Xe đã lăn bánh đường dài, lông mày hắn vẫn chưa giãn ra, hắn đâu ngờ cô một lòng nhất quyết muốn tiễn hắn đi.
Cả người hắn bất giác như nước tựa trên vai cô "Vợ ơi... vợ..."
"..."
"Anh đau bụng quá."
Hắn vừa nói xong sắc mặt cô lập tức thay đổi, cô sờ sờ xuống cơ bụng rắn chắc của hắn, hơi lo lắng nói: "Anh đau nhiều không?"
"N... nhiều lắm, nhiều lắm vợ..." Hắn ôm bụng, cả mặt đều nhăn, làm cô hoảng hốt.
Thần sắc cô tái xanh, cô hét lên:" Tam Nguyên, anh đến bệnh viện, nhanh lên!"
Tam Nguyên giật giật mi mắt, cậu ta cùng chủ tịch rất khoẻ mạnh trò chuyên, bây giờ chủ tịch lại bị bệnh? Nhưng cậu ta cấp dưới không có quyền lo chuyện, cậu ta quay xe.
Hắn thều thào như không còn sức lực, cả người hắn co lại tựa đầu vào vai cô:" Vợ ơi, anh sắp chết sao? Anh đau không thở nổi."
"Làm sao có thể chết được!"
"Không, anh có xem một câu truyện, một công chúa mãi mãi không tỉnh, hoàng tử hôn liền tỉnh." Hắn tiếp tục thều thào, vô cùng ra vẻ nhẫn nhịn mạnh mẽ áp chế cơn đau bụng:"A! đau quá vợ ơi."
Cuối cùng trên trán hắn, cô cũng hạ xuống một nụ hôn, môi cô mềm mại mà lại ươn ướt, khiến tâm can hắn nhảy dựng, dù ngay từ đầu hắn muốn cô hôn trên môi hắn nhưng mà chỉ cần vậy cũng đủ hắn vui vẻ, thật sự muốn nhiều hơn.
Qua gương chiếu hậu, Tam Nguyên không dám nhìn nữa.
Sau khi đến bệnh viện kiểm tra một chút, một bác sĩ nghiêm túc nhìn cô: "Bệnh nhân không được chăm sóc kĩ, không ăn uống đúng bữa nên sinh ra đau bụng. Người nhà cần quan tâm hơn."
Quả thật có nhiều lúc cô viết truyện đến quên cả thời gian, không nhớ còn có một người chờ cơm trên sofa, đúng thật là cô có lỗi.
Bà nội thì bệnh, Phàm Tuấn cùng Doãn Phương đi du lịch vẫn chưa về, nếu đưa hắn về Thiên Hà, ai sẽ chăm sóc hắn?còn có Phàm Ngụy Thần, tên thần kinh đó lúc về lúc không, nhân hắn mơ hồ nhỡ anh ta làm ra chuyện không hay thì sao?
Vẫn là nên đưa hắn về nhà.
___________
Nghĩ đi nghĩ lại, cô đã kiên trì đút cơm cho hắn hơn tháng, hắn có tay chân vẫn nên tập cho hắn ăn, nghĩ là làm cô bắt đầu dạy hắn từng bước cơ bản.
Nhưng mà cô nói rất nhiều lần hắn lại cầm sai mãi, hắn cầm muỗng như cầm một cây gậy.
"Không, anh không muốn dùng muỗng, vợ đút."
Cô hít một hơi thật sâu kiềm xuống cơn giận muốn phát hoả của mình. Chắc chắn là ngày thường cô đã chiều hư hắn rồi!
Đang soạn chương mới bỗng nhiên cô khát nước, đi ngang sofa không thấy hắn chỉ thấy tivi vẫn bật chương trình ca nhạc thiếu nhi, cô giật mình, hắn bị như vậy còn có thể đi đâu? cô tìm khắp nơi, lúc mở cửa nhà thì thấy hắn đang đứng cạnh cổng, xung quanh phát ra tia lạnh thấu xương, cô nghe giọng hắn ồn ồn bên tai:
"Tốt nhất là quản lý hắn cho tốt, tối nay tôi sẽ đến công ty một chuyến."
Phàm Ngụy Thần kiếp trước hại hắn, kiếp này cũng tìm mọi cách khiến hắn thảm hại, cũng mai vẫn còn có ý thức đời trước, tạm thời có thể đoán được âm mưu tiếp theo của anh ta.
Sắc mặt âm trầm của hắn, lại lạnh hơn mấy phần, lúc quay đầu lại, Lưu Châu Hân đã đứng ở đó, cô đứng ở đó, nhưng mà dường như đang kiềm nén rất nhiều, hai bàn tay nắm chật gấu áo, mắt đo đỏ nhìn hắn, như không tin.
Môi hắn mấp mái môi: "Vợ...."
Cô dùng tay lau vội giọt nước mắt vừa hằn trên má, một tháng nay, cô chăm sóc hắn hết mực, luôn tìm mọi phương pháp trên mạng giúp hắn khoẻ lại, luôn hy vọng hắn sẽ nhanh nhớ, nhưng mà, hắn đã nhớ từ lúc nào hoặc là trước nay đều lừa gạt cô, xem cô mà con ngốc mà đối xử.
"Nhớ lại rồi thì đi đi."
Cô vứt lại một câu, xoay người muốn vào trong thì bàn tay vững chãi của hắn ôm ngang hông cô, hắn tựa cằm vào vai cô, giọng nói mang nhiều phần đau khổ: "Hân Hân, anh xin lỗi."
Cô gạc tay hắn ra, mỉm cười nhưng không có chút gì gọi là vui vẻ, nói: "Anh không có lỗi, là do em ngốc quá thôi, anh về đi, em có việc bận rồi."
Nhưng hắn càng ôm chặt cô hơn, hắn lắc lắc đầu vài sợi tóc chà sát vào cổ cô khiến cô nhồn nhột:
"Cho anh một cơ hội được không? anh hứa sẽ đối xử tốt với em."
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh giận dữ cực độ của hắn như muốn tức khắc giết chết cô, đời trước hắn từng nói, mõi ngày đều muốn cô sống trong đau khổ, muốn cô thân bại danh liệt, muốn cô bị người đời phỉ nhổ, muốn cô chết đi, muốn cô cút khỏi mắt hắn.... hình ảnh cuối cùng trong đầu cô, chính là một cô gái nhỏ, hơi thở không tồn tại chìm dưới bồn nước, bên trên xà phòng nổi lộm cộm vô cùng đáng thương.
Đời này, cô tha thứ cho hắn, nhưng không có nghĩa rằng cô có thể quên đi đời trước, cô muốn yên ổn một mình, nếu có người thật lòng thích cô, cô cũng sẽ thật lòng thích lại.
"xin lỗi, Cảnh, có lẽ em vẫn không thích hợp với chuyện yêu đương lắm."
"Anh sẽ khiến cho em thích hợp."
"Cho anh một cơ hội được không?"
Cô dứt khoát quay lưng về phía hắn, nhắm chặt mắt giống như không muốn nhìn thấy hắn nữa, bước nhanh từng bước nặng nề.
Hai mắt hắn đã xuất hiện những vệt máu đỏ, hắn lớn giọng: "Lưu Châu Hân, anh muốn uống nước chanh mật ong!"
Hắn nghĩ, cô đã trọng sinh rồi, chỉ là hắn muốn chắc chắn có phải vậy không, tại sao đời trước cô thích hắn như vậy, đời này lại không muốn nhìn hắn một cái?
Cô thoáng giật mình, trên má hai dòng nước mắt không kiềm được, môi cô run rẩy nói: "Phàm Ngụy Cảnh, một đời vẫn chưa đủ sao?"
Hắn siết chặt thành quyền, chưa đủ sao?
Hắn trơ mắt nhìn bóng dáng đơn độc của cô bước vào nhà, cửa khép chặt lại, hắn có cảm giác cô hận hắn, cô không muốn hắn bên cạnh như đời trước nữa. Cô muốn hắn đi đi, muốn hắn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô.
Hắn đứng ngây ra đó, ánh mắt loé lên sự hối hận, nếu đời trước, hắn không tổn thương cô, cô và hắn có thể cùng nhau sống một đời hạnh phúc rồi.
Cô trọng sinh, muốn làm lại cuộc đời không có hắn, muốn được yên yên ổn ổn sống tự do tự tại.
Hắn trọng sinh, muốn quay về bên cạnh cô, muốn được cô tha thứ, muốn ở bên cô một đời.
Cô và hắn, bất kể đời này hay đời trước đều trái ngược nhau.