"Tôi không muốn cùng anh có bất cứ quan hệ gì."
Nghe cô gái trước mắt tuyên bố, hắn không giận, chỉ cảm thấy cô quật cường như thế đáng yêu, người ngoài nhìn vào có thể thấy rõ màu hồng trên đôi mắt vốn lạnh nhạt của hắn.
"Nhưng mà anh muốn."
"Cút về dùm tôi."
Cô đến chỗ hắn muốn lấy lại chùm chìa khoá, nhưng hắn trơ trẽn giơ tay lên cao, dù cô có cố chấp nhảy nhót thế nào cũng không với tới.
Lại không thể ngờ, cô cố nhảy như vậy vô tình trượt chân cả thân người nghiêng về phía sau chuẩn bị ập đất.
Một vòng tay rắn chắt vòng qua eo cô, đưa ánh mắt thâm tình như viên kẹo đường nhìn cô, trong lúc cô đang thất thần nhẹ nhàng hôn xuống một cái trên môi cô.
Cô nhíu mày ghét bỏ dùng tay lau đi.
Thấy thế, hắn hạ xuống mũi cô một cái, trán cô một cái, hai bên má hai cái, Lưu Châu Hân tức giận tát hắn một cái.
Chát.
"Tởm quá."
Sau đó nhanh tay cướp chùm chìa khoá, đẩy hắn ra chút rồi đóng cửa cái rầm.
Bên ngoài tiếng nói nam trầm tĩnh vọng vào: " Anh sẽ đứng đây đến khi em mở cửa."
"Cút về đi."
Trong trí nhớ của cô, lúc này hắn phải ở công ty làm việc hết công suất chứ? Chẳng phải hắn đang nắm trong tay nguồn tài nguyên quý giá hay sao?
Chẳng buồn để tâm đến, cô bắt triển khai đoạn tiếp theo.
...Mỹ An cùng Triết Bằng kết hôn không có tình yêu, Mỹ An một lòng với Triết Bằng, Triết Bằng một lòng với Lưu Châu Hân là của Ngụy Cảnh.
Lưu Châu Hân của Ngụy Cảnh.
Lưu Châu Hân của Ngụy Cảnh.
Lưu Châu Hân của Ngụy Cảnh.
Cô vò đầu hét lên:
"Tôi không là của ai hết!"
Tiếng đàn ông ngoài cửa vọng vào:
"Em là của Ngụy Cảnh!"
Tên đàn ông khốn nạn đó đã gieo vào đầu cô những gì? Cuối cùng không thể dùng tâm trạng này viết tiếp, Cô muốn tự thưởng cho bản thân một cốc cà phê nóng.
ooOoo
Khi cô mở cửa, Phàm Ngụy Cảnh đứng một bên, nhìn như người vệ sĩ của cô, có vài đứa trẻ con đi qua cười khúc khích bàn tán, hắn liền trừng mắt một cái chúng la hét chạy tán loạn.
Cô cũng không để tâm đến hắn, sau khi khoá cửa cũng nhanh chóng rời đi.
Cô bắt một chiếc xe bus, đi vào trong phía sau còn có một chàng thanh niên cao hơn m, cũng phải nói đến đây là lần đầu tiên hắn lên xe bus.
Xe đã chật chỗ ngồi, thấy phía dưới còn chỗ trống nhưng lại có một người đàn ông mình mẩy xăm trổ còn để lộ nữa thân trên cùng chiếc bụng mỡ, hăm he nhìn cô nhiều ý vị.
Thôi đành vậy, không còn chỗ nữa.
"Ngại quá tôi muốn cùng bạn gái."
Vừa ngồi xuống, Phàm Ngụy Cảnh khí thế đầy người chen vào chính giữa, bên tay phải là người đàn ông xăm trổ, tay trái là cô. Còn không liêm sĩ nhận cô là bạn gái.
Cô hơi nghiến răng tên này quá phiền phức.
Chị thu tiền đi đến, liếc mắt lãnh đạm nói:
"Cô, cậu, mõi người ngàn."
Hắn vạch ví, lấy ra tờ .vnđ, rất khách khí nói không cần thối lại. Chị nhân viên hai mắt sáng như sao liên tục khen ngợi:
"Cô là nhất đấy, có bạn trai tuyệt vời như vậy."
Các hành khách ngồi phía trên cũng bắt đầu bàn tán, chủ yếu nói về cô và hắn thật hạnh phúc.
Hắn trông rất vui vẻ vô cùng hưởng thụ, ấn đường lúc này mới giãn ra đôi chút.
Đời trước sao cô không nhận ra hắn mặt dày như vậy? Vẫn nên cùng hắn cách xa một chút.
ooOoo
Ở cùng cô một ngày, hắn vui vẻ ra mặt, cô mặt lầm lầm lì lì bên cạnh, không ít lần hắn cố làm ra dáng vẽ hài hước để gây sự chú ý của cô mà không được.
Cô gái này, thật sự muốn cùng hắn tuyệt giao mà.
Mở cửa phòng trọ, cô đi vào, hắn cũng đi vào.
Cuối cùng cô mất kiên nhẫn:
"Tối rồi, anh về đi."
"Về đâu?"
"Về nhà anh chứ đâu? Tôi không rảnh nghe anh mặt dày giả ngốc."
Ngốc?
Mặt hắn đen kịt lại, hắn chậm rãi lên tiếng:
"Em là bạn gái của anh, em ở đâu anh ở đó."
"Tôi không phải bạn gái anh."
"Lúc ở trên xe em không có nói vậy."
"..." Lúc ở trên xe là cô không quan tâm.
"Bây giờ em nên chú ý đến lời nói một chút, tôi là đàn ông, em là phụ nữ, cô nam quả nữ ở cùng, không sợ sẽ xảy ra chuyện gì sao?"
Hai mắt cô trợn lên, không ngờ hắn lại bỉ ổi như vậy, cô muốn hét lên nhưng bị môi hắn chặn lại, cắn cắn môi cô nhưng không dám dùng quá sức sợ cô đau, cô đấm vào ngực hắn, như vô ít.
Nụ hôn quá đỗi ngọt ngào, lúc đầu cắn như vậy lúc sau lại thập phần nhẹ nhàng mà luồn lách bên trong tìm nơi ngọt ngào nhất lưu giữ, sau khi dứt ra hắn thở hổn hển, mắt hơi đỏ.
Chát.
Mặt hắn hằn thêm một cái tát.
Khoé mắt cô ận nước, môi hơi sưng đỏ, cô oán giận nói:
"Làm ơn, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa."
Hắn bối rối lau đi giọt nước mắt trên má cô, lòng đau nhói như bị ai cắt ngang, hắn hơi run nói:
"Tha thứ cho anh được không?"
Tha thứ? Cô tại sao phải tha thứ chứ? Chính là đời trước cô đã chờ đợi sự tha thứ của hắn bao nhiêu lần, hắn có bao giờ nghĩ đến một chút cho cô? Cô dứt khoát:
"Không!"