đều giải quyết hết, chỉ có Lưu Châu Hân không thể sống để chứng kiến tất cả, cô ôm hết mọi uất ức vào người mà tự vẫn.
Sau này, Phàm Ngụy Cảnh đạt đến đỉnh cao của sự nghiêp, nhưng bộ dáng hắn như già đi nhiều so với tuổi, mới tuổi tóc đã bạc cả đầu.
Có người đồn rằng, tổng tài Phàm Ngụy Cảnh nhớ vợ trước.
Có người lại phản bác kịch liệt, sao có thể nhớ loại phụ nữ thấp hèn đó?
Dù sao chỉ người trong cuộc mới biết, đời này Phàm Ngụy Cảnh chỉ yêu duy nhất Lưu Châu Hân, chính là loại yêu điên cuồng, hắn in hình cô dáng khắp phòng, mõi nơi hắn đến đều muốn nhìn thấy cô, để cô biết được, hắn nhớ cô đến nhường nào, hắn hối hận đau khổ đến nhường nào.
Chớp mắt cái đã qua năm, mõi một ngày đều là địa ngục dày vò tim hắn, hắn luôn muốn ngủ vì hắn muốn thấy cô trong mơ. Thế nhưng cô lại vô tâm không xuất hiện, hơn năm nay, hắn đều sống trong cô độc.
Hắn đã từng nhờ đến thầy pháp gọi hồn cô về, muốn cùng cô lần cuối. Nhưng thầy pháp lại lắc đầu nói: "Cô ấy đã đến một nơi khác rồi."
Hắn không hiểu, cô đến là đến đâu?
Hắn từng nghĩ nếu chết đi mà có thể gặp cô, hắn liền chết! Chỉ là, hắn sợ, hắn nghĩ đơn giản lắm, rằng khi hắn chết đi, mỗi năm ai sẽ đặt trước mộ cô một bó hoa tươi? Vì thế hắn dành cả đời mình để dằn vặt.
Tô Trạch Bân từng nói với hắn: "Cậu sống trong đau khổ như vậy, sao không thử chết đi?" Chính là anh ta không có ý xấu, anh ta cùng vợ mình hưởng hạnh phúc tuổi già. Mà Phàm Ngụy Cảnh, người anh em tốt của anh ta nhất mực chung tình sống trong đơn độc, anh ta không nỡ nhìn.
Khi đã đến ngưỡng cửa cuối đời ai lại không mong được hạnh phúc?
Phàm Ngụy Cảnh dành cả đời để đánh cược một lần được hạnh phúc trọn vẹn, cùng năm chịu đựng Lưu Châu Hân tuy không dài nhưng khắc sâu trong lòng hắn chỉ vì hắn muốn mỗi khi trở về đều nhìn thấy cô gái nhỏ ân cần cho hắn ly chanh mật ong.
Dường như, trong phút chốc nào đó hắn đã động tâm rồi nhưng bị thù hận che lấp.
Phàm Ngụy Cảnh là loại người gì chẳng lẽ người khác không biết? Con người hắn chính trực trầm ổn lại giấu sâu bên trong sự ngạo mạn cùng cố chấp, chuyện cố chấp nào hắn làm cũng đúng chỉ sai khi có sự xuất hiện của cô. Cô lặng lẽ dành năm để chứng minh cho hắn biết: Hắn sai rồi, không phải chuyện gì hắn cũng nắm trong lòng bàn tay.
Hắn đã sai, khi hắn nghĩ hắn thắng rồi, hắn nghĩ cô mạnh mẽ như vậy sẽ thuận lợi vượt qua. Nhưng không. Đó chỉ có trong tưởng tượng của hắn, cô luông miệng nói yêu hắn, tìm mọi cách chứng minh bản thân trong sạch, bây giờ lại nằm dưới nền đất lạnh lẽo.
Lưu Châu Hân cuối cùng cũng triệt để từ bỏ hắn.
Còn hắn, hắn cuối cùng cũng rơi vào loại tình cảm rắc rối nhất của nhân loại, đó chính là tình yêu, hắn yêu Lưu Châu Hân hơn cả bản thân mình. Hắn nhận ra mỗi một nơi trong Thiên Cao đều là hình bóng cô nhẹ nhàng, lặng lẽ chịu đựng, rồi lại vô cùng cương quyết không muốn ly hôn.
Hắn nhớ những ngày ấy, hắn nhớ, rất nhớ.
Sau này đến cuối đời, hắn quyên góp khối tài sản khổng lồ của mình cho hàng triệu trại mồ côi và viện dưỡng lão trên khắp Thế Giới, ít nhất đời này hắn cũng đã làm được một chuyện tốt.
Số tiền này lại có giá trị hơn.
Mà Lưu Châu Hân, cô sẽ lại tự hào về hắn.
Khi hắn trút hơi thở cuối cùng, Tô Trạch Bân cùng Lý Nhất Hải giúp hắn an táng, xây mộ hắn cạnh mộ cô theo như mong ước của hắn lúc còn sống.
Và đó cũng là mong ước của cô, ngày ấy, cô quật cường nói:...thứ em muốn là ở cạnh anh cả đời, nếu có chết cũng phải là em và anh chôn cạnh nhau!
Bây giờ chôn cạnh nhau rồi, anh có thể gặp được em đúng không?
Hân Hân, anh xin lỗi, xin lỗi.