Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tôi hỏi em đi đâu!?"
Hắn trước mặt cô, khuôn mặt điển trai nghiêm nghị, chỉ có ánh mắt vẫn luôn mang vài phần lạnh lẽo. Thế nhưng khi nhìn thấy hắn, bất giác cô lại nghĩ đến giấc mơ hôm qua.
Hắn biến hình thành sói...
Vui lòng để lại phím F để cầu nguyện, nếu hắn biết sẽ lột da cô!
Lấy lại bình tĩnh cô dõng dạc nói:
"Tôi muốn đi uống cà phê một chút."
Nhìn cô một vòng, nhìn ngang nhìn dọc, từ đầu đến cuối đều không có chỗ nào chê, ánh mắt hắn lạnh thêm mấy phần.
"Đi cùng thằng nhóc kia?"
Hắn đang chỉ Mạnh Bác?
Cô không thể nói oạch toẹt ra hết rằng mình và người hắn yêu sẽ cùng nhau tâm sự mỏng được!
"Không, tôi đi một mình."
Hắn nghe lời nói mật dịu bên tai, ấn đường giãn ra, lấy điện thoại bấm gọi ai đó, không có kiên nhẫn hỏi:
"Hôm nay tôi có lịch trình nào quan trọng không?"
Bỗng nhiên được chủ tịch thượng, Tam Nguyên cầm điện thoại run rẩy nhìn vào lịch trình: Vâng, khoảng phút nữa sẽ có hẹn với tổng giám đốc công ty An Tĩnh, và sau tiếng nữa hẹn với cô Anna của công ty PS cùng đánh gold, buổi chiều có một buổi họp quan trọng ở công ty....
Cậu ta định tiếp tục nói, thì chủ tịch kính yêu của cậu cắt ngang.
"Ừ."
Sau đó chủ tịch ngắt máy.
Hắn nhìn cô không chút gợn sóng, lạnh nhạt: "Tôi đi cùng em."
Đời trước nếu hắn nói như vậy cô sẽ rất hạnh phúc mà không chần chừ đồng ý, nhưng đời này cô vốn không có bất cứ quan hệ nào với hắn, không quan tâm hắn suy nghĩ gì, dù sao tất cả mọi thứ trong đầu hắn đều là vì lợi ích của chính hắn.
Cô lười cùng hắn tranh cãi, vì cô biết cuối cùng mình sẽ thua thảm hại.
Đúng như dự đoán không đợi cô trả lời hắn đã rút điện thoại ra.
"Cho một chiếc xe đến..."
ooOoo
Trong xe không khí lần nữa rơi vào trầm lặng, cô cố nép người qua một bên, hắn liếc nhìn rồi thôi.
"Em muốn đến đâu?"
"Đi đâu cũng được." Cô trả lời có lệ.
Thấy thái độ không xem trọng hắn của cô, hắn muốn nói gì đó, chiếc điện thoại mạ vàng lại reo lên.
"..."
"Tôi đang rất bận." Hắn lạnh nhạt nói.
"..."
"Ừ, vậy gặp ở đó đi."
Cạch.
Ngọc Ý gọi hắn? cô không rõ, nhưng thái độ hắn với Ngọc Ý sẽ không lãnh đạm như thế.
Dừng lại trước nhà hàng AB sang trọng được trang trí tỉ mỉ theo kiểu Hàn Quốc tất cả đều bằng gỗ tôn lên sự quý tộc, đắc tiền của nó.
(cụ thể là như này nha mọi người, bản thân mình là người viết về phong cảnh rất non kém, sau này mình sẽ chú ý học tập tốt hơn.)
Khi cùng hắn vào, một chàng trai trẻ đeo khẩu trang năng động với nụ cười toả nắng hô lên:
"Anh Phàm! ở đây!"
Sau khi cùng hắn đối diện với chàng trai trẻ sức sống dồi dào, Phàm Ngụy Cảnh vẫn không bỏ đi khuôn mặt lạnh nhạt.
Trên bàn đồ ăn đã được gọi sẵn, khói bốc lên nghi ngút.
Lý Nhất Hải nhìn cô vui vẻ đưa tay ra :
"Chào chị dâu, tôi là em họ của anh Phàm."
"Chào anh, tôi chỉ là bạn của anh ấy."
Theo phép lịch sự cô bắt tay một cái.
Bạn? Hẳn là vậy đi.
Phàm Ngụy Cảnh nhìn chằm chằm một màn tay chạm tay chói mắt, không rõ là loại cảm giác gì, nhưng mà nó không tốt, rất khó chịu.
Nguồn khí lạnh không biết từ đâu bay quanh quẩn. Cô thầm cảm thán nhà hàng này đúng là quá biết chiều ý khách hàng, giữa trưa nắng gắt, bật máy lạnh cũng là số rất thấp đi?
Lý Nhất Hải "chậc" một cái, thấy cô còn trẻ, liền đổi cách xưng hô, lên tiếng khen ngợi:
"Tay cô mềm quá chắc dưỡng không ít nhỉ?"
Mềm? Cô dãi nắng dầm mưa mấy năm nay, làm việc đến nhăn nheo, vậy mà hắn còn khen?
Phàm Ngụy Cảnh chặt đứt không gian ám muội, âm trầm nói:
"Tôi nói rồi, cậu lo làm diễn viên đi, tôi không nhận cậu vào công ty đâu."
Thì ra là diễn viên, thần thần bí bí như vậy chắc lại sợ fan nhận ra, cô thầm nghĩ.
Lý Nhất Hải nhanh chóng lên tiếng thuyết phục:
"Anh Phàm! Tôi dám khẳng định mình là người có thực lực, tôi từng là thủ khoa khoa kinh tế và quản trị kinh doanh của đại học Amsterdam thuộc một trong những trường top đầu ở Hà Lan. Tôi cũng từng được mời vào vị trí tổng giám đốc một ngân hàng công thương có chi nhánh lớn ở Mỹ, nếu anh chê tôi không biết gì về dầu mỏ, anh cứ hỏi tôi sự ra đời của nó, phát hiện năm nào, hiện nay nước nào sở hữu nhiều dầu mỏ nhất... Tôi đều có thể trả lời."
Cô âm thầm gắp vài miếng rau nhai nhai, nghe anh ta nói xong cũng không còn tâm tình ăn nữa. Người ta tài giỏi so với cô mà nói là người ở trên đỉnh núi, người ở dưới chân núi là cô đây, sắp tới đợi mọi chuyện ổn thoả cô sẽ suy nghĩ về việc làm gì đó cũng không thể ngồi không mãi được, nghĩ nghĩ trong đầu xong cô thanh thản gắp miếng thịt lớn bỏ vào chén.
Đúng là một nhân tài hiếm thấy, nhưng mà so với tiêu chuẩn của Phàm Ngụy Cảnh chọn người còn kém một chút.
"Tôi sẽ suy nghĩ."
"Chỉ suy nghĩ thôi ư?"
Lý Nhật Hải hơi nhíu mày, điều kiện hắn tốt như vậy, anh họ có quá gắt không? Dẹp đi chuyện buồn trong lòng sự chú ý của hắn dời lên cô gái thanh tú trước mặt hết sức tự nhiên gắp này gắp kia, bất giác anh ta nhìn đến ngẩn người, thật sự rất đáng yêu. Anh ta dùng đũa gắp thêm một miếng thịt lớn để vào chén cô, khiến chén đã đầy nay chất thành một ngọn núi thu nhỏ.
"Ăn nhiều vào..."
"Cảm ơn anh."
Phàm Ngụy Cảnh mặt tối sầm lại.